Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
A Hạnh

Chương 113:

Chương 113 Bắt cóc

Cuối cùng A Hạnh vẫn không đáp ứng thỉnh cầu của Xảo Oánh. Căn bản là vì nàng cũng không muốn gặp lại Hồ Lăng Hiên, càng không cần phải cố ý tìm đến hắn vì Xảo Oánh. Hơn nữa loại chuyện này không thể nào làm ngay trước mặt người, cũng không thể nhờ người khác. Nếu không ngộ nhỡ truyền đến trong tai Hồ phu nhân, chuyện còn không biết sẽ biến thành thế nào. Không thể nhờ người thì phải tự mình tiến hành, để cho nàng gặp riêng Hồ Lăng Hiên, lại đi nghe hắn nói những lời đó sao? Xin lỗi nhưng nàng không làm được!

Nàng nói với Xảo Oánh: "Xảo Oánh, nếu như Hồ công tử trong lòng không bỏ được ngươi, đương nhiên sẽ phải tìm ngươi!" Nếu như hắn vẫn luôn không đến, thì cái ràng buộc kia có coi là gì, nàng khẩn trương như vậy, cho dù sau này thật sự gả cho hắn, cũng sẽ không nhận được sự coi trọng của hắn. Đồ càng dễ dàng tới tay, thì càng mau chán, đây dường như là bệnh chung của tất cả nam nhân.

Trên mặt Xảo Oánh có một chút không thích, nàng không hiểu đối với A Hạnh mà nói đây là một chuyện rất đơn giản, tại sao A Hạnh không chịu giúp nàng, Hồ Lăng Hiên đối với nàng quan trọng cỡ nào! Mặc dù A Hạnh nói không sai nhưng nam tử là như vậy, có lúc cũng phải rèn sắt khi còn nóng, nếu như thời gian trôi qua quá lâu hắn có thể sẽ dần dần quên lãng. Đến giờ đã lâu không thấy hắn tới, nếu như nàng còn không làm gì cứ mặc kệ cho chuyện đi xuống như vậy, nàng và Hồ công tử cũng không có cơ hội

Không phải là không có nhà giàu sang nguyện ý nạp nàng làm thiếp. Mấy tháng này, nàng ở Tấn Thành cũng có chút danh tiếng, tiếng đẹp lan xa, không ít phú thương cũng ngầm ám hiệu cho nàng, hứa hẹn cho nàng cuộc sống vinh hoa phú quý. Nhưng những người này hoặc là tuổi tác quá lớn, hoặc là bụng mập mặt xệ, ai có thể so sánh được với Hồ Lăng Hiên, thiếu niên công tử phong độ? Nếu nàng vì mà bỏ qua, nàng sao có thể cam tâm?

Đương nhiên những lời trong lòng này không thể nói với A Hạnh, nàng có tự trọng và kiêu hãnh của nàng, không thể nào nói cho A Hạnh rằng nàng phí hết tâm tư muốn gả cho Hồ Lăng Hiên?

Nàng liếc mắt nhìn A Hạnh nói: "A Hạnh, uổng công ta coi ngươi là tỷ muội, ngay cả chuyện nhỏ này ngươi cũng không chịu giúp ta, thật sự làm cho ta quá thất vọng!"

A Hạnh thấy nàng tức giận không thể làm gì khác hơn là giải thích nói: "Xảo Oánh, ta có sự khó xử của ta, hy vọng ngươi có thể hiểu được." Nếu như nói với Xảo Oánh rằng Hồ Lăng Hiên có ý với mình, thì không biết Xảo Oánh nghĩ như thế nào, dù sao nàng và Hồ Lăng Hiên cũng sẽ không có liên hệ gì, còn chưa đến mức nói ra, tránh cho trong lòng nàng không vui. Huống chi loại không danh không phận này, nàng nghĩ tới còn phải tức giận. Thật sự là không thể nói ra miệng.

