Vân Đóa kéo A Hạnh vào trong phòng nhỏ cạnh chuồng ngựa. Ở bên trong, trên bàn đặt một bộ chén sứ trắng, khói bốc hơi nóng nghi ngút kèm theo một mùi thơm mê người xông vào mũi.
Vân Đóa để cho A Hạnh ngồi xuống bên cạnh bàn sau đó đưa chén sứ đến trước mặt nàng, cười híp mắt nói: "A Hạnh, đây là hoành thánh* mẹ ta làm, cha ngươi đã ăn rồi, chỗ này là đặc biệt chừa lại cho người. Thừa dịp còn nóng mau ăn đi."
(Hoành thánh* còn gọi là vằn thắn, là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông.
Vằn thắn làm từ thịt, hải sản và rau băm nhỏ, gói lại bằng vỏ bột mì rồi đem hấp chín. Sau khi hấp xong, vỏ bột mì chuyển màu trắng hơi trong cho phép nhìn thấy nhân bên trong. Viên vằn thắn còn được gọi là sủi cảo( 水餃, thủy giảo), vằn thắn có tôm được gọi là hà giảo.Vằn thắn có thể là một món riêng ăn kèm với sốt gia vị. Vằn thắn cũng có thể được dùng trong món mì vằn thắn, súp vằn thắn.)
Kể từ khi Lưu Quế Hoa biết cha con bọn họ buổi trưa chỉ tùy tiện mua chút gì đó ăn ở bên ngoài, không biết có phải đau lòng Lý Nhuận Phúc ăn không ngon hay không mà thời gian này thừa dịp khi bọn họ tới rạp hát nghỉ ngơi lại làm đồ ăn cho bọn họ, như mì thịt bò, bánh thiên tằng, giống như bây giờ là hoành thánh nhồi thịt.
Tài nấu nướng của Lưu Quế Hoa vô cùng tốt, giống như loại hoành thánh này, mỏng mềm mại, đưa vào trong miệng giống như là sẽ tự động trượt vào trong cổ họng, mỹ vị như thế đương nhiên A Hạnh sẽ không khách khí, ăn thật vui vẻ.
Lúc đầu Lý Nhuận Phúc cảm thấy nhận hảo ý của Lưu Quế Hoa như thế không tiện nhưng lại không chịu được tấm lòng nhiệt tình của Lưu Quế Hoa, hơn nữa A Hạnh lại rất thích ăn thức ăn nàng làm, cuối cùng không khước từ nữa, vốn là muốn Lưu Quế Hoa tính tiền nhưng Quế Hoa nghiêm mặt, gương mặt không vui, làm cho hai bên cũng rất lúng túng. Sau đó vẫn là A Hạnh vì Lý Nhuận Phúc đưa ra một chủ ý nói nếu Quế Hoa không chịu thu tiền thì sẽ tặng cho nàng món đồ tốt là được rồi. Lý Nhuận Phúc suy nghĩ một chút thấy cũng hay, ông vốn cũng không phải là người thích chiếm tiện nghi, vì vậy cứ cách vài ngày sẽ tặng quà vải vóc gì đó cho Lưu Quế Hoa. Lưu Quế Hoa nhận được đồ của Lý Nhuận Phúc dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ, nhận lấy thì xem như bảo bối.
A Hạnh ăn rất ngon miệng làm cho Vân Đóa ngồi ở một bên nâng cằm chép miệng, nuốt nước miếng, A Hạnh cũng có chút ngượng ngùng.
" Vân Đóa, ngươi ăn không?"
Trên mặt Vân Đóa lộ ra biểu tình khát vọng, nhưng đầu lại lắc như đánh trống nói: "Không ăn, mẹ nói, đây là cho ngươi ăn, ta chờ một lúc cũng có thể ăn!" Mẹ làm hoành thánh nhồi thịt cực kỳ ngon nha!
Lời tuy nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm muỗng nhỏ trong tay A Hạnh. Đại khái là cảm thấy mình thèm ăn quá làm cho đối phương không được tự nhiên, Vân Đóa bắt đầu nói chuyện dời đi sự chú ý của mình.
" A Hạnh, mẹ ta kể ngươi rất đáng thương."
A Hạnh ngẩng đầu lên: "Đáng thương?"
Trên mặt Vân Đóa hiện ra vẻ mặt đồng tình: "Mẹ ta kể khi ngươi còn nhỏ cũng không có mẫu thân, cũng chưa từng ăn qua cơm do mẫu thân làm, ăn không ngon, mặc không tốt, gầy tong teo, cho nên người mới nghĩ để các ngươi ăn ngon một chút, cho ngươi mập lên."
A Hạnh ngẩn người, không ngờ bình thường Lưu Quế Hoa làm việc nhanh chóng, nói chuyện sảng khoái dứt khoát mà tâm tư lại ấm áp tinh tế như vậy.
" Nhưng ta cũng rất hâm mộ ngươi." Vân Đóa nói tiếp.
A Hạnh kinh ngạc hỏi: "Hâm mộ ta cái gì?"
Vân Đóa nói: "Hâm mộ ngươi có cha tốt như vậy, cái gì cũng nghĩ cho ngươi, không giống như cha ta. . ." Sắc mặt của Vân Đóa chuyển thành ảm đạm.
" Cha ngươi thế nào?"
Vân Đóa lắc đầu một cái: "Nhớ lại lời mẹ ta nói, phụ thân đã qua đời không nên lại nói xấu ông!"
A Hạnh lại bất ngờ, Lưu Quế Hoa này mặc dù không đọc qua sách nhưng tính tình lại không tệ. Đổi thành quả phụ khác, còn không biết đã nói bao nhiêu chuyện không tốt về chồng mình, đổi lấy sự đồng tình của người khác, giúp ích cho việc tái giá của mình.
Mặc dù Vân Đóa không nói nhưng mà A Hạnh từng nghe Quách Lâm cùng phụ thân nhắc qua một ít, hình như nói là chồng Lưu Quế Hoa khi còn sống thích uống rượu, mỗi khi uống say thì đánh vợ đánh con, còn chê bai vợ không sinh ra con trai, còn muốn mua thêm thiếp, đáng tiếc đoản mệnh, thiếp còn chưa có thì mình đã chết.
Lưu Quế Hoa còn trẻ lại không có con trai chăm sóc khi tuổi già đương nhiên nghĩ đến tái giá. Nàng nhìn trúng Lý Nhuận Phúc, quả thật là ánh mắt tốt.
Không nói đến Lý Nhuận Phúc là người đàng hoàng, chỉ cần không có bất lương là được, hơn nữa thu nhập cũng không không tồi, gả cho ông nhất định là được hưởng phúc!
Nếu như phụ thân cũng thích thẩm ấy, A Hạnh thật đúng là không ngại khi Lưu Quế Hoa làm mẹ kế của nàng.
Vân Đóa thấy A Hạnh ăn xong liền đứng lên dọn dẹp chén đũa, vừa dọn dẹp vừa cười nói: "A Hạnh, có ngươi đến đây sau này ta cũng vui vẻ hơn, cuối cùng cũng có một bằng hữu cùng tuổi làm bạn trò chuyện với ta! Bên trong rạp hát đều là con trai, có tên khi nói chuyện còn làm động tác hoa lan chỉ, giọng nói còn nho nhã hơn so với ta, thật là làm cho người khác không chịu nổi!" Vân Đóa ra dấu làm ra dáng vẻ những nam hài tử kia khi nói chuyện làm cho A Hạnh tức cười đến không nhịn được: "Cũng may Dung Tranh thì không phải như vậy, ta còn có thể nói chuyện với hắn, bây giờ ngươi đã đến rồi, ta càng cao hứng hơn."
Nàng hướng về phía A Hạnh cười: "A Hạnh, ta rất thích ngươi, chúng ta làm bằng hữu có được hay không?"
A Hạnh vốn là đang giương mặt cười nhưng khi nghe được hai chữ "bằng hữu", nụ cười chợt cứng lại.
Bằng hữu? Nàng đã từng có một bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, người kia luôn luôn bên cạnh bầu bạn cùng nàng, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chia sẻ tâm sự, cô ấy luôn cười khanh khách nhìn mình, cô ấy nhớ sinh nhật của mình, biết tất cả sở thích của mình, cô ấy luôn có cách làm cho mình vui vẻ. Trời mới biết, mình lệ thuộc vào cô ấy như thế nào, thích cô ấy như thế nào.
Nhưng có một ngày cô ấy hẹn mình đến nhà cô ấy, để cho mình nhìn thấy cảnh tượng chồng mình lõa thể nằm ở trên giường của cô ấy ngủ say.
Sau đó cô ấy nói thật với mình, hết thảy tất cả trước đó đều là giả, cô ấy làm tất cả chỉ vì ngày hôm nay. . .
Đây chính là bằng hữu! Nàng moi tim móc phổi để đổi lấy loại tình bạn dối trá này, thậm chí là đáng xấu hổ ! Lúc này nàng mới hiểu được, thì ra một kẻ có tâm thì có thể che dấu sâu đến như vậy, thì ra một người có thể vừa nở nụ cười chân thành nhưng trong lòng cũng có thể dùng những lời nói ác độc nhất để mắng.
Đây chính là bằng hữu, đây chính là tình bạn! Bây giờ nàng đã không có dũng khí nếm thử thứ tình bạn của phụ nữ nữa rồi, nàng không còn cách nào có thể tin được giữa phụ nữ có thể tồn tại tình bạn.
Vân Đóa thấy vẻ mặt A Hạnh đột nhiên ảm đạm cho là đối phương cũng không muốn làm bằng hữu của mình, trong lòng không khỏi dâng lên một chút thất vọng.
Lần đầu tiên mình nhìn thấy A Hạnh thì có cảm giác A Hạnh so với những cô nương mình đã gặp qua rất khác nhau. Trên người của nàng ấy có loại cảm giác rất đặc biệt, trầm tĩnh, ưu nhã, cao quý giống như những tiểu thư nàng đã thấy ở Vân Khai Tự ngày trước, nhưng trên người của nàng lại không có vẻ ngạo khí lạnh lùng của những tiểu thư đó, trên người của A Hạnh mang theo sự ấm áp nhàn nhạt, làm cho mình không nhịn được muốn thân thiết với nàng nhưng lại không dám đến gần, mặc dù da nàng đen kịt nhưng cười lên lại rất đẹp, ánh mắt của nàng sáng như sao trên trời, tất cả của nàng đều làm cho mình hâm mộ, điều này khiến mình cảm thấy nếu như có thể trở thành bằng hữu của nàng thì nhất định là một chuyện rất có ý nghĩa.
Nhưng A Hạnh lại giống như không muốn! Trong lòng tiểu Vân Đóa có chút ủ rũ chán nản, nhưng tính tình nàng và mẫu thân nàng giống nhau đều rất sảng khoái, cho nên rất nhanh thì bình thường trở lại, nhất định là bởi vì mình còn chưa đủ tốt, sau này nàng nhất định phải đối tốt hơn với A Hạnh, như vậy A Hạnh nhất định sẽ làm bạn cùng mình. Trong lòng Vân Đóa thầm nghĩ.
Nhưng Vân Đóa không biết là nàng phải thời gian rất lâu mới có thể làm cho A Hạnh thật sự tín nhiệm nàng, mặc dù trong quá trình xảy ra nhiều chuyện, chảy nhiều nước mắt, nhưng nàng một chút cũng không hối hận!