Nếu nơi này đều là bạn bè thân thiết, A Hạnh nhất định sẽ không để ý mà diễn vai Trư Bát Giới cho mọi người vui vẻ. Nhưng ngồi đây, đa số đều chờ xem mình mất mặt, nhân cơ hội cười nhạo chính mình, dựa vào đâu mà muốn chính mình làm trò cười cho các nàng chứ?
A Hạnh cười nói với Lục tiểu thư: "Trừng phạt của Lục tiểu thư đối với A Hạnh mà nói có chút khó xử, A Hạnh chẳng qua chỉ là chủ rạp hát, cũng không phải diễn viên, không thành thạo biểu diễn chút nào. Lục tiểu thư có thể đổi một loại phương thức trừng phạt khác được không?"
Lục tiểu thư muốn chờ xem nàng xấu mặt, sao có thể đáp ứng, nàng nhìn mọi người, lớn tiếng hỏi: "Lý cô nương nói đổi một phương thức trừng phạt khác, mọi người có đồng ý hay không?"
Các quý nữ dưới đài đều trả lời: "Không đồng ý, thua sẽ phải ngoan ngoãn nhận trừng phạt, không được lật lọng!" Một vị tiểu thư tuổi khá nhỏ thậm chí lớn tiếng kêu lên: "Giở trò vô liêm sỉ chính là giở trò vô liêm sỉ! Về sau chúng ta gọi ngươi là đồ vô liêm sỉ!" Lời này vừa nói ra, các quý nữ cười thành một đoàn, đều phụ họa: "Đúng vậy, vô liêm sỉ thì kêu là vô liêm sỉ!"
Lục tiểu thư đắc ý cười khanh khách, quay đầu lại nhìn A Hạnh: "Lý cô nương nghe được rồi đó, nếu ngươi không nghĩ về sau gặp mặt bị mọi người gọi là loại vô liên sỉ, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nhận trừng phạt đi!" Các quý nữ dưới đài một bên cười ầm lên, một bên thúc giục, "Nhanh chút. Nhanh chút đi, diễn Trư Bát Giới cho chúng ta xem!"
Những nam nhân dưới đài thấy tình cảnh lúng túng của A Hạnh, cũng không nhẫn tâm tiếp tục khó xử nàng, một người đứng lên nói: "Ngày hôm nay vui vẻ như vậy, mọi người không nên làm khó A Hạnh cô nương, bắt một cô nương diễn Trư Bát Giới đẹp mặt sao? Đây không phải quá đáng ư!" Những nam tử còn lại cũng tỏ vẻ yêu cầu của các nàng rất quá mức.
Những người này không giúp A Hạnh nói chuyện còn tốt, vừa mở miệng, càng làm cho các quý nữ trong lòng bốc hỏa. Chẳng qua chỉ muốn nàng diễn Trư Bát Giới, những người này liền đau lòng! Đều là một lũ khốn kiếp bị sắc đẹp mê hoặc! Từ tiểu thư lập tức liền phản bác nói: "Quy tắc trò chơi vốn là như thế, Lý cô nương không biết làm thơ thì không cần tới tham gia thi hội! Nếu đã đến đây, không biết làm thơ coi như xong, chơi trò chơi còn không muốn tuân thủ quy tắc trò chơi, thua liền lật lọng, nào có đạo lý này? Lại vẫn trách chúng ta quá đáng! Các ngươi nhìn người ta xinh đẹp liền không phân biệt trắng đen sao? Vốn mọi người rất vui vẻ, nhưng có người thua liền lật lọng mới náo loạn thành như vậy, thật là mất hứng!" Nói xong, nhìn A Hạnh, trong mắt tràn ngập hèn mọn, hừ lạnh một tiếng.
Một vị tiểu thư khác đứng lên, mặt lạnh nhìn A Hạnh nói: "Lý cô nương, ngươi không muốn nhận trừng phạt cũng tùy ngươi, đừng nói chúng ta ép buộc ngươi, chẳng qua từ nay về sau đừng trách chúng ta coi thường ngươi!"
Các quý nữ ngươi một lời ta một câu rối rít chỉ trích nam nhân bị sắc mê tâm, nói chuyện giúp A Hạnh. Những nam nhân này tuy rằng tức giận, nhưng đều tự xưng là nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên sẽ không đấu khẩu trước mặt cùng những nữ tử này.
Không khí thi hội vốn thoải mái vui vẻ. Lập tức trở nên ngưng trọng.
Bên kia Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị vừa mới thả lỏng lại nhấc lên, tỷ muội Trần thị nhìn A Hạnh bị những quý nữ kia liên hợp công kích như vậy, hận không thể lập tức dẫn A Hạnh rời khỏi đây. Nhưng các nàng biết nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ về sau trước mặt những người này A Hạnh không ngóc đầu lên được. Các nàng chỉ có thể ở đây lo lắng suông, không nghĩ ra biện pháp gì.
Bố Nhĩ Thái thấy tình cảnh này nhíu mày, Trương Chiêu nhỏ giọng gọi tên muội muội, thấy muội muội nhìn qua, liền dùng tay ra hiệu nhờ nàng hỗ trợ giải vây.
Trương Thanh Thu là người chủ trì thi hội tất nhiên không thể để cho không khí hội thi trở nên xấu hổ như vậy. Nàng nhìn ca ca gật đầu một cái, thu hồi ánh mắt, trong lúc vô ý đôi mắt liếc nhìn Thẩm Nguyên Phong ở một bên, chỉ thấy không biết khi nào thì hắn đã đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm giữa sân, vẻ mặt hơi khẩn trương. Trương Thanh Thu cũng tiếp xúc cùng hắn vài lần. Nàng cảm giác hắn vô cùng lạnh lùng, đối xử với bất kỳ kẻ nào đều lạnh nhạt xa cách, nàng chưa bao giờ thấy hắn có vẻ mặt khẩn trương như vậy.
Trương Thanh Thu nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn cũng nhìn A Hạnh trên đài. Trương Thanh Thu cau mày, không khỏi nhớ tới mấy tỷ muội nói A Hành có thủ đoạn đối với nam nhân, còn rất câu dẫn nam nhân. Nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Nguyên Phong, sợ mình nhìn lầm. Nhưng lúc này nàng nhìn càng rõ ràng hơn. Thân thể hắn căng chặt, giống như đang cố gắng khắc chế bản thân. Nàng tin chắc rằng nếu như mọi người chèn ép thêm nữa, hắn sẽ không chút do dự xông lên đài.
Sắc mặt Trương Thanh Thu dần dần trở nên lạnh nhạt.
Trên đài, A Hạnh không khỏi giận tái mặt. Những vị tiểu thư này muốn mượn cơ hội nhục nhã nàng, chẳng lẽ còn muốn nàng đứng ở chỗ này tùy ý để các nàng nhục nhã sao? Nàng đang suy nghĩ nên xử lý tình huống này như thế nào thì bỗng nhiên giọng nói trong veo của Trương Thanh Thu chen vào.
"Hôm nay là ngày hội Trung thu, là ngày hội đoàn viên, cho nên mọi người phải giữ cảm xúc vui vẻ, trăm ngàn không cần vì một chút việc nhỏ mà cãi vã!" Nàng đi đến giữa Lục tiểu thư và A Hạnh, trên khuôn mặt mỹ lệ có ý cười thân thiết, làm cho người ta nhìn cảm giác tâm tình thoải mái, nàng kéo tay hai người nói: "Hai vị đều là muội muội mà Thanh Thu yêu thích, không cần vì một chút việc nhỏ mà tổn thương hòa khí." Nàng nhìn Lục tiểu thư: “Nếu Lý cô nương không biết làm thơ, sẽ không tham gia này trò chơi. Vốn đây chính là trò chơi tỷ thí thơ ca, người tham dự trận đấu tối thiểu đều là nhân tài làm thơ mới công bằng. Muội muội xem mặt mũi tỷ tỷ, cho Lý cô nương quay về chỗ ngồi đi, ngươi lại chọn một người khác đi lên cùng chơi được không?"
Lục tiểu thư nhìn A Hạnh nhẹ nhàng cười một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ hèn mọn, ánh mắt nàng nhìn A Hạnh, miệng trả lời Trương Thanh Thu: "Thanh Thu tỷ tỷ nói rất đúng, tiêu chuẩn không giống nhau, quả thật không công bằng. Thắng cũng không có gì vui. Nhưng mà, ta không ưa hành động của Lý cô nương, chơi đùa thua lại mặt không đổi sắc! Nếu như ta thua, dù muốn ta diễn cái gì ta cũng sẽ không lật lọng! Bỏ đi, nếu Thanh Thu tỷ tỷ đều nói như vậy. Ta cho nàng một con ngựa, lần sau tìm người đủ tiêu chuẩn đi lên chơi!" Nàng quay đầu đi nhìn Trương Thanh Thu, âm dương quái khí nói: "Thanh Thu tỷ tỷ, trước kia tiểu muội nghe người ta nói Lý cô nương thông minh cỡ nào, mới mời nàng tới, xem ra…". Nàng quay đầu, mắt liếc nhìn A Hạnh chậc chậc hai tiếng: "Xem ra lời đồn đại không thể tin. Ta nghĩ muốn đề nghị với Thu tỷ tỷ, thi hội về sau phải mời những người đủ tiêu chuẩn tới mới được, nếu không gặp phải người thua không dậy nổi liền lật lọng, làm mất hứng trí của mọi người!"
Trương Thanh Thu nhìn A Hạnh, vẻ mặt lúng túng, giống như không nghĩ tới Lục tiểu thư sẽ nói ra lời tổn thương người như thế.
Ánh mắt A Hạnh nhìn Lục tiểu thư lạnh như băng, trong lòng dần dần dâng lên một cỗ tức giận. Nàng đương nhiên biết vì sao Lục tiểu thư cùng nhóm tiểu thư này lại nhằm vào nàng như thế. Vị hôn phu của Lục tiểu thư từng muốn thu nàng vào phòng, chẳng lẽ tất cả đều lỗi của nàng sao? Muốn nàng phách lối náo loạn chuyện bức hôn lên công đường, huyên náo mọi người đều biết, đắc tội quan viên ngũ phẩm, mới có thể làm cho những người này dừng lại tâm tư. Nàng đã từng cố gắng, vì sao họ vẫn oán hận nàng, còn muốn hao hết tâm tư tới nhục nhã nàng chứ?
Lục tiểu thư vươn một ngón tay, chỉ vào A Hạnh nói, "Hôm nay bản tiểu thư nên tha cho ngươi một mạng, ngươi đi xuống đi!" Nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm A Hạnh. Lạnh lùng cười, môi khẽ nhếch, rành mạch phun ra ba chữ: "Đồ vô - liêm – sỉ!"
Nhóm tiểu thư dưới đài ầm ầm cười to, bọn nam tử cũng bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy tuy rằng A Hạnh xinh đẹp tài giỏi, nhưng trong bụng không có một chút kiến thức tựa hồ rất đáng tiếc. Mà Trương Thanh Thu đặc biệt chú ý nét mặt của Thẩm Nguyên Phong, chỉ thấy hắn sắc mặt âm trầm, hai tay nắm chặt, tựa như hết sức tức giận, lúc nào cũng có thể xông lên. Trương Thanh Thu nghi hoặc: hắn tức giận như thế là bởi vì Lý Hạnh chịu nhục sao? Hắn cùng Lý hạnh rốt cuộc có quan hệ gì?
Cách đó không xa Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị tức giận đến tái mặt, Trần Anh nhịn không được lớn tiếng nói: "Tại sao ngươi có thể mắng chửi người?"
Ngón tay Lục tiểu thư chỉ Trần Anh cả giận nói: "Ngươi là cái thá gì! Cũng dám nói chuyện cùng bản tiểu thư như vậy!"
Trần Anh tức giận muốn đi lên đánh người, may là Trần Tĩnh gắt gao giữ chặt nàng.
Lục tiểu thư tự coi mình thắng lợi hoàn toàn. Nhìn A Hạnh dương dương tự đắc cười, lại nhìn thấy gương mặt A Hạnh vốn âm trầm bỗng nhiên nở nụ cười tuyệt mỹ.
A Hạnh nói: "Lục tiểu thư luôn miệng nói A Hạnh bày trò lật lọng thật là kỳ quái! A Hạnh có nói muốn lật lọng sao?"
A Hạnh cười cười, "Tại sao A Hạnh phải nhận trừng phạt? Mặc dù A Hạnh không hiểu làm thơ, nhưng ngay cả thử cũng chưa thử qua sao lại trực tiếp nhận thua!" Nàng thu liễm ý cười, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Lục tiểu thư, ta thi với ngươi, người thua phải nhận trừng phạt, tuyệt đối không được lật lọng!"
A Hạnh nói xong làm cho mọi người đều trợn mắt há mồm, không phải nàng không biết làm thơ sao? Sao còn muốn so tài! Đây không phải là tự mình tìm phiền phức sao? Cần gì giận dỗi mà đưa mình vào tuyệt cảnh chứ?
Vốn các vị tiểu thư có chút tiếc nuối vì không được nhìn thấy A Hạnh diễn Trư Bát Giới, lúc này thấy nàng lại tự đưa mình tới cửa, không khỏi hưng phấn mà ồn ào.
Lục tiểu thư ha ha cười hai tiếng, giống như không tưởng tượng nổi, nàng chỉ A Hạnh "Ngươi?" Lại chỉ chính mình: "Muốn tỷ thí với ta?"
A Hạnh khí định thần nhàn: "Không sai!"
Trương Thanh Thu kéo A Hạnh qua, nhỏ giọng khuyên nhủ: "A Hạnh cô nương, cần gì phải hành động theo cảm tính, làm cho mình không xuống đài được? Hay là đi xuống đi!"
A Hạnh đẩy tay Trương Thanh Thu ra, thản nhiên cười nói: "Cám ơn ý tốt của Thanh Thu cô nương, A Hạnh biết mình đang làm gì".
Vừa rồi nhìn Trương Thanh Thu tựa như giải vây giúp nàng, nhưng A Hạnh lại cảm thấy lời nói của nàng là nhắc nhở mọi người mình là một người không tiêu chuẩn, không đủ tư cách tham dự trò chơi. Nàng không biết mình có hiểu lầm nàng ta hay không, nhưng không bao giờ có thể đối mặt tự nhiên với Trương Thanh Thu giống như trước nữa.
Lục tiểu thư kéo Trương Thanh Thu qua, nói: "Thanh Thu tỷ tỷ, nếu người ta không biết phải trái, ngươi còn quan tâm nàng nhiều như vậy làm gì? Nàng muốn tự rước lấy nhục, ta sẽ cho nàng toại nguyện!" Nàng quay đầu lại hướng về phía nha hoàn của mình nói: "Mang văn phòng tứ bảo lên, đốt hương!"
Nàng quay đầu lại, nhìn A Hạnh, như cười như không nói: "Không biết Lý cô nương diễn Trư Bát Giới là hình dạng gì đây? Thật sự là mong đợi!"
A Hạnh cười cười, cũng không trả lời.
Nha hoàn bày xong giấy mực, đưa bút phân biệt đưa đến tay hai người. Lục tiểu thư nhận lấy bút, đi tới bên cạnh bàn, chỉ hơi chút suy tư một chút, liền nhấc bút viết lên trên giấy. Trò chơi là nàng nghĩ ra, trước khi tới thi hội, nàng đã chuẩn bị thơ hay, xin phu tử giúp mình sửa chữa một phen, cho nên vô cùng tự tin với bài thơ của mình. A Hạnh muốn so tài với nàng, thật sự là muốn chết!
Người dưới đài thấy dáng vẻ Lục tiểu thư tự tin mười phần, không khỏi đưa mắt nhìn A Hạnh, chỉ thấy nàng nhấc bút lên, còn đang vất vả suy nghĩ, vẻ mặt đầy đắn đo. Các vị tiểu thư không khỏi cười trộm, trong mắt vẻ khinh bỉ sâu hơn, mà các nam tử thấy nàng nửa ngày không đặt bút, tâm tình chờ mong trước kia cũng chậm rãi biến mất. Bắt đầu cảm thấy, A Hạnh cậy mạnh, bất quá cũng chỉ là một nữ tử tùy hứng mà thôi.
Dưới đài Vân Đóa gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nàng lôi kéo tay Trần Tĩnh, trên trán ứa ra mồ hôi: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn A Hạnh diễn Trư Bát Giới?"
Trần Anh cũng gấp đến độ lắc đầu liên tục: "Vừa rồi xuống dưới tuy rằng mất mặt nhưng không đến nỗi mất hết mặt mũi, bây giờ nếu không làm được thơ, sẽ phải diễn Trư Bát Giới, về sau đi đến nơi đâu cũng làm trò cười cho người khác, bây giờ phải làm sao!"
Trần Tĩnh an ủi các nàng: "Các ngươi đừng nóng vội, A Hạnh làm như vậy nhất định có đạo lý của nàng."
Ngồi trước, Bố Nhĩ Thái vẫn đang ngồi yên tại chỗ, môi mím chặt, ngón tay không ngừng gõ bàn tiết lộ sự lo lắng trong lòng hắn. Trương Chiêu càng không ngừng nháy mắt với muội muội của mình, nhưng Trương Thanh Thu giống như không thấy được. Mà Thẩm Nguyên Phong đã ngồi xuống, bưng chén trà bên cạnh lên không bao lâu lại buông xuống, một lát sau lại bưng lên, lại buông xuống. . . . . .
Trên đài, A Hạnh hoàn toàn không ý thức được mọi người đang lo lắng, lúc này nàng đang suy tư, nàng nên dùng bài thơ nào để so tài mới là tốt nhất? Trong lúc nhất thời tựa hồ có trên trăm thi từ cùng nhau nổi lên trong óc, làm cho nàng có chút không biết lựa chọn như thế nào.
Đã qua nửa nén nhang, tàn hương thật dài rơi xuống, lộ ra ánh lửa đỏ tươi, ánh lửa chợt gặp không khí đột nhiên sáng lên.
Lúc này, Lục tiểu thư hành văn liền mạch lưu loát, viết xuống một chữ cuối cùng trong câu thơ. Vẻ mặt nàng tươi cười dừng bút. Vô cùng vừa lòng thưởng thức bài thơ chính mình làm ra. Nha hoàn tới đem thơ của nàng đến trước mặt mọi người, người dưới đài đọc thơ của nàng ra, đều gật đầu, tán thưởng. Nhóm phu tử cũng gật đầu khen: "Không tệ không tệ, coi như ngay ngắn, ý cảnh cũng không tệ!"
Lục tiểu thư được mọi người tán thưởng, ý cười trên mặt càng sâu. Mà lúc này A Hạnh vẫn chưa bắt đầu viết.
Hương chỉ còn lại có một phần ba, nhưng bút trong tay A Hạnh còn chưa hạ xuống. Người dưới đài đều nghị luận, các quý nữ cũng chờ xem kịch vui, các công tử cũng lộ ra thần sắc thất vọng, mà ngay cả Trần Tĩnh cũng bắt đầu lo lắng có nên mang theo A Hạnh rời đi hay không.
Lục tiểu thư cười khanh khách nói: "Lý cô nương, ta thấy ngươi đừng lãng phí thời gian, trực tiếp nhận thua đi!"
Bỗng nhiên, vẻ mờ mịt trên mặt A Hạnh tan hết, nàng nở nụ cười đem bút lông dính đầy mực, viết lên trên giấy.
Trước nàng vốn đã chọn được một bài, nhưng thấy thơ của Lục tiểu thư được mọi người khen ngợi, liền không nắm chắc thơ này có thể áp chế một bài của Lục tiểu thư hay không, nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn chọn một thủ thơ ai cũng thích. Hừ, bây giờ nàng cũng không để ý có khoe khoang hay không. Lục tiểu thư bức người quá đáng, không có lý do gì để nàng phải tiếp tục thừa nhận loại vũ nhục này nữa!
Lục tiểu thư thấy nàng viết, căn bản không tin nàng biết làm thơ, liền châm chọc nói: "Ta nhìn ngươi cũng không cần cậy mạnh, tránh làm trò cười cho thiên hạ". Nói xong đi đến bên cạnh A Hạnh, nàng nghĩ A Hạnh nhất định sẽ viết loạn vài câu, cho nên mới ác ý lớn tiếng đọc to thơ A Hạnh ra, muốn cho mọi người nhạo báng nàng.
"Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì."
Vừa mới bắt đầu giọng Lục tiểu thư đầy giễu cợt, nhưng càng về sau, giọng nói dần dần thay đổi, tựa như vô cùng không thể tưởng tượng nổi! Tiếng nói của nàng dừng lại, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm câu thơ trên giấy, lại ngẩng đầu nhìn A Hạnh, sắc mặt hết sức kinh hãi tựa như không tin nổi câu thơ này là do ngòi bút của A Hạnh viết ra !
Hai câu thơ này không chỉ Lục tiểu thư bị kinh hãi, cũng làm cho mọi người ở đây kinh hãi, đại sảnh huyên náo lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Trên đài vài vị phu tử đều kìm lòng không được nghiêng người lên phía trước, có người bắt đầu ngoáy lỗ tai.
Vốn gương mặt Lục tiểu thư hồng nhuận lập tức trở nên trắng bệch, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, có lẽ là may mắn. Phải nhất định là may mắn! Nàng tự nhủ.
Nàng tiếp tục đọc: "Tình nhân oán diêu dạ, cánh tịch khởi tương tư."
Giọng nói của nàng bắt đầu run rẩy.
Các quý nữ dưới đài hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương! Mà trên mặt những công tử kia dần dần lộ ra vẻ kích động.
Trong năm vị phu tử, đã có hai vị đứng dậy, bắt đầu híp mắt nhìn câu thơ dưới ngòi bút của A Hạnh.
Bên kia, Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị phát hiện vẻ mặt mọi người không thích hợp, các nàng không hiểu thơ từ, không biết phản ứng của mọi người là sao, Vân Đóa vội vàng lay tay Trần Tĩnh: "Xảy ra chuyện gì? Thơ của A Hạnh không tốt sao?"
Tỷ muội Trần thị cũng là không rõ.
Lúc này Trương Chiêu xoay đầu lại, ánh mắt sáng kinh người, mặt tròn phồng đến đỏ bừng, giọng nói của hắn không đè nén được hưng phấn cùng kích động: "Im lặng! Im lặng! Thơ A Hạnh rất hay, cực kỳ hay !!" Hắn dùng lực vươn ngón tay cái, bởi vì quá mức kích động, tay hơi run rẩy.
Vân Đóa cao hứng thiếu chút nữa đứng lên, "Thật tốt quá, ta cũng biết, A Hạnh nhất định có thể làm được mà!"
Trên đài, giọng nói Lục tiểu thư bắt đầu trở nên uể oải: "Diệt chúc liên quang mãn, phi y giác lộ tư."
Lúc này, ngay cả Trương Thanh Thu đều kìm lòng không được đi đến bên cạnh A Hạnh, vẻ mặt kinh hãi nhìn A Hạnh viết hai câu thơ cuối cùng, sau đó đứng thẳng dậy, dừng bút.
Lục tiểu thư nhìn hai câu thơ cuối cùng, ngay cả môi đều trắng, tựa như bị đả kích nặng nề, liền lùi lại hai bước.
Người ở dưới đài thấy nàng không đọc tiếp, đều có chút nóng nảy, cũng kêu lớn: "Mau đọc đi, mau đọc đi!"
Lục tiểu thư lắc đầu một cái, lại lắc đầu. Ánh mắt nhìn chằm chằm A Hạnh, tựa như đang nhìn một quái vật.
Sắc mặt Trương Thanh Thu cũng có chút trắng, nàng hắng giọng một cái, đọc hai câu thơ cuối cùng lên:
"Bất kham doanh thủ tặng, hoàn tẩm mộng giai kỳ".
Nàng ngẩng đầu, nhìn A Hạnh, lúc này vẻ mặt A Hạnh vẫn lạnh nhạt, giống như chỉ là chuyện vô cùng bình thường!
Ánh mắt Trương Thanh Thu dần trở nên phức tạp.
Vẻ mặt người ở dưới đài kinh ngạc, giống như hiểu được sự tinh tế trong bài thơ, vẻ kích động trên mặt càng hừng hực, mà các quý nữ này cũng giống Lục tiểu thư, vẻ mặt bị đả kích sâu sắc.
Đến khi giọng nói già nua mà hưng phấn của một vị phu tử trên đài vang lên, "Thơ hay! Thơ hay"! Bởi vì quá mức kích động, liền bị sặc, kịch liệt ho khan, ho đến mặt đỏ bừng, còn vỗ bàn khen ngợi: "Thơ hay, thơ hay, không nghĩ tới thi hội năm nay có thể xuất hiện tuyệt thế thơ hay như thế! Chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ!"