Hồ phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí chính thất, mặt mũi trầm tĩnh nhìn tỷ muội Lý Ngân hành lễ với mình. Sau đó cười nói với Lý Ngân: " Đã nói với ngươi miễn những thứ lễ tiết này, thân thể ngươi bây giờ cũng không cần đi tới lui như vậy."
Lý Ngân vội vàng nói: "Nô tỳ biết phu nhân quan tâm tới nô tỳ, nhưng không thể thiếu quy củ, là nô tỳ thành tâm thành ý đến thỉnh an phu nhân, huống chi bây giờ thân thể còn nhẹ, một chút cũng không khổ cực. Vạn mụ mụ vẫn thường nhắc nhở nô tỳ phải đi lại nhiều một chút."
Vạn mụ mụ mới vừa ra mắt A Hạnh trong viện Lý Ngân, hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ rất thận trọng. Là phu nhân đặc biệt phái tới chiếu cố Lý Ngân, đối với người mang thai và sinh con rất có kinh nghiệm.
Hồ phu nhân nghe được Lý Ngân nói như vậy, rất hài lòng: "Ngồi đi, đừng đứng nữa."
Lý Ngân và A Hạnh ngồi xuống vị trí phía dưới.
Tiếp theo Hồ phu nhân lại hỏi tình hình Lý Ngân một chút, ví dụ như ngủ có ngon hay không, ăn có ngon miệng không, còn nói có muốn ăn cái gì thì trực tiếp nói với phòng bếp, bà đã thông báo cho phòng bếp rồi.
A Hạnh phát hiện lúc Lý Ngân trả lời các vấn đề phu nhân hỏi, mặt đều nhìn về phía phu nhân, cúi đầu, hai tay quy củ để ở trước mặt, vẻ mặt cung kính, giọng nói mềm mại, mà Hồ phu nhân thấy nàng biết thân biết phận, khóe miệng cũng giương lên nụ cười thỏa mãn.
A Hạnh thấy được dáng vẻ của tỷ tỷ, lòng có chút chua xót, nhưng nếu không như vậy, có thể không chiếm được sự tín nhiệm của phu nhân, đối với tương lai của cũng không có điểm nào tốt. Thiếp, đối với thân phận này cũng chỉ có thể nói ba chữ - bất đắc dĩ.
Sau đó lại chuyển đề tài sang A Hạnh, Hồ phu nhân nhìn A Hạnh nói: "Đây là muội muội lần trước đã tới sao? Sao lại nhìn có chút không giống."
Trong lòng bà ta đang suy nghĩ, làm sao lại đen như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng vẫn rất cao hứng. Lần trước bà ta thấy được vẻ đẹp của A Hạnh, còn thầm lo lắng sẽ bị lão gia nhìn thấy, nếu lão gia lại nổi lên tâm tư thì thật phiền toái. A Hạnh này cũng không dễ đối phó như Lý Ngân, hai tỷ muội nếu như cùng liên hợp lại quả thực rất hao tổn tâm trí! Hôm nay thấy bộ dạng này của nàng không khỏi yên tâm. Cô gái lấy màu trắng làm tiêu chuẩn cho cái đẹp, mặt mũi dù có khá hơn nữa nhưng đen giống như than vậy thì còn gì là xinh đẹp.
A Hạnh trả lời nói: "Gần đây trời nắng to, ở bên ngoài đi mấy vòng liền bị phơi đến đen. Da tiểu nữ rất dễ bắt nắng, đen rồi rất khó có thể trắng trở lại." Vừa nói vừa làm ra vẻ mặt như đưa đám.
Trong lòng Hồ phu nhân buông lỏng, mặt mũi cũng càng thêm hiền hòa: "Như vậy nhìn cũng rất tốt. Nhưng như đã nói, con gái vẫn ít đi ra ngoài xuất đầu lộ diện thì tốt hơn." Tiếp theo lại hỏi tuổi tác A Hạnh, nói: "Đã vừa ý nhà nào chưa?"
Lý Ngân nghe được câu này, đang do dự có thể nhờ phu nhân xem giúp một nhà có gia cảnh tốt hay không, phu nhân quen biết nhiều người, việc này đối với nàng mà nói là chuyện dễ dàng.
Còn chưa nghĩ ra, A Hạnh bên cạnh đã nói: "Tiểu nữ còn nhỏ tuổi, tạm thời còn muốn làm bạn với phụ thân mấy năm."
Phu nhân gật đầu một cái: "Khó cho ngươi có phần hiếu tâm này, nhưng cô nương mười ba tuổi không coi là nhỏ, những chuyện này nên suy tính." Bà ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút, muội muội của di nương, bà ta can thiệp làm gì!
A Hạnh mi mắt hạ thấp gật đầu.
Đang nói thì bên ngoài có người báo: "Lão gia và đại thiếu gia tới!" Tiếp theo màn cửa vén lên, hai nam tử một trước một sau đi vào. Người đi trước ước chừng hơn 30 tuổi, khuôn mặt có chút giống với công tử Hồ gia, đại khái chính là lão gia Hồ gia. Người hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh, cổ áo cùng tay áo đều có thêu viền kim tuyến, đai thắt lưng có khảm ngọc phỉ thúy, bên hông còn treo một viên ngọc bội màu trắng, ngón tay cái cũng đeo một cái nhẫn ngọc bích, nhìn qua là biết là người có tiền.
A Hạnh nhìn cách ăn mặc này của hắn, miệng hơi giật. Tầm mắt lại giao với công tử Hồ gia phía sau hắn, người phía sau nhìn nàng khẽ mỉm cười. A Hạnh vội thu hồi tầm mắt, nếu để cho Hồ gia phu nhân thấy nàng và con trai bà mắt qua mày lại còn không biết sẽ nghĩ như thế nào!
Hồ phu nhân thấy chồng về, trong lòng rất cao hứng, dạo này lão gia cũng thường đến phòng của bà ta. Nhớ tới lời của Thúy Liễu, cảm thấy lần này vẫn có công lao của Lý Ngân, một thiếp thất dùng hành động lấy lòng bà ta như vậy, làm sao bà ta có thể không bao dung nàng được, cho dù để cho nàng sinh hạ con trai thì thế nào? Nếu như nàng ta dám có nửa điểm không đứng đắn, bà ta lập tức dìm nàng ta!
Lý Ngân chỉ là trộm nhìn lén lão gia một cái, thấy người đứng sau đang nhìn mình cười, vội cúi đầu, nhưng một tia ửng đỏ lặng lẽ hiện lên gò má.
" Lão gia, sao lại tới đây lúc này vậy?." Hồ phu nhân đứng dậy để vị trí chính vị lại cho chồng.
Hồ lão gia ngồi bên trên: "Hiên nhi nói muốn đi qua, ta cùng đi theo!"
Hồ phu nhân nhìn con trai cười cười, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
Lý Ngân cũng đứng dậy hướng Hồ lão gia vén áo thi lễ, sau đó liền cúi đầu ở một bên đứng thẳng, A Hạnh thấy nàng như vậy cũng chỉ còn cách đứng lên hướng Hồ lão gia hành lễ. Trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì đã bôi đen mặt.
Hồ lão gia liếc nàng một cái, liền thu hồi ánh mắt hướng Lý Ngân hỏi: "Đây chính là muội tử của ngươi?"
"Chính là tiểu muội."
Hồ lão gia ha ha cười hai tiếng: "Dáng dấp rất…..thanh tú." Vừa nghe cũng biết là lời trái lương tâm. Nhưng trong lòng A Hạnh thật cao hứng, ngươi coi thường ta là tốt rồi!
A Hạnh lui xuống bên cạnh tỷ tỷ, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: Hồ lão gia đến nơi này, tam di nương chẳng phải là dốc lòng vô ích sao? Không ngờ tình yêu của tam di nương vậy mà cũng không giữ được Hồ lão gia? Thật không thể hiểu được.
Lý Ngân thấy Lão gia tới biết phu nhân muốn cùng hắn một mình, ở lại một chút liền dẫn muội muội rời đi. Hồ phu nhân đối với sự thức thời của Lý Ngân rất cao hứng, lúc gần đi còn để cho đại nha hoàn của mình đưa tiễn.
Hồ lão gia tuy rất muốn nhìn ái thiếp một chút nhưng biết đây dù sao cũng là viện của phu nhân, chút mặt mũi này vẫn phải cho. Vậy nên đối với việc Lý Ngân rời đi giả bộ không hề để ý, điều này làm cho Hồ phu nhân càng vui vẻ hơn.
Lý Ngân và muội muội trở về viện, A Hạnh ngồi một lát thấy đã không còn sớm, nghĩ còn phải chuẩn bị cơm trưa cho phụ thân liền cáo từ rời đi.
Lý Ngân cho Tiểu Hoàn đưa A Hạnh đi ra ngoài.
Hai người dọc theo con đường nhỏ lúc nãy, đi không bao lâu thì thấy một người đứng sau một ngọn núi giả.
A Hạnh ngẩng đầu nhìn lại, tóc dài đen nhánh, đôi mắt thanh tú, dáng người anh tuấn, còn không phải là công tử Hồ gia? Hắn không phải đang ở trong phòng phu nhân sao? Thế nào lại xuất hiện ở nơi này?
Tiểu Hoàn hướng Hồ công tử thi lễ một cái, công tử Hồ gia phất tay ý bảo nàng lui xuống. Tiểu Hoàn nhìn A Hạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ, mệnh lệnh của thiếu gia không thể trái, Tiểu Hoàn chỉ đành phải lui ra.
Vẻ mặt A Hạnh tràn đầy cảnh giác, hắn cho nha hoàn lui xuống để làm gì? A Hạnh nhìn hai bên một chút, đường này không thấy một bóng người. A Hạnh lui về phía sau hai bước.
Hồ Lăng Hiên thấy vẻ mặt cảnh giác của nàng, không khỏi cười nói: "Ngươi không cần khẩn trương, ta cho nha hoàn lui xuống chỉ là muốn nói riêng với ngươi mấy câu thôi." Vừa nói hắn vừa mỉm cười đi tới hướng nàng.
Hôm nay hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt, long chương phượng tư, sạch sẽ không tỳ vết, nơi ống tay áo có thêu hoa văn kim tuyến lưu vân, nhẹ nhàng toát ra phong thái con nhà giàu, so với bộ dáng của phụ thân hắn giống như chỉ hận không thể đem hết gia sản biểu hiện ra trước mặt người khác có chỗ bất đồng.
Lúc bước đi ngọc bội phỉ thúy màu đỏ lay động theo gió, càng tôn thêm nét đẹp trên y phục, vô cùng chói mắt.
A Hạnh lại lui về phía sau mấy bước, trầm giọng nói: "Hồ công tử, giữa chúng ta có lời gì cần nói riêng? Không nên đến gần thêm nữa, nơi này chỉ có hai chúng ta, tình ngay lý gian, để cho mọi người chỉ trích, xin nhường đường để ta rời đi!"
Vừa nói liền hướng chỗ trống bên cạnh hắn bước nhanh tới, ai ngờ hắn nhẹ nhàng bước một bước qua vừa đúng chặn trước đường đi của nàng, mà nàng giống như là xông tới cạnh hắn !
A Hạnh vội thu hồi bước chân, lui ra, ngẩng đầu căm tức nhìn hắn.