Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
A Hạnh

Chương 201: Thiếu nữ

Chương 201: Thiếu nữ

Tối muộn, lúc nhóm người A Hạnh đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Trong hoàng cung đang trang hoàng cực kỳ náo nhiệt.

Nội dung quy củ có viết, khi Hoàng đế chưa tới, tất cả các quan viên cùng gia quyến đến dự yến tiệc đều phải ở ngoài sảnh điện chờ, sau khi Hoàng đế đến vào mới được vào. Có thể do thời tiết quá lạnh giá, cho nên Hoàng đến ân chuẩn họ vào điện Thái Hoà là một gian nhỏ trong sảnh để chờ.

Trong sảnh khắp nơi đều là quan viên mặc triều phục, năm ba người tụ lại thành một nhóm trò chuyện một ít chủ đề hoặc nịnh hót nhau. Mà các nữ quyến lại được sắp xếp ở một sảnh khác.

Bên trong, nữ quyến nào có phong hào cũng mặc triều phục, không có phong hào thì quần áo gọn gàng, khắp người toả ra quý khí, cả sảnh ngập mùi hương phấn. Ai tuổi lớn một chút thì tụ một chỗ nói việc nhà, cô nương nhỏ tuổi hơn thì cũng ở chung một chỗ nói dăm ba chuyện khuê phòng.

Trong đó, náo nhiệt nhất phải kể tới nhóm quý nữ lấy Trương Thanh Thu làm trung tâm. Yến tiệc lần này có không khí vui mừng, cho nên các đại thần cũng sẽ mang nữ nhi đến tuổi lấy chồng theo, trước mặt người khác lộ ra vẻ đẹp, coi như biến thành hội mai mối đi.

Các quý nữ vây quanh Trương Thanh Thu đều nói vài chuyện linh tinh, chẳng hạn như ai đã định xong hôn sự, người nào đến cầu hôn nhưng bị từ chối, vân vân và mây mây, nói đủ thứ chuyện trên đời. Dần dần, đề tài chuyển đến Trương Thanh Thu.

Một người trong đó có lòng tò mò nhìn về phía Trương Thanh Thu hỏi: "Thanh Thu tỷ tỷ, ta nghe nói Tấn Vương đã thay con của mình là Thẩm đại nhân đến nhà tỷ cầu hôn rồi, có chuyện này không?"

Một câu đã nói lên sự tò mò của mọi người, Trương Thanh Thu năm nay đã mười bảy tuổi, coi như là một đại cô nương. Bởi vì tài mạo song toàn, vang danh kinh đô mà đối với chuyện chung thân của nàng luôn chưa quyết định. Mọi người nghĩ gia đình sẽ đưa nàng vào Đông cung làm Thái tử phi, sau này trở thành cung phi, nhưng đây lại không phải chuyện gì quá rõ ràng nên tất cả mọi người đều muốn biết nàng sẽ là hoa rơi vào nhà nào.

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Trương Thanh Thu lập tức tản ra mây đen. Từ lúc Thẩm Nguyên Phong ra sức quên mình cứu nàng thoát hiểm, trái tim nàng đều hướng về hắn. Nam tử trong kinh thành theo đuổi nàng không ít, nhưng phần lớn chỉ biết uống rượu nói vui, bản lãnh chỉ dừng ở mức hoa gặp gió là bay. So sánh với người tuấn mỹ và đầy khí khái anh hùng như hắn thì thật là quá bình thường. Trương Thanh Thu vẫn là nữ tử, là thời điểm đẹp nhất để mơ ước làm sao không rung động? Nhưng phụ thân dù rất hài lòng cũng rất coi trọng hắn nhưng chê hắn là thứ xuất, tương lai không thể thừa kế tước vị Vương gia cho nên mặc dù không đồng ý nhưng cũng không từ chối. Đây là tâm sự lớn nhất của nàng, nhưng mà cũng may phụ thân chưa có câu trả lời nên chuyện này vẫn còn hy vọng.

Trương Thanh Thu nhẹ nhàng cười: "Hôn sự đều do phụ mẫu quyết định. Chuyện này cũng như vậy, hôn sự của Thanh Thu do phụ thân làm chủ, chuyện tình cặn kẽ ra sao thì Thanh Thu không hiểu rõ."

Mọi người không tìm được tin tức nào hay ho từ Trương Thanh Thu, cũng có hơi chút thất vọng. Nhưng không vì thế mà từ bỏ, có người lại hỏi: "Thanh Thu tỷ tỷ, mọi người đều là tỷ muội với nhau, tỷ đừng thừa nước đục thả câu chứ. Tấn Vương cũng đã vào kinh rồi, nghe nói đêm nay còn tham gia yến hội. Nói không chừng, không bao lâu nữa sẽ nghe được tin tức tốt của tỷ rồi."

Trong lòng Trương Thanh Thu càng thêm vui vẻ, nhưng gương mặt lại không thể hiện ra. Chuyến đi này của Tấn Vương không chừng là muốn trao đổi cùng phụ thân về hôn sự của họ. Tấn Vương tự mình đến, có khi phụ thân sẽ bị thuyết phục!

"Thật sự có chuyện này sao? Thanh Thu cũng không biết. Chắc Tấn Vương có chuyện quan trọng cần vào kinh, mọi người không cần nghĩ nhiều.”

"Vậy mà tỷ tỷ lại ngại sao? Không cần ngại ngùng đâu, Thẩm đại nhân anh minh thần võ, phong thần tuấn lãng, là nam tử hiếm có. Cũng chỉ có người như vậy mới xứng đứng bên cạnh tuyệt đại mỹ nữ tỷ!" Một quý nữ khác cười híp mắt nói.

Trương Thanh Thu hơi cười nhưng mà ngọt đến tận xương. Chúng nữ thấy nàng vui vẻ, lập tức hùa vào khen Thẩm đại nhân một hồi. Những lời khen này khiến Trương Thanh Thu vui đến nhướng mày.

Nhưng vào lúc này, không biết người nào nhẹ nhàng nói một câu: "Nhưng Thẩm đại nhân đó...không phải muốn kết hôn cùng A Hạnh cô nương của rạp hát Thính Tùng sao?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngậm miệng, im lặng, không khí yên tĩnh quỷ dị. Nụ cười trên mặt Trương Thanh Thu chợt tắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Tất cả mọi người liếc mắt nhìn người vừa nói, nữ tử vừa mở miệng chợt ý thức được mình nói sai, vội vàng kiếm cớ đi ra.

Sau khi người nọ đi, có người lên tiếng hoà giải: "Ta thấy thì cũng chỉ là người tò mò thôi. A Hạnh kia có xuất thân như thế nào, chẳng phải là do Thẩm đại nhân say rượu nói lung tung ư?"

Những người còn lại phụ hoạ: "Đúng, đúng, nhất định là do say rượu. A Hạnh kia là người nào mà xứng với Thẩm đại nhân..."

Trương Thanh Thu nhẹ cười: "Mọi người nói đùa, sao lại tưởng là thật được. Nghe như Thanh Thu nếu không phải Thẩm đại nhân thì không lấy chồng, truyền đi không phải sẽ khiến thiên hạ cười rụng răng sao? Ta với Thẩm đại nhân chẳng qua là gặp mặt vài lần, còn chuyện giữa hắn và A Hạnh cô nương thật giả ra sao thì liên quan gì đến Thanh Thu?"

Trương Thanh Thu cười đến nước chảy mây trôi, nhưng mà ý lạnh trong mắt càng sâu.

Mọi người đang nói chuyện thì có cung nữ vào báo, Hoàng đế sắp giá lâm.

Chúng nữ quyến chỉnh sửa một chút tóc tai quần áo, sau khi yên tâm mọi thứ mới đi theo cung nữ xếp thành hàng theo thân phận từ cao đến thấp, đi về hướng cung điện.

Trên đường đi, nhóm đại thần cũng xếp hàng đi ra từ một gian khác rồi hợp lại với nhóm quý nữ.

Trương Thanh Thu lặng lẽ ngẩng đầu thì thấy phụ thân và Tấn Vương một trước một sau đi cùng nhau. Tấn Vương không ngừng quay lại nói gì đó với phụ thân. Nhìn ánh mắt họ, giống như đang nói chuyện gì rất vui, Trương Thanh Thu nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt dời đi, ở phía trước nàng không xa chính là bóng lưng cao lớn của Thẩm Nguyên Phong, vai rộng, cả người khí thế. trong lúc đi cơ thể như toả ra uy dũng khiến cho lòng nàng hồi hộp, mặt nàng ửng đỏ, lặng lẽ cúi đầu.

Hai đội người đi vào điện Thiên Hoà, xoay người cúi đầu, thần thái cung kính. Bên trong điện Thiên Hoà tiếng nhạc không dứt, cả điện này có mùi đàn hương nhè nhẹ, không khí vui mừng bao trùm. Không lâu sau, Hoàng Hậu cùng các phi tần đều an vị. Mọi người quỳ thỉnh an, hô to vạn tuế.

Hoàng đế cười cho họ bình thân, lúc đó đám hạ thần và gia quyến của mình ở hai bên mới ngồi xuống.

Hoàng đế nói một hồi động viên khen ngợi đủ thứ, rồi bảo mọi người đừng quá câu nệ. Xong xuôi thì thái giám và cung nữ nối đuôi nhau mang rượu và thức ăn lên.

Bàn của Trương Tương và Tấn Vương ngay sát nhau, hai người mời nhau chúc rượu cùng vui vẻ nghe nhạc. Trương Thanh Thu và Thẩm Nguyên Phong ngồi ở phía sau họ. Mấy lần Trương Thanh Thu xoay mặt sang nhìn hắn, chỉ mong hắn có thể liếc nhìn nàng một cái nhưng hắn lại im lặng uống rượu mà thôi. Không hề quay sang nhìn nàng, giống như không cảm nhận được sự tồn tại của nàng vậy.

Trương Thanh Thu dời tầm mắt, sắc mặt cực kỳ trầm lặng, nàng nhớ tới lời nói lúc nãy của mọi người về hắn và A Hạnh, khoé miệng cười lạnh.

Lúc này, một nha hoàn mặc quần áo xanh lục từ cửa điện cúi đầu tiến vào, bước đi nhỏ nhẹ về phía sau lưng Trương Thanh Thu, cúi người xuống nói một hồi ở bên tai của nàng. Trương Thanh Thu khẽ gật đầu, sau đó không thay đổi nét mặt mà nói lại với nha hoàn gì đó. Vẻ mặt nha hoàn có chút hoảng sợ, Trương Thanh Thu liếc nhìn nàng ta một cái, lúc đó nàng ta mới gật đầu, lại tiếp tục cúi xuống im lặng ra khỏi điện.

Bên ngoài Thiên Âm các.

Một gã tiểu thái giám trên tay nâng ly trà nóng, bên cạnh có một hàng ly chuẩn bị sẵn cho đào hát của rạp hát Thính Tùng. Vừa đi qua một ngã rẽ, đột nhiên có một thiếu nữ mặc quần áo xanh lục đi ra từ phía sau chiếc cột đỏ.

Thiếu nữ ngăn hắn lại, dáng vẻ hốt hoảng: "Vị công công này, xin hỏi một chút, đây là nơi nào?"

Tiểu thái giám nhìn nàng ta từ trên xuống dưới đánh giá, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai? Bên trong hoàng cung là nơi ngươi có thể chạy loạn sao?"

Thiếu nữ nói: "Tiểu thư nhà ta là đại tiểu thư phủ Thừa tướng, hôm nay nô tỳ cùng tiểu thư vào cung. Trên đường tiểu thư là rơi mất khăn tay nên nô tỳ đi tìm. Đi đến đây thì nô tỳ bị lạc đường, không biết đường về điện Thái Hoà."

Tiểu thái giám nghe được là nô tỳ của thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng, sắc mẵ dịu đi không ít, nhân tiện nói: "Cô nương chớ lo, ta sẽ chỉ đường cho cô nương." Nói xong thì đi ra chỉ đường về điện Thái Hoà cho thiếu nữ.

Thiếu nữ cố gắng ghi nhớ, nói cảm ơn, rồi cầu xin: "Công công có thể giúp nô tỳ một chuyện không? Khăn lụa của tiểu thư nhà ta không biết sao lại bị thổi bay tới trên cây kia, nô tỳ với không tới. Đây là chiếc khăn lụa mà tiểu thư thích nhất, nếu như không lấy được về thì tiểu thư chắc chắn sẽ không vui, mong công công lấy giúp nô tỳ chiếc khăn có được không?" Nói xong thì tay chỉ vể cây đại thụ cách đó không xa.

Tiểu thái giám nhìn theo hướng tay nàng ta thì thấy một chiếc khăn tay màu đỏ bằng gấm đang vắt vẻo bên trên. Nhìn từ xa, chỉ thấy đó là dạng khăn tay thêu hoa phong phú, có thể thấy rất là sang trọng. Mặt hắn tỏ vẻ khó xử: "Cái này...Ta còn muốn mang nước trà cho đào hát của rạp hát Thính Tùng ở Thiên Âm các, nếu như bị nguội sẽ không tốt."

Thiếu nữ vội vàng nói: "Sẽ không làm chậm trễ chuyện của công công nhiều đâu, mong công công giúp đỡ. Tiểu thư nhà ta nhất định sẽ nhớ rõ việc này của ngươi." Nói xong lấy từ trong tay áo một thỏi bạc nhét vào tay tiểu thái giám.

Tiểu thái giám thấy giúp thiên kim nhà Thừa tương lại có bạc để cầm thì sao lại không đồng ý. Lấy một cái khăn cũng không mất bao nhiêu thời gian, lập tức hớn hở làm việc.

Thiếu nữ cười nói: "Công công thật là tốt, khay của công công cứ để tiểu nữ cầm hộ cho." Nói xong thì nhận lấy khay trong tay thái giám kia. Tiểu thái giám dặn dò nàng cẩn thận, không nên làm đổ hay vỡ ly, rồi trèo lên đại thụ kia.

Thiếu nữ kia thấy hắn quay người lại, lập tức nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nhanh chóng lấy một túi nhỏ từ bên hông, đổ vào một cái ly trên khay. Bột rơi xuống nước trà thì tan biến luôn. Sau khi làm xong vội vã cất túi đi. Vừa lúc đó thì thái giám cũng vừa leo xuống khỏi cây.

Thiếu nữ trả khay trà rồi cầm khăn tay, nói cảm ơn rồi xoay người đi về. Tiểu thái giám sờ bạc ở trong ngực, cười cười vui vẻ. Tay nâng khay đi về phía Thiên Âm các.

Sau khi hắn đi, thiếu nữ ở góc rẽ chui ra, nhìn bóng lưng hắn thở dài thanh thản. Nàng sờ lên ngực, dáng vẻ chưa hết hồi hộp, sau đó mới xoay người về báo cáo.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch