Lời của Lý Tứ như từng mũi kim đâm thật sâu vào trong lòng của Xảo Oánh, đối với nàng thì việc bản thân lên đài biểu diễn, xuất đầu lộ diện có một loại xấu hổ và tự ti sâu đậm, nếu như không phải số mạng ép buộc, đánh chết nàng cũng sẽ không làm chuyện như vậy! Đến giờ nghe được Lý Tứ nói những từ "tự hạ thấp mình" "đáng đời", nàng căn bản tìm không ra lời để phản bác, nàng cúi đầu, nhắm mắt lại thật chặt, cắn chặt môi dưới, nội tâm đau đớn không chịu nổi, thậm chí sinh ra ý niệm tự vẫn chấm dứt hết tất cả!
A Hạnh cảm giác được Xảo Oánh khác thường, tay nàng ấy lạnh như băng gần như không còn nhiệt độ, vẻ mặt khổ sở chịu đựng, làm cho A Hạnh âm thầm kinh hãi. Rõ ràng là một chuyện rất tốt, chỉ vì thân là nữ nhân, thì phải bị thế nhân không chút lưu tình nhục mạ và chỉ trích như vậy sao?
Không, nàng muốn cho mọi người hiểu, họ không làm sai bất cứ chuyện gì, họ không nên bị đối đãi như vậy! Không có bất kỳ người nào có thể nhục mạ họ như vậy, chính bản thân cũng hoàn toàn không cần vì hành động của bản thân mà cảm thấy xấu hổ!
Bên kia Lý Tứ nói xong, thấy bốn phía cũng không phản đối, hơn nữa người trong cuộc còn là có bộ dạng xấu hổ muốn chết thì biết lời mình đã đạt đến hiệu quả nhất định, mặt hắn lộ vẻ đắc ý, lại tiếp tục nói: "Ta hôm nay tới nơi này cũng là nghe bằng hữu nói nên đến để mở rộng tầm nhìn nhưng vừa xem thì quả thật rất thất vọng, loại kịch này chỉ là dựa vào những chuyện dung tục thấp kém để hấp dẫn mắt người, lại đem nữ nhân xinh đẹp làm đào hát đứng ở trước mặt mọi người! Đồi phong bại tục như vậy lại còn giả bộ như băng thanh ngọc khiết! Thật là buồn cười, đáng xấu hổ! Nhưng khi ta thấy vị cô nương này." Lý Tứ tay chỉ A Hạnh, cười lạnh: "Ta cũng không khó hiểu loại hành vi này! Nếu ông chủ Lăng có thể đem rạp hát giao cho một nữ nhân, thì một nữ nhân tới diễn kịch thì có gì thật kỳ quái đây! Rạp hát Thính Tùng này chính là muốn dựa vào những nữ nhân mà trở mình, kia còn nhớ được cái gì lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa đây?"
Ống tay áo hắn vung lên, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ: "Chỉ là một rạp hát không để ý lễ nghĩa liêm sỉ, đồi phong bại đức, lại còn nghĩ muốn có được sự tôn trọng của thế nhân, thật đúng là ý nghĩ viển vông! Chuyện ngày hôm nay, mọi người cũng thấy rõ ràng, ta làm một người đứng xem thật sự là nhìn không vừa mắt. Vị huynh đài này có lỗi gì?" Hắn xoay người mặt nhìn khách khứa, lẫm liệt hỏi: "Các vị đang ngồi chẳng lẽ không cùng suy nghĩ với tại hạ sao? Chỉ là vị huynh đài đây tính tình thẳng thắng, đem ý tưởng đổi thành hành động thôi nhưng vì từ đầu là do rạp hát bọn họ! Bọn họ có cái đạo lý gì yêu cầu hắn nói xin lỗi?" Mọi người nghe được hắn chất vấn, cũng ngượng ngùng cúi đầu, nói thật chuyện phát sinh lúc ấy, bọn họ đúng là có cùng suy nghĩ với tên đại hán. Nghe như thế cũng cảm thấy hành động của Trương Sơn cũng không phải là không thể, bản thân rạp hát cũng không phải trong sạch vậy mà A Hạnh tựa như cũng không giống như vẻ bên ngoài thanh khiết như vậy.
