Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
A Hạnh

Chương 120:

Chương 120 Trở về nhà

Màu vàng của ánh mặt trời dịu dàng phủ lên cả vùng đất, con sông nhỏ óng ả ánh quang giống như những mảng bạc trên mặt sông, rực rỡ chói mắt. Hai bên bờ sông đều là cây cối um tùm rậm rạp, trên bờ sông trải dài một loại hoa cỏ không biết tên, trên ngọn cỏ vẫn còn đọng sương như viên ngọc trai, trong suốt, ở dưới ánh mặt trời lập lòe áng sáng.

A Hạnh nhìn vết thương của hắn nói: "Vết thương của ngươi rất sâu, nhất định phải lập tức xử lý." Nàng quay đầu nhìn chung quanh, chung quanh sông nhỏ đều là rừng cây, không thấy được bất cứ người nào.

Nàng không khỏi hỏi: "Nơi này là nơi nào? Viết thương của ngươi nhất định phải lập tức đến đại phu!"

Thẩm Nguyên Phong theo ánh mắt của nàng nhìn chung quanh nói: "Nơi này cũng là ngoại ô Tấn thành, cụ thể là nơi nào tối hôm qua ta cũng không chú ý." Nói tới đây, hắn nhớ tới tối hôm qua cùng nàng ôm ôm hôn hôn, dây dưa triền miên, trên mặt không khỏi nóng lên.

Hắn lấy ra thuốc trị thương từ trong lòng ngực, đưa cho A Hạnh nói: "Về phần để đại phu cũng không phải tất yếu, nàng giúp ta rút phi tiêu, rồi bôi chút thuốc là được."

A Hạnh có chút khó nghĩ: "Nhưng vết thương của ngươi nghiêm trọng như vậy, chỉ xử lý đơn giản có được không?"

Thẩm Nguyên Phong quay đầu lại nhìn nàng, trấn an cười một tiếng: "Không sao.Vết thương như thế vẫn là nhỏ, hơn nữa thuốc của ta rất tốt, đại phu nổi tiếng còn chắc có!"

A Hạnh thấy vẻ mặt hắn nhẹ nhõm, mới bớt chút căn thẳn. Nàng cầm chuôi phi tiêu, chuôi phi tiêu đen nhánh, lành lạnh, thân phi tiêu không hoàn toàn cắm vào da thịt, vết máu xung quanh đã biến thành màu đỏ sậm, nhìn có chút đáng sợ, A Hạnh nuốt nước miếng một cái, nói: "Thẩm Nguyên Phong, ta phải rút phi tiêu ra, ngươi đừng căng thẳng!"

Thẩm Nguyên Phong cúi đầu cười khẽ: "A Hạnh, hình như là nàng mới là người đang căng thẳng đấy."

Lúc này A Hạnh mới phát hiện tay của mình khẽ run, nàng bĩu môi, điều này có thể trách nàng sao? Từ nhỏ đến lớn, nàng còn chưa từng thấy qua vết thương nghiêm trọng như vậy!

Giọng nói của Thẩm Nguyên Phong tiếp tục vang lên: " Dùng một chút sức lực rút ra là được, không cần sợ."

" Ta mới không sợ!" A Hạnh mạnh miệng cãi.

Thẩm Nguyên Phong thấp giọng cười, lần này hắn cũng không nói gì nữa.

A Hạnh cầm chuôi, hít một hơi thật sâu, theo lời hắn nói, một mạch rút phi tiêu ra, phi tiêu dài chừng mười lăm centimet, mỏng mà hẹp, hàn quang lạnh, phía trên dính đầy vết máu. Máu tươi đi theo phi tiêu bắn ra, Thẩm Nguyên Phong kêu một tiếng. Toàn thân khẽ run lên, A Hạnh vội đem vật cầm thuốc trị thương trong tay rắc lên trên vết thương, thuốc trị thương này thật là thần kỳ, vẩy vào vết thương không bao lâu cũng dần dần cầm máu lại. A Hạnh xé một mảnh y phục băng chặt trên vết thương.