Xảo Oánh xem thường: "Chỉ là đưa phong thư mà thôi, có chuyện gì khó xử nữa!" Nhất định là sợ mình sớm lập gia đình, không thể đóng kịch nữa, cho nên mới không chịu giúp mình. Mình lại còn đã từng xem nàng là bằng hữu nữa? Xem ra chủ đúng là chủ, chỉ quan tâm lợi ích của mình, sao còn quan tâm hạnh phúc của nàng?

Nghĩ tới đây Xảo Oánh cũng không muốn cầu nàng nữa, lạnh lùng nói: "Ngươi không giúp ta, tự ta nghĩ cách!" Nàng không tin, không có A Hạnh giúp đỡ thì không thể dưa thư cho hắn!

Xảo Oánh trầm mặt rời khỏi thư phòng.

Mấy ngày kế tiếp Hồ Lăng Hiên vẫn không có xuất hiện, đối với loại hiện tượng này, A Hạnh dĩ nhiên là nhìn thấy mà vui, nàng nghĩ thầm, Hồ Lăng Hiên này cuối cùng cũng đã chết tâm, sau này không cần gặp lại hắn nữa, thật là quá tốt!

Mà Xảo Oánh cũng là càng ngày càng gấp gáp, nàng không thể chờ đợi thêm nữa. Hồ gia quy củ nghiêm ngặt, nàng không cách nào tự mình đi Hồ gia tìm hắn, hơn nữa loại chuyện như vậy nàng cũng không làm được. Dưới tình thế cấp bách nàng không thể làm gì khác hơn là tìm một gã sai vặt cơ trí ở rạp hát, đưa thư cho hắn, lại cho hắn một chút bạc, để cho hắn chờ ngoài cửa Hồ gia từ sáng sớm đến tối, thấy Hồ công tử đi ra, liền đem thư giao cho hắn. Nàng đã sớm nói với Vân Đóa là phải nhờ tên sai vặt giúp mình vài chuyện mấy ngày, cho nên trong mấy ngày này gã sai vặt không cần quan tâm chuyện ở rạp hát, chỉ toàn tâm toàn ý lo chuyện của Xảo Oánh.

Mỗi ngày Xảo Oánh đều chờ đợi tin tức tốt của gã sai vặt, nhưng mỗi ngày gã sai vặt đi đến đêm khuya mới trở về, về đều nói là: "Hồ công tử không ra ngoài, vẫn không thấy hắn." Làm cho Xảo Oánh càng thất vọng hơn, không chịu được mà nghi ngờ, Hồ công tử không ra ngoài chẳng lẽ là bị bệnh? Nàng gọi gã sai vặt cầm bạc dò xét lính gác cửa, lấy được tin tức là Hồ công tử rất tốt, cũng không ngã bệnh. Càng khiến cho Xảo Oánh nghĩ mãi không hiểu. Gã sai vặt nghĩ kế để gã giữ cửa giúp mình đưa thư cho Hồ công tử, nhưng Xảo Oánh không muốn, đây không phải là thư bình thường, có thể nói là thư tình, nếu như rơi vào tay người khác, còn không biết sẽ xảy ra chuyện như thế nào. Cũng bởi vì gã sai vặt không biết chữ nàng mới yên lòng đem thư giao cho hắn.

Liên tiếp năm ngày, chuyện không có tiến triển chút nào, đang lúc Xảo Oánh sắp nản chí, đêm nay, gã sai vặt mặt hưng phấn trở lại. Cho nàng tin tức tốt.

" Xảo Oánh cô nương, hôm nay ta gặp được Hồ công tử."

Xảo Oánh mừng rỡ, liền vội vàng hỏi: "Ngươi đem thư giao cho hắn chưa?"

Gã sai vặt lắc đầu: "Căn bản chưa kịp giao cho hắn, hắn vừa ra khỏi cửa thì lập tức lên một chiếc xe ngựa."

Xảo Oánh không vui, trong lòng tức giận vô cùng: "Vậy thì khác gì không gặp được chứ! Ngươi làm việc không tận tâm, hôm nay không thưởng bạc!"

Gã sai vặt cười nói: "Xảo Oánh cô nương, ngươi đừng vội, mặc dù ta không gặp Hồ công tử, nhưng biết hắn bây giờ ở nơi nào?"

Lòng của Xảo Oánh bị hắn làm cho lúc cao lúc thấp, không khỏi mắng: "Tiểu tử chết tiệt! Nói chuyện không nói rõ ràng, mau nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra!"

Gã sai vặt lúc này mới đem cả sự kiện nói liên tục.

Chuyện là như này, vì gã sai vặt liên tiếp mấy ngày chưa hoàn thành nhiệm vụ Xảo Oánh giao phó, sợ Xảo Oánh trách phạt, trong lòng cũng âm thầm gấp gáp. Đêm nay Hồ công tử từ cửa chính đi ra, trong lòng vui mừng, đang muốn nghênh đón, nhưng không ngờ Hồ công tử vội vội vàng vàng leo lên một chiếc xe ngựa. Còn luôn miệng thúc giục, dường như rất vội vả. Gã sai vặt vất vả lắm mới gặp Hồ công tử nếu như lần này không xong còn không biết khi nào mới có cơ hội, lập tức không nghĩ nhiều cũng chạy theo. Muốn gọi Hồ công tử, còn chưa đến gần xe ngựa, xe ngựa cũng đã đi, hắn gọi mấy tiếng, bọn họ cũng không có nghe thấy, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đuổi phía sau xe, xe ngựa chạy tuy nhanh nhưng thứ nhất tay chân gã sai vặt linh hoạt, thứ hai đêm khuya vắng người, xe ngựa tiếng vang rất lớn, cho nên khoảng cách tuy xa nhưng vẫn có thể lần theo.

Hắn một mực theo đến phía nam của Tấn thành, trước một căn phòng lớn, thấy được xe ngựa kia. Nghĩ đến Hồ công tử đã vào phòng. Đại môn đóng chặt, bên trong tường rào đen như mực, yên tĩnh, không giống như là có người ở cho nên hắn chạy nhanh trở lại nói cho Xảo Oánh cô nương.

Xảo Oánh nghe đến đó không khỏi liếc hắn một cái trách cứ: "Vậy ngươi không ở ngoài cửa coi chừng, chờ hắn đi ra giao cho hắn, chạy trở về làm gì?"

Gã sai vặt cười hí hửng nói: "Xảo Oánh cô nương, Tiểu Lục cũng không phải người ngu, ngươi để cho ta liên tiếp mấy ngày canh giữ ở ngoài cửa lớn Hồ gia đưa tin cho Hồ công tử, Tiểu Lục đương nhiên biết là vì cái gì!"

Xảo Oánh mặt đỏ lên, xù lông nhím: "Ngươi thật nhiều chuyện! Ngươi chỉ cần quan tâm đến chuyện đưa thư của ta cho Hồ công tử là tốt rồi."

Gã sai vặt nói: "Tiểu Lục cũng là xuất thủ vì Xảo Oánh cô nương, cho nên mới muốn giúp Xảo Oánh một lần, Tiểu Lục lớn tuổi hơn Xảo Oánh cô nương, thời gian sống ở rạp hát cũng lâu hơn Xảo Oánh cô nương, có một số việc thấy rõ hơn Xảo Oánh cô nương một chút. Cơ hội trước mắt phải cũng phải xem Xảo Oánh cô nương có dám ra tay đánh một trận hay không."

Xảo Oánh bị hắn nói có chút động tâm, hơi trầm ngâm, liền hỏi: "Ngươi là có ý gì?"

" Ngôi nhà kia không giống như là nơi có người, nơi cửa chính cũng không có thủ vệ, Xảo Oánh cô nương tại sao không tự mình đến thăm Hồ công tử? Xảo Oánh cô nương ở nơi cửa chính làm bộ như vô tình gặp gỡ Hồ công tử, hoa tiền nguyệt hạ, kể lể tâm sự, hiệu quả không phải tốt hơn Tiểu Lục sao?"

" Ta tự mình đi tìm hắn?" Xảo Oánh có chút do dự, trễ như thế, cũng không biết người ta nghĩ như thế nào, quả thật không giống như là cô nương đứng đắn nên làm. Xảo Oánh liên tục lắc đầu.

" Cô nương câu nệ lễ tiết chỉ sợ sẽ mất cơ hội, chỉ cần để cho Hồ công tử động tâm với cô nương là biện pháp tốt nhất, còn lại cũng không quan trọng."

Xảo Oánh suy nghĩ một chút lại cảm thấy Tiểu Lục nói rất có đạo lý, Hồ công tử lãnh đạm lâu dài để cho nàng hoảng loạn. Chỉ cần là có thể vãn hồi sự chú ý của hắn, nàng cũng nên thử một lần.

Vì vậy nàng cố ý ăn mặc một phen đi theo Tiểu Lục đi đến tòa nhà lớn kia.

Nơi này đèn lồng ở cửa cũng không có, một mảnh bóng tối, chỉ có trăng sáng nhàn nhạt, quả nhiên như Tiểu Lục nói, không thủ vệ, không lên đèn, không giống như là có người.

Xảo Oánh nói: "Có lẽ tối nay hắn cũng không ra ngoài."

Tiểu Lục chỉ trước cửa nói: "Xe ngựa vẫn còn ở cửa, hắn sẽ không tính qua đêm ở chỗ này, không được bao lâu sẽ ra tới." Nếu như qua đêm nên dắt xe ngựa đi vào mới đúng.

Xảo Oánh nhìn chiếc xe ngựa kia, mới yên tâm. Hai người đợi không bao lâu chợt nghe bên trong một tiếng nữ tử kêu lên.

Xảo Oánh ngẩng đầu lên nhìn về phía bên trong, trong lòng rung mạnh. Tại sao lại có giọng nói nữ tử, nơi này không ai ở, thanh âm này đương nhiên không phải là nha hoàn. Tiểu Lục Bên cạnh cũng là lúng túng, một hồi mới nói: "Quên mất chuyện này, có thể Hồ công tử là tới nơi này hẹn hò cùng nữ tử. Nhưng xem bọn họ lén lén lút lút, cô gái kia nhất định không phải cô nương đứng đắn."

Bên trong lại tiếp tục vang lên giọng nói của nữ tử mơ mơ hồ hồ, Xảo Oánh lắng tai lắng nghe, lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Chẳng lẽ là người quen biết ? Xảo Oánh sinh lòng nghi ngờ, chẳng lẽ Hồ công tử không tới cũng là bởi vì nữ tử này? Rốt cuộc là người nào mê hoặc Hồ công tử làm hỏng chuyện của nàng!

Lòng nghi ngờ đan xen, Xảo Oánh cũng không cách nào bình tĩnh nữa, càng ngày càng cảm thấy cái giọng nói này rất quen thuộc, đúng lúc lại không nhớ ra là ai, trong lòng nàng dâng lên sự không cam lòng, nàng muốn nhìn một chút, rốt cuộc là người nào ở bên trong!

Nàng nói với Tiểu Lục: "Ta muốn đi vào nhìn một chút, ngươi giúp ta nhảy qua tường kia."

Tiểu Lục nhìn nàng một cái: "Ngươi muốn đi vào sao? Không cần leo tường, phía sau có một cái lỗ chó, ngươi có thể bò vào."

Lúc này Xảo Oánh trong lòng bị tò mò và ghen tỵ che mắt, cũng không kịp nhớ lỗ chó là cái chỗ nào. Theo lời Tiểu Lục đi đến, Tiểu Lục nói: "Cô nương, ta cũng không cần phải tiến vào, ngộ nhỡ bị hiện, Hồ công tử sẽ không làm khó ngươi, nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, ta ở bên ngoài chờ ngươi!"