Người của rạp hát nghe được lời này mỗi một người đều giận đến mặt đỏ, đào hát thân phận thấp kém vẫn luôn bị thế nhân xem thường, dạo này vất vả lắm mới có được sự khẳng định và ủng hộ của mọi người, mới để cho tương lai có chút hy vọng, nhưng bây giờ tên mập lùn này dùng vài ba lời thì đưa bọn họ hạ thấp đến không chịu nổi. Nhưng hắn mắng chửi không dùng chữ bẩn, để cho bọn họ không tiện phát tác, hơn nữa còn không tìm được lời để phản bác, chỉ có thể trợn to hai mắt, căm tức nhìn hắn. Trừ cái đó ra cũng không có cách nào.
Xảo Oánh đối với mấy lời của hắn cũng không phản ứng gì đặc biệt, nàng cúi đầu, trên mặt một mảnh tĩnh mịch, chỉ có nước mắt cuồn cuộn chảy xuôi không ngừng.
Lăng Tử Phong và Dung Tranh trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, A Hạnh có thể nói là người mang cho bọn họ hy vọng, nàng vì bọn họ làm tất cả, đáng giá để bọn họ toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng, nhưng thân là đào hát, nơi sâu nhất trong lòng vẫn có điểm tự ti. Lời của Lý Tứ càng phóng đại sự tự ti lên cực hạn, căn bản vô lực phản kích người này.
Hồ Lăng Hiên cũng cảm thấy người này nói có một chút đạo lý, A Hạnh là một cô nương, tại sao phải lẫn vào những đào hát này, không phải phá hoại thanh danh của mình sao. Nhưng từ một phương diện khác mà nói điều này cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt, ít nhất danh tiếng không tốt thì không thể gả vào nhà giàu có, cho dù là làm thiếp cũng không xứng! Hắn len lén liếc Thẩm Nguyên Phong vẫn luôn không lên tiếng một cái, khóe miệng lộ ra chút cười.
Mà Thẩm Nguyên Phong lặng lẽ nhìn chăm chú vẻ mặt A Hạnh, người này nói xong một phen trong đó cũng đem nàng dính líu vào, dường như chỉ trích nàng là người không biết lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng trên mặt của nàng cũng không có bất kỳ vẻ giận dữ, nàng đứng ở nơi đó, lưng thẳng tắp, mặt mũi lạnh lùng, lông mày mang theo vẻ bất khuất, ánh mắt nhìn chăm chú người mập lùn kia. Tiểu nha đầu chỉ sợ sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, nàng sẽ làm gì đây? Hắn hết sức tò mò.
Lý Tứ đi tới bên cạnh Thẩm Nhị công tử, thi lễ một cái, cung cung kính kính nói: "Đại nhân, xin tha thứ tiểu nhân lỗ mãng, thật sự là vì nhìn quá không vừa mắt. Đối với chuyện này, tiểu nhân có một phương pháp giải quyết, kính xin đại nhân nghe một lời của tiểu nhân."