Sau khi hết thảy đều làm xong, Thẩm Nguyên Phong xoay người, nói với A Hạnh: "Cám ơn nàng." Tiếp theo ánh mắt quét trên người nàng, ngơ ngẩn, rồi quay đầu như trốn đi, cúi đầu, gương mặt phồng đến đỏ bừng.

A Hạnh cúi đầu nhìn mình, thì ra y phục trên người không biết lúc nào đã tản ra, ngực hơi lộ ra một chút. Tối hôm qua Thẩm Nguyên Phong chỉ là vội vả đắp y phục của nàng, trải qua mấy phen lăn qua lăn lại, y phục đã sớm tản ra nhưng sau khi A Hạnh tỉnh lại chỉ lo cho thương thế của hắn cho nên không phát giác.

A Hạnh cũng không nhịn được đỏ mặt, lập tức vội vàng cột chắc y phục lại. Nàng nhìn bộ giá y này liền nhớ tới chuyện Hồ Lăng Hiên làm với mình, trong bụng thầm hận. Âm thầm thề sau này có cơ hội nhất định sẽ "hồi báo" hắn thật tốt! Nhưng nàng cũng không cảm thấy thân thể của mình có gì không ổn, xem ra Hồ Lăng Hiên còn chưa kịp làm gì với nàng thì Thẩm Nguyên Phong đã chạy tới cứu.

Nghĩ tới đây trong lòng nàng tràn đầy cảm kích hắn, nếu như không có hắn, không chừng mình đã bị Hồ Lăng Hiên ăn sạch, nhưng cho dù có phát sinh đi nữa nàng cũng sẽ không chịu khuất phục hắn, nhưng vẫn là bị hắn làm ô nhục, loại cảm giác đó không tốt một chút nào.

" Thẩm Nguyên Phong, cám ơn ngươi đã cứu ta! Nhưng làm sao ngươi có thể biết ta ở nơi nào?"

Thẩm Nguyên Phong ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái thấy nàng đang nhìn mình, hai mắt trong suốt tràn đầy cảm kích, trong bụng hắn có chút xấu hổ. Xem ra, nàng không nhớ rõ chuyện sau đó, nếu không nàng mà biết ta đã từng làm chuyện như vậy với nàng chỉ sợ cũng sẽ không cảm kích ta.

"Sau khi ta trở về từ doanh trại thì đi đến tìm nàng, vừa đúng lúc đụng phải những người kia nên ta đi theo đúng lúc cứu được nàng, một cái nhấc tay mà thôi nàng không cần để ở trong lòng."

A Hạnh lắc đầu một cái, giọng nói chân thành: "Ngươi vì cứu ta mà bị thương. Xém chút còn mất mạng làm sao lại có thể là một cái nhấc tay?" Nàng từ từ cúi đầu: "Ngươi cứu ta không phải lần đầu tiên, ta cũng không biết nên báo đáp ngươi thế nào."

Thẩm Nguyên Phong rất muốn nói đùa một câu: "Vậy thì lấy thân báo đáp đi!" Nhưng là nhớ đến cái tên nàng luôn gọi tối qua, trong lòng buồn bả, không thể mở miệng nói được.

" Làm sao ngươi có thể giúp ta giải mê hương kia được? Là lấy được thuốc giải sao?" A Hạnh nhớ tới trước đây trong tiểu thuyết, phàm là cái xuân dược gì đó thì trong thời gian nhất đinh phải cùng nam tử giao hợp nếu không sẽ chảy máu mà chết, bây giờ mình khẳng định không cùng nam tử trải qua, phương diện này nàng có chút kinh nghiệm, đương nhiên biết lần đầu tiên thất thân là cảm giác như thế nào, đến giờ cũng không thấy khác gì, dĩ nhiên là cũng không phát sinh chuyện. Đã như vậy, mình nhất định đã dùng giải dược.

Nói tới những lời này lại gợi lên hình ảnh tối qua trong trí nhớ của Thẩm Nguyên Phong, dưới ánh trăng đau đớn dây dưa triền miên, ôm hôn kích tình, nàng kiều mị và nhiệt tình làm cho tim của hắn đập nhanh, miệng khô lưỡi khô, nơi bụng dưới cũng bị dục hỏa thiêu đốt. Hắn liền vội vàng đứng lên. Xoay người đưa lưng về phía nàng không để cho nàng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn lúc này, nói: "Mê hương này cũng không dùng được thuốc giải, ngoài dùng nam tử giao. . . giao hợp, có thể dùng nước lạnh ngâm người làm tan tác dụng thuốc. Tối hôm qua ta dùng nước lạnh giúp nàng ngâm!"

A Hạnh âm thầm thấy may mắn, cũng may không giống trong sách viết về cái loại xuân dược đó, nếu không Thẩm Nguyên Phong vì cứu mình chẳng phải là đã cùng mình. . . Nghĩ tới đây. Trên mặt nàng nóng lên, tim đột nhiên đập nhanh.

Hai tay nàng ôm gương mặt, đang suy nghĩ lộn xộn cái gì vậy? Bây giờ chuyện gì cũng không xảy ra không phải là kết quả tốt nhất sao? Nàng len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, trong bụng thầm kêu may mắn, cũng may hắn xoay người, không sẽ nhìn thấy mình bối rối.

Mặt trời lên cao, A Hạnh nói với Thẩm Nguyên Phong: "Thẩm Nguyên Phong, chúng ta trở về đi thôi, phụ thân ta không thấy ta nhất định sẽ lo lắng!"

Thẩm Nguyên Phong gật đầu, hắn huýt gió, không lâu thì có một con tuấn mã màu đen chạy như bay đến. Tuấn mã chạy đến trước mặt của hắn giống như xe thắng gấp lập tức dừng bước, vó trước dương cao, ngửa đầu hí dài một tiếng, thân thể khỏe mạnh, tứ chi thon dài, nhìn qua cường tráng khí thế mạnh mẽ.

A Hạnh không khỏi khen một tiếng: "Ngựa tốt!"

Con ngựa đúng lúc giương đầu lên, hí vang.

A Hạnh cười nói với Thẩm Nguyên Phong: "Con ngựa này thật biết điều!" Vật tựa chủ nhân, con ngựa này cũng cao ngạo như chủ nhân của nó vậy!

Thẩm Nguyên Phong dịu dàng vuốt ve lưng ngựa, quay đầu lại cười nói với A Hạnh: "Con ngựa này tên là Hắc Ngọc, từ năm ta mười tuổi đã theo ta, bước chân nhanh, dù là trong quân doanh cũng không có ngựa nào có thể cùng so sánh với nó!"

Hắc Ngọc giơ giơ vó trước lên làm như hết sức đắc ý, A Hạnh không khỏi bật cười.

" Chúng ta trở về đi thôi." Thẩm Nguyên Phong nói. Hắn đỡ A Hạnh lên ngựa, để cho nàng ngồi xong còn nói: "Lát nữa ta sẽ bố trí cho nàng một chỗ an toàn, trước tiên để ta vào thành mua bộ quần áo giúp nàng đã, rồi sẽ tìm cho nàng thêm một chiếc xe ngựa, bộ dáng này của nàng để cho người ta nhìn thấy thì không tốt."

Trong lòng A Hạnh đang thầm lo lắng, nghe được hắn nói như vậy. Không khỏi thì khen hắn tâm tư tỉ mỉ. Nàng cười một tiếng nói: "Ngươi nghĩ thật chu đáo, vậy cứ theo như ngươi nói mà làm."

Thẩm Nguyên Phong được nàng khích lệ, tâm tính thanh niên nhảy cẫng lên nhưng lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, do dự một hồi rồi quyết định.

Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn nàng, tròng mắt như lam bảo thạch dưới ánh mặt trời phát sinh. Tóc dài màu nâu dưới ánh mặt trời phản xạ ta một mảnh kim quang, rực rỡ chói mắt. Dưới ánh mặt trời Thẩm Nguyên Phong thật sự là xinh đẹp tuấn mĩ làm cho người ta không nỡ dời mắt.

" A Hạnh, nàng và ta qua một đêm ở bên ngoài,giấu giếm được người khác nhưng không giấu giếm được phụ thân nàng, mặc dù chúng ta chuyện gì cũng không làm nhưng phụ thân nàng sẽ không nghĩ như vậy, nếu như phụ thân nàng trách phạt. . ." Nói tới đây hắn dừng lại một chút dùng giọng nói rất nghiêm túc nói: "Ta nghĩ nên để cho nàng biết, ta nguyện ý chịu trách nhiệm, ta có thể lấy nàng làm thê tử của ta, ta sẽ đến nói với phụ vương ta, ông nhất định sẽ đáp ứng!"

A Hạnh chỉ cần nàng nguyện ý, ta có thể loại bỏ muôn vàn khó khăn, lấy nàng làm thê tử của ta, A Hạnh, chỉ cần nàng nguyện ý. . .

Hắn nhìn nàng, ánh mắt chăm chú, lẳng lặng, thấp thỏm, chờ câu trả lời của nàng.

Cùng nam nhân ở bên ngoài một đêm không về đúng thế chuyện đồi phong bại tục ở thời đại này, bị người biết trừ khi nam tử kia chịu nữ tử này nếu không nữ tử này sẽ bị nghìn người chê cười, vạn người khinh bỉ, cả đời không ai thèm lấy, nếu như ở nơi sơn thôn quy củ nghiêm một chút, chỉ sợ còn bị ngâm lồng heo. Những thứ này, A Hạnh sau khi chuyển kiếp đã hiểu rõ, lúc ấy trong lòng nàng còn có chút khinh bỉ phong kiến ở thế giới này, nhưng không ngờ chuyện như vậy có một ngày xảy ra trên đầu mình.

Đúng vậy, người khác sẽ không biết, nhưng phụ thân thì nhất định sẽ biết, ông có thể không trách phạt mình nhưng mà nhất định sẽ rất lo lắng cho tương lai của nàng! Lúc này, Thẩm Nguyên Phong chịu lấy, theo đạo lý đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.

Nhưng. . .

A Hạnh cúi đầu nhìn hắn, lúc này vẻ mặt của hắn vô cùng chân thành, giống như là đang nói ra lời từ nội tâm của mình, nhưng nàng biết hắn đang nói dối! Hắn cũng đã đính hôn với người khác lại còn muốn lấy nàng làm thê tử sao? Thân phận của nàng thấp kém, Tấn vương thương yêu đứa con trai này như thế nào đi nữa cũng không thể tổn hại mặt mũi hoàng gia, quay đầu lại, còn chưa phải là để cho nàng làm thiếp sao?

Đổi lại là bình thường nàng nhất định sẽ cười lạnh vạch trần lời nói dối của hắn, thuận tiện châm chọc hắn mấy câu. Nhưng là bây giờ nhìn hắn tận tâm cứu mình như vậy, thiếu chút nữa còn mất mạng, nghĩ đến hắn với mình vẫn còn có chút thật lòng, lời trách móc không đành lòng nói ra khỏi miệng.

Nàng nhẹ thở dài một tiếng: "Thẩm Nguyên Phong, ta rất cảm kích ngươi đã suy nghĩ vì ta như vậy, chuyện này ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ giải thích với phụ thân thật tốt, chỉ cần người chung quanh không biết chuyện này, cũng không sao."

Cho dù là thật lòng nhưng mà địa vị xã hội vẫn nhứ thế, quy củ vẫn là quy củ, cũng sẽ không bởi vì hắn thật lòng mà thay đổi, nàng cũng sẽ không bởi vì hắn thật lòng mà thỏa hiệp. Hắn làm cho nàng nhiều việc như vậy nàng hồi báo không được, nàng nợ hắn cả đời này có lẽ là khó trả. . .

Thẩm Nguyên Phong một lòng chờ câu trả lời của nàng nhưng câu trả lời của nàng làm cho hắn vô cùng thất vọng, tâm giống như từ chỗ cao rơi xuống, thương tích đầy mình. Mặc dù không có cự tuyệt trực tiếp nhưng lời của nàng nghĩa là nàng không muốn, nàng không muốn gả cho hắn, cho dù là chính thê, nát bấy vì danh tiếng của mình, nàng cũng không muốn gả cho hắn, có thể thấy được, không muốn làm thiếp chỉ là cái cớ của nàng, trong lòng nàng có người khác cho nên không muốn gả cho hắn.

Hắn cúi đầu, cười một cái tự giễu, cái gì Tam công tử, cái gì giang hồ hiệp sĩ, cái gì dung nhan tuyệt thế, những thứ hào quang này thật ra thì hắn một chút cũng không muốn có, thứ không có được chung quy vẫn là không có được.

Lúc này hắn hiếu kỳ vô cùng, cái nam tử tên Tranh đó rốt cuộc là hạng người gì. Lại có thể làm cho A Hạnh một lòng như vậy? A Hạnh không rời khỏi Tấn thành, đoán chắc là người này ở Tấn thành, nam tử A Hạnh thích nhất định không phải là bình thường, nhất định rất xuất sắc ở phương diện nào đó, hắn chỉ cần có tâm đi thăm dò thì nhất định tra được, hắn cũng muốn nhìn một chút, nam tử này rốt cuộc có điểm nào tốt hơn hắn!

" Thẩm Nguyên Phong, chúng ta đi thôi. Cũng không còn sớm! Ta sợ phụ thân lo lắng!" A Hạnh thúc giục.

Lúc này Thẩm Nguyên Phong mới thu hồi tâm sự, lên ngựa, công lực còn chưa khôi phục cộng với trên người có vết thương thành ra lên ngựa có chút chật vật, A Hạnh thuận thế kéo hắn một cái.

Thẩm Nguyên Phong giục ngựa không lâu thì tìm được đường trở về thành, theo như bọn họ bàn, Thẩm Nguyên Phong giúp A Hạnh mua y phục, mướn xe ngựa, chờ nàng sau khi thay xong y phục mới dùng xe ngựa kéo nàng vào thành, đưa nàng về nhà.

Về đến nhà, dọc theo đường đi A Hạnh đã suy nghĩ lời giải thích với phụ thân nhưng hoàn toàn không dùng được, bởi vì Lý Nhuận Phúc vẫn còn nằm ở trong phòng chưa tỉnh. Thẩm Nguyên Phong kiểm tra một phen mới nói: "Phụ thân nàng là trúng loại mê hương bình thường, cũng là bọn người bắt nàng sợ ông ấy phát hiện ra, mới dùng mê hương. Loại mê hương này chỉ khiến người ngủ mê man, không có gì đáng lo, qua một thời gian sẻ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại ông ấy sẽ nhức đầu một chút, cho ông uống nhiều nước là được!"

A Hạnh nghe hắn nói phụ thân không có việc gì mới yên lòng, ngay sau đó, dường như lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, nói: "Nói cách khác, phụ thân ta cái gì cũng không biết, càng không biết ta một đêm không về, đến lúc đó ta chỉ cần nói ông ngã bệnh mới không dậy sớm được như bình thường thì có thể đem việc này đè xuống!"

Trong lòng Thẩm Nguyên Phong hình như có chút thất vọng, vốn hắn còn đang mong đợi, phụ thân nàng có thể khiến làm mình phụ trách với A Hạnh, bây giờ nhìn lại, ngay cả ông trời cũng không giúp hắn!

Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng là như vậy!"

" Vậy thì tốt quá!" A Hạnh vỗ tay, nụ cười trên mặt sáng bừng mà rực rỡ: "Như vậy ta cũng không cần nói lời giải thích với phụ thân, phụ thân cũng không cần phải lo lắng!"

" Đúng vậy, thật tốt quá. . . " Thẩm Nguyên Phong nhẹ trả lời, hắn nhìn nụ cười của nàng, trong lòng tràn đầy khổ sở.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch