Một ngày Khương Điềm Điềm bỗng xuyên qua thập niên 60.
Nhà chỉ có bốn bức tường, một nghèo hai trắng, vô cùng đáng thương.
Ngay cả đối tượng kết hôn cũng là một người nổi tiếng lười biếng khắp thôn, đã vậy cả nhà chồng còn bá đạo không nói lý.
Lần đầu gặp mặt, một phen gà bay chó sủa.
Lỗ tai nhỏ của Khương Điềm Điềm khẽ giật giật, lộ ra cái lúm đồng tiền, cười vui vẻ nói: “Có thể.”
Mới gặp một lần là tôi đã muốn gả cho anh!
Mọi người: “...” Trời đất! Mất trí rồi hay sao!
Khương Điềm Điềm nghĩ thầm, ông trời đúng là vẫn ưu ái cho mình, vậy mà mình lại là nữ chủ vuốt mông ngựa là có thể đi theo chị em dâu kiếm tiền ăn thịt, đúng là quá tuyệt!