Nguyễn Dao từ nhỏ đã cơ cực, cha mẹ vứt bỏ tứ cố vô thân,
Thật vất vả mới phấn đấu thành đại lão, ai ngờ một trận tai nạn xe cộ làm cho cô trở lại thập niên sáu mươi vật chất thiếu thốn, trở thành một cô công nhân nhỏ nhẫn nhục chịu khó nhưng chết không được tử tế trong sách.
Ở trong sách, cô công nhân trước tiên là bị cha mẹ ép nhường công việc, sau đó bị ép gả cho người đàn ông vô sinh, nhưng bởi vì không sinh được con nên bị đuổi bỏ, cuối cùng phơi thây nơi rừng hoang.
Nguyễn Dao xé nát vở kịch cái xẹt: Cô công nhân xui xẻo này cô không làm!
Ăn hiếp cô? Đưa đi cải tạo lao động!
Cướp công việc của cô? Vào chỗ chết đi!
Nhưng mà đấu cực phẩm mãi nào có thể gây dựng sự nghiệp được?
Lao tới biên cương làm thanh niên trí thức, vào liên đoàn phụ nữ làm chủ nhiệm, thành lập đội Phụ nữ khai thác dầu, khai hoang làm nhà máy trở thành nữ trưởng xưởng đầu tiên của cả nước. . . Đời người không nên quá thoải mái.
Biên cương điều kiện gian khổ, người nhà họ Nguyễn cho là Nguyễn Dao nhất định sẽ chịu đựng không được trở lại cầu xin bọn họ, nhưng lại chờ được tin tức Nguyễn Dao lên làm nữ trưởng xưởng!
Người nhà họ Nguyễn trợn tròn mắt. . .