Lời này vừa nói ra, toàn bộ khán phòng đều xôn xao.
Các đào hát gấp đến mức giơ chân, trong lòng thầm nói: Cô nãi nãi, ngươi tìm quan sai tới không phải là hướng mũi dao về phía mình sao? Thường ngày là một tiểu cô nương thông minh, hôm nay sao lại hồ đồ vậy? Tĩnh Nhàn đi tới bên cạnh A Hạnh kéo kéo nàng, không tin hỏi: "A Hạnh ngươi không phải nói thật chứ!"
Mọi người hai mắt nhìn nhau, có chút không hiểu, tiểu cô nương này xảy ra chuyện gì ? Bây giờ đáng ra nên xin tha, hứa hẹn bồi thường bao nhiêu cho bọn họ, để cho bọn họ không đi báo quan mới đúng, sao lại còn tự mình đi báo quan đây? Không thể nào! Không hợp với lẽ thường!Lúc này có người kêu lên: "Ngươi bớt gạt người đi! Ngươi làm sao có thể đi báo quan, ngươi chẳng qua là không muốn chúng ta báo quan, trì hoãn thời gian mà thôi! Đừng dùng thủ đoạn bịp bợm nữa! Có thời gian, còn không bằng ngươi nghĩ xem nên trả lời với Đại lão gia trên công đường như thế nào đi! Đi, chúng ta báo quan đến!"
Báo quan phải mang theo chứng cớ, nhưng mọi người cũng không có công cụ, ai cũng không dám tay không đi bắt con độc xà kia, trong lúc nhất thời ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi, do dự. Người trẻ tuổi kia vốn định tiến lên nói gì, nhưng trầm tư một chút, lại dừng bước.
A Hạnh quan sát hết tất cả, trong lòng cười thầm, nàng tiến đến một, đầu tiên là hướng tất cả khách nhân thi lễ một cái, thái độ cung kính thành khẩn làm cho các khách nhân tiêu mất không ít hỏa khí.
" Các vị thúc bá huynh đệ, xin nghe ta một lời! Ta tuyệt đối không có ý lừa gạt mọi ! Tại sao ta phải gạt các người? Nơi này xuất hiện rắn độc cũng không phải là trách nhiệm của rạp hát. . ."
Lời còn chưa nói ra hết, người trẻ tuổi kia ngắt lời nàng, nói một tràng ngôn từ chính hiệp : "Rắn độc xuất hiện ở trong rạp hát của các ngươi, lại còn nói không phải là trách nhiệm của các ngươi! Không ngờ tiểu cô nương này lại là người nhưu vậy! Rạp hát Thính Tùng quý vị là đại hí viện đệ nhất ở Tấn thành, vậy mà lại không có trách nhiệm như vậy, thật là quá làm cho chúng ta thất vọng!"
Các khách nhân cũng lên tiếng phụ họa, rối rít chỉ trích A Hạnh đẩy trách nhiệm!
Lúc mọi người chỉ trích A Hạnh cũng không tức giận, nàng khẽ mỉm cười, nhìn về phía người trẻ tuổi kia, nói: "Vị đại ca này tính tình thật là hấp tấp, dù gì cũng chờ ta nói xong đã chứ, tối nay huynh đài này hết lần này đến lần khác kích động tâm tình của mọi người, người không hiểu còn tưởng rằng đại ca là có tâm tư gì!"
Các đào hát thấy A Hạnh thế đơn lực bạc, cũng theo ủng hộ: "Ta thấy tên tiểu tử này đúng là không yên lòng. Nhất định là muốn một khoản từ rạp hát chúng ta."
Trên mặt người thanh niên kia cứng đờ, sợ run, lại lập tức lớn tiếng phản bác: "Lời này là có ý gì? Ta thì có tâm tư gì?"
Gương mặt A Hạnh vui vẻ, thanh âm ôn hòa uyển chuyển: "Huynh đài đừng nóng vội, A Hạnh chỉ là đang so sánh mà thôi cũng không phải là nói ngươi có tâm tư gì!"
