Hai ngày sau, Hồ phủ đã đưa kiệu đến đem Lý Ngân đi.
Không có mũ phượng, khăn trùm, không có kiệu hoa, càng không có kèn hay pháo. Chỉ có hai kiệu phu nâng cỗ kiệu nhỏ màu xanh.
Lý Ngân mặc áo hoa màu hồng phấn, bên dưới là váy dài màu vàng nhạt pha lẫn hồng, trên đầu kết thành búi tóc, cài một cây trâm phỉ thúy Lưu Ly, cả một thân diễm lệ này tất nhiên là do Hồ gia sáng sớm chuẩn bị. Vốn dung nhan A Ngân đã thanh tú lại trải qua một hồi tô điểm chải chuốt kết hợp cùng trang phục hoa gấm, càng lộ vẻ thiên kiều mị hoặc, rung động lòng người.
Lý Ngân nước mắt lưng tròng nhìn muội muội nhà mình, nghìn dặn vạn dò, nhất định phải hảo hảo chiếu cố phụ thân. A Hạnh lôi kéo tay A Ngân, khổ sở mà không nói nên lời, biết là đã không còn cách nào khác, chỉ có thể thầm cầu nguyện Hồ gia đối đãi với nàng ấy tốt một chút, để cho nàng ấy có thể sống yên ổn qua ngày. Nhưng khi nhìn thấy vẻ xinh đẹp không thể che dấu thì nàng lại cảm thấy cuộc sống sau này của A Ngân sẽ không yên bình.
Lý Nhuận Phúc nằm ở trên giường không thể cử động, đau lòng chứng kiến con gái mình một mực yêu thương lại phải đi làm thiếp cho một kẻ ham mê sắc đẹp, nhưng ông là người trung thực lương thiện, lại không quyền không thế nên càng không có biện pháp nào, chỉ đành oán hận bản thân vô dụng mới khiến con gái chịu khổ. Ông không ngừng thở dài, khóe mắt ẩm ướt, thanh âm nghẹn ngào.
Lý Ngân quỳ trước giường phụ thân, nặng nề dập đầu ba cái, lúc ngẩng đầu lên thì nước mắt đã dàn dụa.
Cứ như vậy, A Hạnh cùng phụ thân rưng rưng tiễn biệt A Ngân, cỗ kiệu nhỏ màu xanh đem nàng tới nơi phồn hoa nhà cao cửa rộng.
Sau khi Lý Ngân xuất giá, trong nhà chỉ còn hai người, A Hạnh cùng Lý Nhuận Phúc. Lý Nhuận Phúc chân bị thương không thể cử động,toàn bộ mọi việc trong nhà tự nhiên rơi lên người A Hạnh.
A Hạnh đi tới đi lui trong nhà, có cảm giác luống cuống chân tay, trong lòng thật sự lo âu. Kiếp trước nàng là thiên chi ngọc diệp, trong nhà ngay cả đến chăn màn còn không cần động tay, thậm chí là trước khi tắm cũng sẽ có người chuẩn bị nước cho. Hiện tai, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời càng ngày càng tối, đã đến giờ làm cơm.
Muốn nàng làm cơm tối sao? Nhưng phải làm như thế nào?A Hạnh đi vào trong bếp.
Ngôi nhà này thật sự có thể dùng từ “chỉ có bốn bức tường” để hình dung. Các phòng đều rất nhỏ, tính thêm một phòng bếp tất cả cũng chỉ khoảng một trăm mét vuông, ngoài ra chỉ có một cái sân nhỏ. Ở thành phố nơi nàng sinh sống,một ngôi nhà tối thiểu cũng phải một nghìn mét vuông.
Nhưng ở trong này thật sự không có gì cả, nghe A Ngân nói, đây là nhà phụ thân mua, nó rẻ nhất vì cũ lắm rồi. Cũng bởi vì cũ nát nên trên mái nhà có rất nhiều chỗ bị tốc lên, mà sàn nhà cũng rất gồ ghề, đoán rằng khi trời mưa sẽ bị dột, sàn cũng sẽ có nước đọng. Có thể tưởng tượng ra khi đó căn phòng sẽ toàn là nước, may rằng từ lúc nàng đến đây, trời không có mưa, loại khổ cực này nàng chưa từng phải chịu qua. Bất quá nàng sẽ tiết kiệm chút tiền, nhất định phải gọi người đến tu sửa.
Nhà có một sảnh đường, hai gian phòng, Lý Nhuận Phúc một gian, tỷ muội A Hạnh một gian. Trên cơ bản trong nhà không có đồ gì nhiều. Ở sảnh đường có một chiếc bàn bốn chân, bốn ghế gỗ dài, còn có một chiếc tủ. Trong phòng phụ thân thì chỉ có một chiếc giường gỗ, trong phòng A Hạnh có thêm một tủ nhỏ để quần áo, mà phòng Lý Nhuận Phúc ngay cả tủ quần áo cũng không có, quần áo trực tiếp vắt lên đầu giường.
Việc này khiến A Hạnh khó có thể tưởng tượng nổi, nàng không rõ,bọn họ làm sao có thể ở trong hoàn cảnh này mà sinh hoạt lâu như vậy.Nhưng mà xem ra nàng rất nhanh sẽ hiểu được, bởi vì chắc chắn nàng cũng sẽ ở nơi này sống một thời gian.
A Hạnh đi vào phòng bếp. Trong này có dùng bùn đất đắp lên một cái bếp lò, phía trên là một cái bát tô đen xì. Sau khi bệnh tình có chuyển biến, nàng cũng đã xem A Ngân nổi lửa nấu cơm, nhìn qua không quá khó khăn, hiện tại nàng đã không còn là thiên kim nhà giàu, nàng chẳng qua là Lý Hạnh bần hàn, vậy mà lại nhận được tình yêu thương cùng sự quan tâm, nàng cũng muốn làm gì đó để hồi đáp.
Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao? Nhớ năm đó lúc nàng bỏ nhà đi, không phải cũng đã nghĩ nên vì hắn mà giặt quần áo nấu cơm sao? Tuy rằng cuối cùng không thể thực hiện được, nhưng mà hiện tại nàng thật sự muốn làm một cái gì đó, cũng không phải là làm không được.
A Hạnh trong phòng bếp tìm tòi, ở trong vạc tìm được gạo trắng, mà giỏ rau bên cạnh có cả cà rốt, củ cải trắng và rau cải, đều là Lý Ngân trước khi đi đã mua sẵn.
A Hạnh đem bàn tay nhỏ cắm vào trong vạc gạo, gạo từ kẽ ngón tay chảy xuống, nàng nhìn rồi nghĩ: Nấu cơm cũng không quá khỏ nhỉ?
Nàng bắt chước A Ngân khi nấu cơm, đầu tiên đem nồi lớn rửa sạch, sau đó đem gạo đổ vào trong một chậu gỗ nhỏ, rửa sạch sẽ, nhưng mà cần bao nhiêu nước đây? Khi A Ngân nấu không chú ý nhìn. Thường nghe trên TV nói nấu cơm thiếu nước sẽ bị cháy khét, vậy có lẽ cho nhiều nước sẽ tương đối an toàn.
Nghĩ thế, nàng bỏ thêm một gáo nước lớn, để chậu gỗ trên giá rồi phủ lá lên.( sợ trộm chăng??)
Tiếp theo là nhóm lửa, ở đây toàn dùng củi với cỏ khô. A Hạnh đút chút cỏ khô vào, lấy ra hộp quẹt, nhưng bất kể nàng làm gì cũng không thể mồi được lửa, một lúc sau thì khói dày đặc bay ra, làm nàng không mở được mắt, liền chạy qua một bên, tựa vào bức tường ho khan dữ dội, nước mắt chảy ra.
Cái này là không có lửa mà có khói đi?? Trời đã tối rồi, bữa tối còn chưa xong, cha chắc đã đói bụng rồi.
Đang lúc nàng vừa vội lại lóng ngóng, một giọng nữ trong trẻo truyền đến:
“A Hạnh, A Hạnh!”
Ngay sau đó là một hồi tiếng bước chân đi về hướng phòng bếp:
“A Hạnh, ngươi đang làm gì thế?” Người đó rất nhanh đã ở bên cạnh nàng, một bên vỗ lưng nàng, vừa hỏi.
A Hạnh ngẩng đầu, nhìn người nọ, là một tiểu cô nương tầm mười ba mười bốn tuổi, mắt to và sáng, rất đáng yêu. A Hạnh đã gặp qua nàng hai lần, nàng là A Hỉ mà A Ngân đã từng nhắc đến.
A Hỉ nhìn vào trong bếp, hiểu rõ mọi chuyện:” Không thể nhóm lửa sao? Ta tới giúp ngươi.”
Nói xong liền đi đến cạnh bếp, động vài cái là lửa đã cháy lên. A Hạnh thở dài một hơi, vội vàng nói cảm ơn.
A Hỉ thì nhìn nàng kỳ quái nói:” A Hạnh, ngươi trước kia nhóm lửa so với ta còn nhanh hơn, hôm nay làm sao vậy?”
A Hạnh thầm nghĩ, nàng trước kia đến bếp lò còn chưa nhìn thấy qua đó, huống chi là loại kỹ thuật cao này. Nàng ấp úng trả lời:” Hai ngày này vẫn chưa được thoải mái. Chân tay có chút lóng ngóng.”
A Hỉ gật gật đầu nhỏ:” Cũng khó trách.” Nói xong cẩn thận nhìn nàng một hồi.
“Ngươi lần này sau khi bị bệnh, cái cằm nhỏ đi nhìn rất xinh nha. Tỷ muội các ngươi ở đây nổi danh là mỹ nhân, hôm nay tỷ ngươi lập gia đình rồi, rất nhanh cũng sẽ đến lượt ngươi.”
Nói đến chuyện này, trong lòng A Hạnh liền thấy không thoải mái, nàng nhàn nhạt nói:” Ta sẽ không lập gia đinh.”
A Hỉ lấy tay che miệng cười, sau đó ngồi xuống trước bếp lò, vừa chỉnh lửa, vừa nói:” Ta trước kia cũng nói như thế, thế nhưng…” Nàng ngừng lại, trên mặt hơi ửng đỏ, A Hạnh lúc này mới nhớ tới nàng đã hứa hôn với Liễu gia nhà người ta. Không khỏi cảm thán một tiếng, nữ tử thời cổ đại kết hôn quá sớm, nàng ngồi nhìn, học tập động tác của A Hỉ, sau đó không nhịn được hỏi nàng: ” Ngươi cũng sắp sửa gả đi rồi?”
A Hỉ quay đầu nhìn nàng cười, ánh mắt được tia lửa phản chiếu sáng long lanh:” Ừ, nương ta bảo, chờ sang năm ta vừa đến cập kê liền thành hôn.” Ánh mắt nàng vui vẻ, trong đó lại lộ ra nét ngượng ngùng, nhìn cũng rất động lòng người.
A Hạnh không khỏi nghĩ, nàng khi xưa lập gia đình chắc không có dáng vẻ này. Lúc đó nàng đâu có vui vẻ gì.
“Ngươi không thấy ngươi còn nhỏ sao?”
A Hỉ lại cho thêm chút củi vào bếp lò:” Không nhỏ, nương ta nói, chuyện này đến tuổi nên sớm lập gia đình. Đến khi 18 tuổi, liền khó làm.” Nàng dừng lại rồi nói tiếp: “Nương ta còn nói, nhà các ngươi sẽ có ngày tốt lên.”
A Hạnh nhàn nhạt cười: “Đúng không?”
A Hỉ dùng sức gật đầu: ” Đúng vậy a, nương nói Hồ gia là nhà giàu nhất trong thành, A Ngân tỷ tỷ gả đi mặc dù làm thiếp, nhưng nhất định sẽ được hưởng phúc, hơn nữa nhà họ cùng với Tần vương có quan hệ họ hàng, A Ngân tỷ đẹp như vậy, nhất định sẽ được sủng ái, về sau các ngươi liền hạnh phúc rồi!”
A Hạnh rất ngạc nhiên, rốt cuộc Tần vương này là vương gia như thế nào, nhưng lại không dám hỏi trực tiếp. Ở đây mọi người đều biết, mà mình lại đi hỏi như vậy chẳng phải rất kỳ quái sao? Cho nên nàng hỏi bóng gió A Hỉ:” Hồ gia cùng Tần vương là quan hệ họ hàng như thế nào?”