Lăng Tử Phong há miệng thật lâu cũng không khép lại. Ngay sau đó bật cười: "A Hạnh cô nương, ngươi nói gì? Không cần biết hát hí kịch? Có loại hát này sao!" Nói gì vậy! Vừa nghe thì biết đối phương đối với hí khúc hoàn toàn không biết chút gì.
Hí khúc bao gồm hát - đọc - diễn - gõ, hát đứng vị trí đầu tiên, không thể hát vậy còn gọi là hí khúc sao? Giọng cũng không dùng . . . Vậy lên đài như thế nào? Thực sự là không có tư cách trở thành đào hát!
Lăng Tử Phong bỗng nóng giận. Mặc dù Hắn rất cảm kích hảo ý của A Hạnh nhưng đối với hành động ăn nói hàm hồ của nàng bây giờ không có hứng thú. Nếu như đổi lại là người khác hắn đã sớm phất tay áo bỏ đi nhưng bởi vì A Hạnh là một lòng muốn trợ giúp hắn cho nên hắn mới nhịn được xung động này.
Phản ứng của Lăng Tử Phong hoàn toàn nằm trong dự liệu của A Hạnh, đối với một người có thâm niên trong nghề lâu năm như Lăng Tử Phong muốn thuyết phục hắn đừng "hát" hí khúc đúng là không phải chuyện đơn giản.
"Ông chủ Lăng, ông ngẫm lại xem bồi dưỡng một đào hát tốn bao nhiêu thời gian và công sức thậm chí là cả tiền bạc cho nên tiền công của một đào hát mới có thể cao như vậy, tiền công trước đây của Phương Mặc Trúc là bao nhiêu đây?"
Lăng Tử Phong nhẫn nhịn nói: "Tiền công của hắn gần bằng một phần ba tiền chi của cả rạp hát!"
A Hạnh vỗ tay một cái: "Đúng vậy cho nên giá xem hát của rạp hát các người mới có thể cao như vậy, nhưng nếu như tiết kiệm được một phần ba này không phải ngươi có thể thu người xem ít bạc một chút, giá tiền xem hí kịch giảm xuống, người xem không phải lời được hơn nhiều sao?"
Lăng Tử Phong có chút tức giận: "A Hạnh cô nương, dù ngươi tiết kiệm được một phần ba này nhưng người xem cũng sẽ không tới!" Ông thế mà vẫn còn ở nơi này tranh luận với một tiểu cô nương vấn đề vô nghĩa như vậy!
A Hạnh lắc đầu một cái, vẻ mặt dần dần nghiêm túc: "Khán giả đến xem hí kịch chỉ là một loại tiêu khiển, cũng chỉ là muốn giải trí giải tỏa tinh thần, chỉ cần chúng ta cho bọn họ vừa lòng, để cho bọn họ hưởng thụ cảm giác thoải mái, bọn họ càng nguyện ý móc bạc ra."
Những lời này nghe hình như rất có lý, Lăng Tử Phong thu hồi lại sự khó chịu trong lòng, ông cúi đầu nhìn về phía gương mặt ngăm đen trước mắt, tiểu cô nương ăn mặc quần áo của con trai: "Ngươi nói không cần hát hí kịch rốt cuộc là có ý gì?"
"Ông chủ Lăng, có một loại hát không cần hát xướng chính là một số người trên ở trên bục, mỗi người phân diễn một vai trò, dùng cách thức kể chuyện xưa biểu hiện ra thành hành động. Không cần hát xướng, có thể tiết kiệm chi phí mời danh giác, không cần mặc những thứ hoa lá xanh đỏ đắt tiền kia có thể tiết kiệm không ít chi phí làm trang phục cho nhân vật, cũng không cần hóa trang son phấn nồng đậm như vậy, có thể tiết kiệm không ít chi phí phấn son. Ông chủ Lăng, ông ngẫm lại xem, tiết kiệm được bao nhiêu bạc!"
Vẻ mặt Lăng Tử Phong ngưng trọng, ông làm ra dấu tay mời A Hạnh ngồi xuống, sau đó ngồi xuống đối diện nàng.
" Có thể loại kịch này sao, sẽ có người xem sao?" Hắn nghi ngờ hỏi.
"Nói thẳng ra thì hát hí khúc cũng rất nhiều người nghe không hiểu gì! Nhưng cũng có một số kẻ học đòi văn vẻ tới góp vui." Kiếp trước những thứ kinh kịch kia nếu như trên ti vi không để chữ phụ đề nàng thật đúng là nghe không hiểu những người đó hát cái gì.
" Nhưng loại kịch này rất thông tục dễ hiểu, nguồn gốc của hí kịch vốn là đối thoại, cũng giống như giống sinh hoạt hằng ngày của chúng ta, đơn giản dễ tiếp cận, có thể để cho mọi người xem đều hiểu được câu chuyện, làm cho bọn họ có cảm giác giống như đang trải qua một câu chuyện xưa, hơn nữa lại dễ dàng để cho bọn họ sinh cảm giác đồng cảm, người và kịch cùng vui cùng buồn, tác dụng cảm xúc rất mạnh. Ông chủ Lăng, ông nghĩ lại xem, người xem đều đặt cảm xúc vào vở diễn, bọn họ còn không nguyện ý móc bạc ra sao?” Giống như điện ảnh trên ti vi kiếp trước, nó đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống!
A Hạnh nhìn Lăng Tử Phong cười như không cười, cặp mắt giống như hai viên hắc chiếu lấp lánh.
Trong mắt Lăng Tử Phong cũng càng ngày càng sáng, khóe miệng dần dần lộ ra nụ cười.
Ai cũng không muốn đối mặt thất bại, ông cũng không muốn mang theo người bên cạnh đi khắp nơi, không có chỗ ở cố định. Cuộc sống phiêu bạt tha hương tứ xứ không nằm trong dự tính ban đầu của ông, nếu quả thật có một cơ hội ông sẽ bất chấp tất cả nắm lấy.
Kịch như lời A Hạnh nói không cần hát xướng, dựa trên lời nàng nói càng ngày càng rõ ràng sáng tỏ, càng ngày càng cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được.
A Hạnh nói tiếp: "Quan trọng hơn chính là sau này chúng ta không cần lo lắng bị cướp mất đào hát, cho dù bị cướp, chúng ta rất nhanh cũng có thể bồi dưỡng được người thay thế. Hơn nữa đối với việc diễn kịch không cần yêu cầu hát xướng, như vậy tìm đào hát thích hợp dễ dàng hơn nhiều."
Lăng Tử Phong gật đầu liên tục, nhìn trong mắt của nàng không khỏi lộ ra cảm giác khâm phục.
Giọng của A Hạnh dần dần lộ tia hưng phấn: "Chuyện đáng nói hơn là ông chủ Lăng, sau này khán giả của chúng ta không chỉ là những người có tiền kia, không chỉ là những kẻ học làm sang kia, chúng ta có thể mở rộng đối tượng xem kịch, tất cả những người nhà nghèo cũng có thể đến rạp hát của chúng ta!"
Lăng Tử Phong không khỏi ngẩng đầu lên: "Người nghèo khó, bọn họ sẽ cam lòng đến xem hát sao?"
A Hạnh khẽ mỉm cười, nói: "Ông chủ Lăng, ta tuyệt đối không phải chỉ biết nói suông, hai ngày nay ta cố ý điều tra một ít, ngươi biết người trong trong quán trà nghe kể chuyện ít nhất phải tốn bao nhiêu tiền không? Khoảng 15 văn tiền, 10 văn tiền là tiền trà nước, 5 văn tiền dùng để khen thưởng tiên sinh kể chuyện, nếu như ăn uống nhâm nhi một chút cũng sẽ hơn 20 văn tiền. Nếu như rạp hát chúng ta chỉ lấy 20 30 văn tiền một chỗ ngồi. . ." Nàng dừng một chút sau đó tăng thêm giọng nói, từng chữ từng chữ rõ ràng: "Ta dám cam đoan, tất cả các tiểu hộ trong Tấn thành một tháng đều đến thăm rạp hát của chúng ta mấy lần! Lăng ông chủ, ngươi nghĩ xem, điều đó có ý nghĩa gì!"
Lăng Tử Phong nhíu mày một cái: "Nhưng hai ba mươi văn tiền không phải hơi ít sao?" Kiếm tiền sao? Trước kia bọn họ tới xem hát ở rạp hát ít nhất phải mấy quan tiền!
"Ông chủ Lăng, không ít đâu! Đầu tiên giảm bớt chi phí, hơn nữa rạp hát có thể tăng thêm chỗ ngồi, như vậy có thể đồng thời chứa nhiều khách nhân hơn . Ngoài ra chúng ta có thể mở hai suất diễn một ngày, ông chủ Lăng, ngươi có thể tính toán xem như thế thu vào bao nhiêu bạc."
Trong lòng Lăng Tử Phong tính toán sơ lược chỉ chốc lát trên mặt liền lộ ra lộ vẻ kinh ngạc: "Thu nhập sẽ không thấp hơn so với trước đây!"
A Hạnh cười khanh khách: "Có thể giảm chi phí trong rạp đi một phần ba! Hơn nữa sau này, ngươi không cần lo lắng có người cướp đi danh giác bởi vì rạp hát không còn cần hát chính làm trọng tâm! Ngươi có thể tiếp tục xây dựng cuộc sống mà ngươi muốn! Không có ai có thể lại dùng loại thủ đoạn này tới bức bách ngươi!"
Trên mặt Lăng Tử Phong dần dần lộ ra vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, ông đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đi tới bên cạnh A Hạnh, nhìn rồi nàng cúi thật sâu: "Cô nương có thể nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu như vậy, giúp Lăng mỗ vượt qua khó khăn. Đại ân đại đức của cô nương, Lăng mỗ không có gì để báo đáp! Lăng mỗ nào có mặt mũi mà chia đều ích lợi cùng cô nương, sau này rạp hát Thính Tùng chính là của cô nương, Lăng mỗ nguyện làm quản sự* cho cô nương!"
A Hạnh liền vội vàng tiến lên đỡ Lăng Tử Phong dậy nói: "Ông chủ Lăng không cần phải như vậy, rạp hát Thính Tùng chính là xương máu của ông chủ Lăng, sao ta có thể lấy làm của riêng, hơn nữa ta chỉ mở miệng mà thôi, quan trọng nhất là thực hiện còn phải dựa vào ông chủ Lăng đây, cho nên ích lợi nửa phần là công bằng hợp lý nhất! Ông chủ Lăng ngươi cũng không cần kiên trì!"
Lăng Tử Phong thấy nàng nói lời chân thật, ngược lại cũng không kiên trì chuyện này nữa.
" Lần đầu tiên Lăng mỗ thấy cô nương cũng biết cô nương tuyệt đối không phải người bình thường, bây giờ nhìn lại, cô nương thực sự là thông tuệ hơn người, nghĩ ra cách tuyệt diệu như vậy không nói, hành xử mọi chuyện lại có trước có sau, thật sự là làm cho người ta kính nể."
Được ông tán dương như vậy, A Hạnh có chút ngượng ngùng, lòng nàng biết rõ, những thứ biện pháp tuyệt diệu kia, chỉ là dựa theo hình thức điện ảnh trên ti vi ở kiếp trước mà áp dụng mà thôi. . . Nàng cúi đầu, nhắm mắt khiêm nhường.
Cuối cùng, Lăng Tử Phong hỏi nàng: "Loại kịch này không cần hát xướng, vậy nên gọi là gì?"
Con ngươi A Hạnh chuyển một cái nói: "Diễn kịch, gọi là diễn kịch đi!"