Không giống những người xuyên việt khác xuyên qua có hệ thống hỗ trợ, Lâm Phàm một thân một mình đến thế giới này đã được một tháng, vừa mở mắt ra đã là thành viên của Kình Lôi Minh.
Hệ thống nhẹ nhàng thổi vào tai Lâm Phàm một câu:
[Ngươi lẻ loi hiu quạnh tới nơi này, thiên phú bình thường, nhà chỉ có bốn bức tường, ngoại trừ nỗ lực không còn lựa chọn nào khác. Thiếu niên, cố lên đi!!!]
Muốn có được điểm vạn năng của hệ thống phải thành thật tu luyện, thể lực tiêu hao cũng không cảm thấy mệt nhọc, trái lại gân cốt và tâm thần càng trở nên thoải mái.
Cuộc sống ở Kình Lôi Minh ngoại trừ tập luyện thì là cắm đầu ăn uống, mỹ nữ có đứng trước mặt cũng không cản được đôi tay gắp thịt thoăn thoắt của hắn.
Nói hắn là người xuyên việt chắc chẳng có ai tin!
Vì nào có ai xuyên việt mà còn phải nai lưng ra tập luyện bất kể ngày đêm như hắn đâu? Có thể nói, đây là một bộ hệ thống nhưng thuần tu luyện, ai quá chán ngán với kiểu main chỉ thở thôi cũng tăng cấp thì phải quẹo lựa ngay bộ này, main đúng tiêu chí “có làm thì mới có ăn.”
Đại lão: Thằng nhóc nhà ngươi tu luyện thành thạo như thế, lại nhìn nhan sắc, gần như chỉ có Ngô Ngạn Tổ ở thành Thiên Cửu chúng ta là có thể sánh bằng, xem ra chính là tuyệt thế kỳ tài hiếm có khó tìm, để ta sờ cốt nào.
Lâm Phàm: ...
Đại lão: Ồ! Không thể nào, sao lại nát vậy chứ!!
Lâm Phàm: ...
Đại lão: Ngươi tu luyện thế nào?
Lâm Phàm: Cố gắng! Chăm chỉ! Lòng tin! Thiếu một thứ cũng không được!
Thông thường main của Tân Phong sẽ khá yy, hệ thống siêu hack và cực kỳ hài hước, nhưng bộ này thì hoàn toàn ngược lại. Lâm Phàm là một người lý trí, biết cái nào nên nắm cái nào nên buông, thông minh nhưng không khôn vặt, ẩn nhẫn nhưng không vô tình.