Mười ba năm trước một nữ nhân Hồi Hột tìm thấy một đứa bé sơ sinh, qua lời nàng kể đứa bé đó xuất hiện rất quỷ dị, thấy đứa bé đó đáng thương, nàng nhận về, nói với người ta mình mang nặng đẻ đau sinh ra.
Chỉ là đứa bé đó càng lớn càng không giống người Hồi Hột, từ ngoại hình tới tính cách chẳng giống chút nào, thế nên khó tránh khỏi bị người ta hoài nghi, kỳ thị, đề phòng.
Đứa bé đó tự đặt tên cho mình là Vân Sơ, một cái tên cũng chẳng giống của người Hồi Hột. Dù sống mười ba năm, Vân Sơ cũng chẳng cách nào hòa nhập vào bộ tộc này, y càng lớn sự khác biệt này càng nghiêm trọng, hiểu rằng, mình còn ở lại bộ tộc sẽ ảnh hưởng không tốt tới mẫu thân và muội muội. Đồng thời trong lòng y cũng luôn khao khát tới Trường An tới Đại Đường, tìm tới nơi thực sự mình thuộc về.
Sau khi bố trí song cho cuộc sống tương lai của mẫu thân và muội muội, Vân Sơ rời bỏ túp lều ấm áp hạnh phúc của mình cùng Lão Dương Bì “con khỉ già” bị Huyền Trang bỏ lại Tây Vực, bước lên hành trình tới Trường An tòa thành huy hoàng mà cả hai ngày đêm ao ước.
Hành trình đó chẳng dễ dàng, người Hồi Hột không coi y là người cùng tộc, muốn người Đường thừa nhận là tộc nhân cũng chẳng phải chuyện đơn giản, ngay cả Lão Dương Bì cũng luôn nhìn y bằng đôi mắt tham lam của đám khỉ Nga Mi khi muốn cướp đi tất cả mọi thứ của người ta.
Vân Sơ vẫn kiên định bước tới, y là người có tham vọng lớn, muốn một ngày nào đó mẫu thân ở trên hoang mạc này cũng nghe thấy truyền thuyết về mình, giống như những anh hùng trong ca dao mẫu thân hay hát, tên tuổi của y cũng sẽ được người ta truyền nhau ca tụng.