Thẩm Nhị công tử vốn đang nhức đầu vì chuyện này, thấy hắn nói chuyện mạch lạc rõ ràng, hợp tình hợp lý. Giống như là người đọc sách, liền nói: "Nói nghe một chút." Lý Tứ chỉ Trương Sơn nói: "Vị huynh đài này đả thương ông chủ Lăng, nhưng hắn cũng bị cô nương tát hai bạt tai, ta xem vậy huề nhau, để vị huynh đài này rời đi!" Sau đó quay đầu nhìn về phía A Hạnh: "Cô nương thật muốn nháo trên công đường, chỉ sợ sẽ làm trò cười khắp thành, mất mặt mũi các ngươi là chuyện nhỏ, làm cho người nhà của các ngươi vì các ngươi mà không ngốc đầu lên được đó chính là đại bất hiếu! Cho nên kính xin cô nương nghĩ lại sau đó hẵng làm!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều gật đầu, ngay cả người của rạp hát cũng vì danh tiếng của A Hạnh nên cũng không muốn ồn ào trên công đường. Lăng Tử Phong nhờ người khác đỡ đi tới bên cạnh A Hạnh, nhỏ giọng nói: "A Hạnh cô nương, nghĩ lại, vẫn không nên làm lớn chuyện, để cho hắn đi thôi." Nhóm người Vân Đóa cũng nhỏ giọng khuyên A Hạnh. Mọi người không hy vọng A Hạnh bởi vì chuyện này mà tổn hại danh tiếng.
Lý Tứ thấy tình cảnh này thì biết chuyện này đã nắm chắc phần thắng, cô nương chung quy vẫn quan tâm danh tiếng của mình, nếu thật sự muốn nháo trên công đường, để khắp thành đều biết, đối với nàng có ích lợi gì?
Hắn híp mắt, hơi cười, chờ đợi A Hạnh trả lời chắc chắn. Trương Sơn lúc này cũng tránh thoát đám người võ sinh trói buộc, thẳng người. Khuôn mặt lộ vẻ đắc ý.
Thẩm Nhị công tử gật đầu, đây đúng là phương án tốt nhất, hơn nữa như vậy cũng giảm cho hắn không ít phiền toái, hắn thấy rạp hát cũng có ý tứ giải hòa, liền hắng giọng một cái nói: "Đã như vậy thì chuyện này. . ."
Lời còn chưa nói hết, một giọng nói thanh thúy rất quả quyết cắt đứt lời hắn: "Chờ một chút, đại nhân."
Thẩm Nhị công tử nhìn về phía người nói chuyện, chính là chủ rạp hát, A Hạnh. Hắn không khỏi cau mày, chuyện cho tới bây giờ. Nàng còn muốn thế nào?
A Hạnh yêu kiều đi tới trước mặt Thẩm Nhị công tử, cung kính thi lễ nói: "Đại nhân, trước khi ngài quyết định xin cho tiểu nữ nói mấy câu!"
Thẩm Nhị công tử có chút nhức đầu, chuyện này thế nào mới xong đây? Nhưng không để cho nàng nói thì lại không tốt lắm: "Ngươi muốn nói cái gì?"
A Hạnh đứng lên, xoay người, đối mặt với mọi người, giọng nói không cao không thấp, không nhanh không chậm: "Hôm nay ta cuối cùng cũng thấy được cái gì gọi là cưỡng từ đoạt lý!"
Lý Tứ hừ lạnh một tiếng: "Cô nương, không thể nói nói lung tung! Ngươi nói một chút ta cưỡng từ đoạt lý như thế nào?" Hắn cho là chỉ cần thuyết phục đám người Thẩm Nhị công tử, chuyện này trên căn bản đã định phần thắng cho nên cũng không để tiểu cô nương A Hạnh này vào trong mắt.
A Hạnh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn: "Thứ nhất, ngươi nói rạp hát chúng ta la loại kịch thấp kém dung tục nhưng ta cho ngươi biết, kịch nói của chúng ta kể từ khai trương đến hôm nay đã diễn mấy chục suất, suất nào cũng đầy ắp, nói cách khác tối thiểu ở Tấn thành có ít nhất mấy ngàn người xem qua kịch nói của chúng ta, bao gồm vị bằng hữu đã giới thiệu cho ngươi, trong đó càng có không ít người không chỉ xem một lần, nếu như kịch nói của chúng ta thật là thấp kém dung tục thì là sao có được nhiều người ủng hộ như vậy, tạo thành ảnh hưởng lực lớn như vậy ở Tấn thành? Nói vậy, ngươi cho là những người này đều là những khách nhân thấp kém sao?" Nói xong A Hạnh cố ý liếc mắt nhìn Thẩm Nhị công tử, cười nhẹ một tiếng, ngay cả những quý công tử này cũng đều là khách đến xem kịch nói của chúng ta, lại còn dám nói kịch nói của chúng ta thấp kém dung tục?