Ánh mắt của nàng thoải mái ung dung giống như là đi dạo trong vườn hoa, hoàn toàn không có bất kỳ khẩn trương gì. Người thanh niên kia giống như một quyền đánh vào bông, cảm giác hết sức vô lực.
A Hạnh tiếp tục mỉm cười nói: "Thật ra thì ta muốn nói là, rắn độc cũng không phải là tự dưng xuất hiện ở rạp hát chúng ta, rắn độc này có người cố ý mang vào trong rạp hát!" Nàng từ từ thu nụ cười, trong mắt lóe lên một mảng tàn khốc: "Ta không biết người này vì nguyên nhân gì lại làm như vậy nhưng là bất kể thế nào, trong rạp hát có nhiều người, loại hành vi tư lợi cho mình không để ý an nguy của mọi người mà ra tay, ta tuyệt đối sẽ không tha cho!"
Trong lòng người thanh niên kia rùng mình, buột miệng: "Ngươi nói như vậy có chứng cớ gì? Ta thấy căn bản là ngươi nói láo! Mọi người không nên tin lời của nàng!"
Khách nhân có chút cẩn thận, hỏi A Hạnh: "A Hạnh cô nương, ngươi nói lời này, có chứng cớ gì không?"
A Hạnh tràn đầy lòng tin nói: "Ta nói lời này đương nhiên là có mười phần chứng cớ, về phần chứng cớ là cái gì, ta tạm thời vẫn không thể nói cho mọi người biết nhưng quan sai rất nhanh sẽ đến, chờ quan sai đến sẽ làm rõ ràng chân tướng chuyện này!" Nàng nhìn sang người thanh niên kia, lạnh lùng nói: "Ta nhất định sẽ mang kẻ không để ý an nguy của mọi người mà thả rắn phải chịu bản án!"
Mọi người thấy A Hạnh có lòng tin như vậy, cũng nửa tin nửa ngờ, sở dĩ mọi người tức giận như vậy nói cho cùng cũng bởi vì rạp hát sơ sót thiếu chút nữa làm cho bọn họ bị rắn độc cắn chết, nhưng nếu như là có người cố ý gây nên thì lại khác, nếu như A Hạnh nói là sự thật, vậy bọn họ phải bắt cái kẻ gian ác này đến quan phủ mới cam tâm!
Người thanh niên kia thấy mọi người bị A Hạnh nói động, trong bụng có chút nóng nảy, còn nói: "Đây bất quá là lời một phía. . ."
A Hạnh không nhanh không chậm lớn tiếng ngắt lời hắn: "Có phải lời một phía hay không, chờ quan sai tới thì biết, làm trễ nãi huynh đài không nhiều thời gian, chẳng lẽ huynh đài không muốn bắt được người này sao? Vẫn an tâm chờ một chút đi!"
Người thanh niên kia thấy A Hạnh tràn đầy lòng tin, trong bụng hồ nghi: " Tại sao nàng ta tự tin như vậy, vừa mới bắt đầu thì đã bình tĩnh như thế, chẳng lẽ nàng thật sự nắm giữ được chứng cớ gì? Nhưng, ta rõ ràng làm rất kín đáo mà! Nàng làm sao có thể phát hiện? Không được, đề phòng ngộ nhỡ, vẫn sớm rời đi thì tốt hơn, nếu như nàng thật sự có chứng cớ gì, chờ quan sai đến, ta coi như không chạy được nữa!"
Không sai, người này đúng là do Lý Tứ an bài thả rắn. Vốn là Lý Tứ bảo hắn thả rắn, kích động mọi người mấy câu thì lập tức rời khỏi. Nhưng người này nóng lòng lập công, suy nghĩ nếu như có thể đem việc này nháo lên quan phủ nhất định sẽ nhận được càng nhiều ban thưởng hơn. Cho nên mới ở lại đến bây giờ.