Cuối đời, Ninh Hương lạnh lẻo thê lương một mình nằm trong căn phòng trống rỗng, nghe tiếng tuyết tuôn rơi ngoài trời, nhìn lại cả đời mình ——
Cô xứng đáng với chức vị chị cả, con gái và con dâu hiếu thuận, mẹ kế vĩ đại, người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công...
Cô thôi học làm việc nuôi dưỡng em trai em gái lớn lên thành tài, hiếu thuận mẹ chồng đến già, dạy dỗ con chồng thành tài, phục vụ chồng cuộc sống không lo, vốn nghĩ những gì mình bỏ ra có thể nhận được hồi báo, kết quả đến cuối đời, ở trong mắt em cô và con chồng cô chỉ là một người phụ nữ nhà quê ngu dốt, cả đời lởn vởn ở bếp sau vườn, khiến người ta xem thường...
Mở mắt ra lại lần nữa, trở về năm mười chín tuổi, Ninh Hương gửi cho người chồng ở xa một tờ điện báo.
Một tuần sau cô cầm giấy đăng ký kết hôn thả trước mặt chồng: "Ly hôn đi."
Cả đời này, cô nên vì mình mà sống.