Xảo Oánh thấy hắn không muốn đi vào cũng chỉ có thể đi một mình.

Sau lỗ chó, một mảnh đen nhánh, nhờ ánh trăng mới thấy được nơi này là hậu viện, bên trong đầy cỏ dại, đã lâu không sửa sang. Xảo Oánh vất vả lắm mới tìm được một con đường nhỏ đá xanh, theo con đường này đi về phía trước, chỉ chốc lát đã đến một tòa viện. Nhưng mà trong viện đen ngòm không giống như đang có người. Xảo Oánh lại tiếp tục đi về phía trước, lần này nàng tìm được một tòa nhà có lên đèn, bên trong mơ hồ truyền tới tiếng người, bên ngoài viện mấy bóng đên đi qua đi lại, xem ra là người của Hồ công tử. Hô hấp của Xảo Oánh trở nên dồn dập, trong lòng có chút khẩn trương, nàng bước như mèo, rón rén đến gần, sợ bị những người đó phát hiện.

Những người đó tán gẫu, cộng thêm bốn phía tối như vậy, cho nên hoàn toà không phát hiện ra Xảo Oánh đang đến gần.

Xảo Oánh đến gần cửa sổ, nhìn vào hình ảnh mơ hồ bên trong, có loại không khí mờ ám. Bên trong truyền tới giọng nói của Hồ Lăng Hiên: "Đây chính là ta tòa nhà chuẩn bị vì nàng, chờ ngày mai ta tìm người sửa sang lại, rất nhanh sẽ như mới, ta sẽ mua nha hoàn, bà tử tới phục vụ nàng, nhất định sẽ làm cho nàng an nhàn thoải mái!"

Giọng nói của hắn dịu dàng dị thường, bên trong truyền tới giọng nữ lại làm cho toàn thân nàng cứng đờ, cặp mắt trừng thật to, không dám tin vào tai của mình.

" Hồ Lăng Hiên, ngươi thật là hèn hạ, ngươi lại dùng đám thủ hạ bắt cóc ta đến chỗ này, ta sẽ không tha cho ngươi!"

Giọng nói trong trẻo êm tai, rõ ràng truyền tới tai của Xảo Oánh, mặc dù tràn đầy tức giận nhưng mà nàng vẫn lập tức nhận ra được.

Giọng nói này, rõ ràng chính là của A Hạnh! Chẳng lẽ hồ ly tinh mê hoặc Hồ công tử là A Hạnh!

Nàng cũng không nén được khiếp sợ trong lòng nữa, không kịp chờ đợi đưa ngón trỏ ra chọc một lỗ nhỏ vào giấy trên cửa sổ, một cổ mùi thơm nồng nặc truyền tới, Xảo Oánh tiến lại gần, nhìn về phía bên trong.

Trong phòng đỏ rực, khắp nơi đều là trang sức hồng trù, giống như là tân phòng.

Cả phòng từ màn cửa, khăn trải bàn, ngay cả nến cũng là nến đỏ, bên trong phòng chiếu sáng rõ. Bàn trang điểm gần cửa sổ, trên bàn trang điểm bày đầy các loại châu báu trang sức, ánh quang lòe lòe, hoa lệ trân quý.

Trong phòng lại truyền tới một tiếng động, giống như là vật gì nặng rơi xuống.

" A Hạnh, ta đã nói với nàng, nàng đã trúng phải Miên Vân Hương, trên người đã không còn chút sức lực nào, tại sao nàng lại không tin? Nàng không thể đanh ta giống như trước nữa! Nàng xem, nàng ở trên giường cũng không có khí lực bò dậy, hay là ta tới ôm nàng !" Trong giọng nói mang theo ôn tình, cưng chìu nhè nhẹ.

" Cút ngay, tên súc sinh này! Không cho ngươi dùng đôi tay bẩn thỉu kia chạm vào ta!" Rõ ràng là tức giận nhưng giọng nói lại không thể mạnh mẽ, hơn nữa thở hào hển, lộ ra cảm giác cám dỗ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch