Buổi chiều xe ngựa đưa tới, người làm ở cửa hàng còn dạy Lý Nhuận Phúc làm thế nào để tháo dỡ xe ngựa, làm thế nào để đánh xe, làm thế nào để rẽ khúc quanh. Có lẽ là bởi vì Vương lão bản đích thân giao phó, tiểu nhị đặc biệt dụng tâm chỉ dạy, mang theo Lý Nhuận Phúc chạy trên đường, cho đến khi Lý Nhuận Phúc nắm vững và thành thạo toàn bộ mới rời đi.
Lúc đi, tiểu nhị bội phục nói: "Không nghĩ tới cánh tay đại ca như vậy lại tràn đầy khí lực, một cái tay có thể khỏe như hai cái tay của ta!"
Lý Nhuận Phúc tự hào quơ một cánh tay nói: "Đây chính là qua nhiều năm mà luyện được."
A Hạnh thấy phụ thân có thể điều khiển xe ngựa thoải mái cũng hoàn toàn yên tâm. Tiểu nhị lại liên tục nói nếu vấn đề gì có thể tìm hắn sau đó mới rời đi.
Mấy ngày kế tiếp Lý Nhuận Phúc liền vội vàng ở bên ngoài làm quen kỹ thuật điều khiển và tuyến đường, mà chiếc xe ngựa bốn bánh kia nổi lên quả thật có tác dụng quảng cáo rất tốt, rất nhiều người sau khi nhìn thấy sau lưng xe có đánh dấu của Vương Ký cũng hướng Vương Ký hỏi thăm chuyện của xe ngựa bốn bánh, xe ngựa bốn bánh của Vương Ký còn chưa có ra mắt chính thức đã khiến cho rất nhiều người chú ý, thậm chí có vài người có tiền chỉ là vì mới lạ lại có chút ưa thích đã đi đến đặt cọc tiền làm xe ngựa bốn bánh. Phản ứng tốt như vậy mặc dù đã nằm trong dự liệu của Vương lão bản nhưng vẫn làm cho hắn vui đến không khép miệng được, hắn tuyển không ít công nhân về chế tạo xe ngựa, nhưng cách chuyển hướng cốt lõi nhất vẫn là người của Vương lão bản bí mật thực hiện.
Mà A Hạnh là phụ trách trang hoàng, xắp xếp làm hai tấm đệm mềm trên ghế dài trong xe. Nàng nhờ tam thẩm giúp một tay, hai người cùng nhau làm ra. Vốn tưởng chuyện làm ra một tấm đệm mềm là rất dễ nhưng làm mới biết một chút cũng không đơn giản. Tiểu Hỉ nhìn ngón tay nàng hết lần này đến lần khác bị kim đâm ra máu thiếu chút nữa cười bể bụng.
Tam thẩm kiên nhẫn chỉ đạo, cộng với A Hạnh không ngừng cố gắng, tấm đệm mềm rốt cục cũng làm xong, nhìn những đường chỉ cong cong uốn uốn, trong lòng A Hạnh lại có cảm giác thành tựu, thậm chí còn nghĩ rằng không bao lâu nữa nàng liền có thể giúp phụ thân vá xiêm áo!
Chính bản thân A Hạnh cũng không ý thức được, trong lúc vô tình, nàng đã từ từ hòa nhập vào cái thế giới xa lạ này, thậm chí từ trong lạ lẫm mà tìm được hạnh phúc.
Mười ngày sau, Lý Nhuận Phúc đã hoàn toàn quen thuộc kỹ thuật điều khiển xe ngựa. Hắn mời tới đầu ngõ nhờ một tú tài viết những địa danh xe ngựa sẽ đi ngang qua, mặc dù hắn biết mấy chữ nhưng thật sự là có hạn, chứ đừng nói chi là viết. Chữ của tú tài vẫn là tốt nhất, dùng sơn trắng viết kết hợp với màu đỏ của thân xe vô cùng bắt mắt.
Hàng xóm láng giềng cũng đưa tới lễ vật chúc mừng. Lý Nhuận Phúc còn chở theo một số người chạy mấy vòng ở bên ngoài, rất nhiều người đều là lần đầu tiên ngồi xe ngựa, hơn nữa còn là xe ngựa bốn bánh mới lạ như vậy cho nên vẻ mặt cũng hết sức hưng phấn. Cuối cùng mọi người cũng phản hồi lại là ngồi ở bên trong vừa nhanh lại ổn định, vô cùng thoải mái.
Vào muột buổi sáng nắng ấm, dưới sự hâm mộ của hàng xóm láng giềng và ánh mắt hưng phấn của con gái, Lý Nhuận Phúc đánh xe ngựa bắt đầu đi đến bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời ông!