Đám người Thẩm Nhị công tử, không khỏi đổi sắc mặt, trước đó bọn họ cũng cảm thấy hết sức thú vị. . . Những khách nhân dưới đài cũng khó chịu, người nào lại thừa nhận bản thân thấp kém? Dĩ nhiên là quan điểm của Lý Tứ sai lầm, một số người thậm chí còn đứng lên: "Nói hươu nói vượn, kịch nói của Thính Tùng vừa cao nhã lại đứng đắn, ai dám nói là thấp kém dung tục, ta là người đầu tiên không đồng ý!" Những người bên cạnh rối rít phụ họa.
A Hạnh thẳng tắp nhìn Lý Tứ, lạnh lùng cười. Lý Tứ thu lại nụ cười, sắc mặt trầm xuống: " Hay cho nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, ngươi là đang cố ý xuyên tạc ý tứ của ta!"
A Hạnh cười: "Ahh, thì ra ta hiểu sai rồi, ngươi không phải là đang nói rạp hát chúng ta thấp kém dung tục!"
Lý Tứ nhìn quý công tử mặt mày trầm lạnh, không khỏi có chút gấp gáp: "Ta là đang nói các người gọi cô nương lên đài tiêu khiển cho chúng ta như vậy là chuyện của đồi phong bại tục!"
A Hạnh mặt trầm xuống: "Đây chính là ta vấn đề thứ hai ta muốn nói! Chúng ta gọi cô nương lên đài không có gì sai, đó là bởi vì kịch nói cần như thế, bên trong kịch nói có những nhân vật nữ, chúng ta chỉ vì dùng một nữ nhân đến dẫn chuyện chân thực hơn, thoả đáng hơn, mang đến vở kịch tốt hơn, mới chọn nữ đào hát. Lại nói tiếp, trước đây không có nữ nhân diễn kịch, n không có nghĩa là sau này cũng không có! Trước đây cũng không có kịch nói nhưng khi kịch nói vừa ra đời chẳng phải nhận được sự hoan nghênh của mọi người sao? Có thể thấy rõ không có gì là không thể thay đổi! Về phần ngươi nói đồi phong bại tục, vậy thì càng buồn cười hơn." A Hạnh nhìn chằm chằm Lý Tứ, nghiêm ngặt nói: "Ta muốn hỏi ngươi, ngươi từ lúc bắt đầu xem đến bây giờ có thấy những nữ diễn viên của chúng ta đã làm ra chuyện đồi phong bại đức gì? Hay là những nữ diễn viên ăn mặc không chỉnh tề? Hay nàng nói lời gì quá đáng, cử chỉ gì quá đáng?" Nàng mỗi một câu thì tiến tới gần một, mà Lý Tứ dưới khí thế bức người của nàng thì lại từng bước từng bước lui, cuối cùng dồn đến chân sân khấu, A Hạnh mới dừng bước, nàng hít sâu một cái, nhìn về phía mọi người, lớn tiếng hỏi: "Có sao? Mọi người nói xem, có sao?"
Các khách nhân dưới đài nhìn Xảo Oánh một chút, không có một người lên tiếng. Bọn họ có thể nói gì? Xảo Oánh quần áo chỉnh tề, lời nói cũng hợp lý quy củ, hơn nữa không có bất kỳ cử chỉ gì quá giới hạn, nàng có lỗi gì? Lỗi do dung mạo nàng thật đẹp? Thần thái quá câu người ?
Lý Tứ cảm thấy rơi xuống thế hạ phong, muốn đi trở về trên bục nhưng không biết sao vì A Hạnh vững vàng ngăn trở ở trước mặt của hắn không nhúc nhích, đôi mắt đẹp bắn ra lãnh quang lạnh thấu xương, làm cho hắn không dám tiến lên. Hắn đứng tại chỗ, vung tay lên nói: "Nhưng nàng làm cho nam nhân xuất hiện tà niệm. . ."
"Cho nên ta mới nói ngươi cưỡng từ đoạt lý! Lòng thích cái đẹp mọi người đều có. Làm gì có thứ gì xinh đẹp mà không được nhiều người yêu thích chứ. Nhưng cũng không phải là ai nghĩ thế nào thì hành động thế đấy! So với cầm thú thì có khác gì nhau? Cầm thú và con người đều có trái tim, có động lòng nhưng cầm thú cũng chỉ làm việc dựa vào bản năng! Tiên sinh nhìn qua cũng giống như là người có học, thậm chí ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không hiểu rõ sao, còn biện hộ cái gì thẳng tính. . . Khách nhân đang ngồi nhiều như vậy, nếu như ai cũng "thẳng tính" như hắn, lại xông lên sân khấu trêu đùa nữ tử đàng hoàng, rõ ràng chính là hành động của cầm thú, tiên sinh lại có thể chụp lên cái mũ "thẳng tính" này, chẳng lẽ tiên sinh cũng cũng có loại "thẳng tính" này, nếu như tiên sinh và người kia cùng loại kia giống như nhau, tiểu nữ tử cũng không thể nói gì hơn!"
Đây cũng là ở trong tối mắng Lý Tứ như cầm thú, Lý Tứ làm sao nghe không hiểu, hắn giận đến xanh mặt , thịt béo hai gò má lay động, nhìn qua xấu xí vô cùng, hắn chỉ A Hạnh, ngón tay run run: "Ngươi. . . Ngươi. . ." Nửa ngày cũng nói không ra lời.
Trên đài dưới đài người thấy tình cảnh này cũng không nhịn được che miệng cười, người của rạp hát nghe đến đó trong lòng cũng vô cùng sung sướng, mà Xảo Oánh một bên cũng ngẩng đầu lên, ngưng khóc. Kinh ngạc nhìn A Hạnh.
A Hạnh xoay người đi tới trước mặt của Xảo Oánh, nhìn Trương Sơn một bên giận đến muốn đánh người nói: "Hôm nay nếu như vị này không chịu nói xin lỗi với rạp hát chúng ta thì ta nhất định phải đem hắn đưa đi quan phủ. Không phải ta cố ý sinh sự, chỉ là vị này hành xử quá mức quá đáng, chẳng những trêu đùa diễn viên của chúng ta còn nói lời nhục mạ, ta thân là chủ của Thính Tùng, quyết không thể nhân nhượng loại hành vi này!"
Sau đó nàng kéo tay của Xảo Oánh, đi tới trước mặt của mọi người, mềm giọng nói: "Thính Tùng chúng ta từ lúc khởi nghiệp tới nay, vẫn luôn có được nhiều sự ủng hộ của mọi người! Tất cả mọi người của rạp hát chúng ta rất cảm tạ! Nhưng ta hy vọng mọi người thích kịch nói của chúng ta đồng thời cũng có thể tôn trọng mỗi một diễn viên chúng ta. Mọi người có biết, vì một canh giờ biểu diễn kịch nói trên đài này, mỗi ngày các diễn viên phải hao tâm tổn sức luyện tập bao nhiêu, có lúc tập lời thoại đến khàn cả cổ họng, nhưng cho dù là như vậy, một khi đứng trên sân khấu, mọi người vẫn sẽ đem hết toàn lực mang cho mọi người màn biểu diễn tốt nhất, hay nhất. Chẳng lẽ bọn họ nỗ lực như vậy, không đáng giá được mọi người tôn trọng một chút sao?"
Nghe đến đó, người của rạp hát cũng cúi đầu xuống, có người khóe mắt thậm chí rịn ra nước mắt. Tôn trọng? Đối với bọn họ mà nói là hai từ quá mức xa xỉ?
Thẩm Nguyên Phong mỉm cười nhìn A Hạnh, đôi mắt xanh dường như lóe lên, lúc này A Hạnh trở thành tiêu điểm của tất cả, trên người của nàng giống như tản mát ra thứ hào quang hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khuôn mặt nàng nho nhỏ xinh đẹp như vậy nhưng thứ hấp dẫn mọi người cũng không phải vì sự xinh đẹp này mà là trong ánh mắt nàng toát ra sự tự tin, bền bỉ cùng với chân thành.
Nàng xinh đẹp như vậy làm cho người ta hít thở không thông.
Cặp mắt Thẩm Nguyên Phong bình tĩnh giống như biển rộng vô tận, thâm thúy mà dịu dàng.
"Còn Xảo Oánh cô nương, khi mọi người đang chỉ trích nàng thì có ai nghĩ tới tâm trạng của nàng không?" A Hạnh kéo tay của Xảo Oánh, sau đó quay đầu về phía nàng nói: "Xảo Oánh ngẩng đầu lên, chúng ta cũng không làm gì sai! Chúng ta không cần xấu hổ, không cần đau lòng, không cần vì cái loại cầm thú gây ác mà hủy hoại chính mình."
Nàng lại quay đầu đi nói với mọi người: "Trong lòng của nàng ấy cũng biết sợ, cũng sẽ lo lắng. Nhưng nàng là nữ nhân mệnh khổ, số mạng không thể để cho nàng có một cái hoàn cảnh tốt, số mệnh không thể để cho nàng như những khuê nữ khác. Đây không phải là lỗi của nàng, nàng không tự hạ thấp bản thân, không có nói lời ong bướm thu hút nam nhân mà lựa chọn dũng cảm đứng ở chỗ này, dùng hết khả năng biểu diễn cho mọi ngời xem, để đổi lấy cơ hội sinh tồn, chẳng lẽ đây là lỗi sao? Nếu như đây là lỗi ai có thể nói cho ta biết, thế nào mới đúng? Cô nương cố gắng như vậy, dũng cảm như vậy tại sao phải bị xỉ nhục như thế?"
Xảo Oánh nghĩ đến thân thế của mình, khóc không thành tiếng, nàng ôm mặt, nước mắt chảy không ngừng, hai vai không ngừng run rẩy, thái độ khổ sở kia thật sự là làm cho người ta sinh lòng thương xót, rất nhiều người cũng nhẹ thở dài, nhưng đã không còn ghép nàng với những nữ nhân kia cùng một loại nữa.
"Ta thân là chủ rạp hát Thính Tùng, thì phải có trách nhiệm để cho diễn viên của ta không bị thương tổn. Cho nên ta quyết định, sau này rạp hát chúng ta chỉ tiếp đãi những khách nhân biết tôn trọng chúng ta, chúng ta chỉ biểu diễn cho khách nhân tôn trọng chúng ta. Nếu không, ngay cả là nhiều tiền nhiều bạc thế nào cũng không thể khiến chúng ta nói một chữ!" A Hạnh chỉ Trương Sơn: "Lần sau nếu như gặp lại loại hành động cầm thú này, chúng ta trực tiếp đưa lên quan phủ, cho dù là nói xin lỗi chúng ta cũng sẽ không tiếp nhận!" Trước hết mình phải biết tôn trọng mình, từ từ mới để ý tới ánh mắt của người khác. Có lúc lên giọng một chút cũng không phải chuyện xấu. . .