Trong lòng Hồ phu nhân vui mừng. Lời Vương phi vừa thốt ra chính là chuyện căn bản đã định. Vương phi nói chuyện này với Tuyết phi cũng không phải là hỏi thăm ý kiến của bà, chỉ là thông báo một tiếng mà thôi, bà có là một trắc phi được cưng chiều hơn nữa, loại chuyện như vậy cũng không đến phiên bà phản đối!
Tuyết phi nghe vậy ngơ ngẩn, một lát sau mới nói: "Vương phi, ngươi đột nhiên nói chuyện này với ta, bây giờ ta còn chưa có chuẩn bị tâm lý . ."
Vương phi cười cắt đứt lời bà: "Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, loại chuyện như vậy cần gì chuẩn bị tâm lý chứ?"
Tuyết phi lắc đầu một cái: " Dù sao cũng phải hỏi qua ý hài tử trước."
Vương phi nhàn nhạt cười: "Tuyết phi, ngươi đến Đường quốc cũng đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không quen thuộc quy củ của Đường quốc chúng ta sao? Hôn sự của con cái từ trước đến giờ đều do cha mẹ quyết định, nhờ người mai mối nói chuyện, hài tử còn trẻ suy nghĩ không chu toàn, cha mẹ như chúng ta dĩ nhiên là phải suy tính vì chúng, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngươi tìm thời gian nói một chút với Nguyên Phong, qua một thời gian ngắn ta tìm người chọn ngày, chờ Nhã Tình đến tuổi cập kê thì thành hôn!"
" Nhưng… Vương phi, nếu như không hỏi qua Nguyên Phong. . ."
Vương phi đứng lên: "Được rồi, thời điểm không còn sớm, kịch trong vườn nhất định chờ ta đến khai kịch."
Hồ phu nhân vội vàng tiến lên đỡ, Vương phi quay đầu lại nhìn về phía Tuyết phi đang không biết làm gì cười nói: "Tuyết phi cũng cùng đi chứ? Nghe nói hôm nay kịch cũng rất hay!"
Tuyết phi biết, Vương phi đã quyết định, bây giờ bà phản đối cũng không làm được chuyện gì, chỉ còn cách một lát nữa nói cho cho Nguyên Phong, xem ý kiến của hắn rồi lại nghĩ biện pháp.
Tuyết phi đứng dậy, nói: "Sớm nghe nói kịch hôm nay rất đặc biệt, ta rất có hứng thú." Nàng đi theo sau lưng Vương phi.
Vương phi và Hồ phu nhân đi ở phía trước, Hồ phu nhân lặng lẽ nhìn Vương phi lại thấy Vương phi cũng nhìn bà, hơi cười một tiếng, vẻ mặt đắc ý.
Đối với Vương phi mà nói, Tuyết phi không phải đối thủ của bà, Tuyết phi mặc dù có thể bình an sống đến bây giờ, chẳng qua là bởi vì bà bỏ qua cho mà thôi.
Đoàn người Vương phi đi được ở nửa đường gặp được nhóm nam tử bên Tấn vương thì cùng nhau đi tới vườn kịch. Trong kịch vườn, các tân khách đợi đã lâu, trên mặt mọi người ai cũng có vẻ mất kiên nhẫn. Khách khứa nam nữ ngồi riêng. Hồ Nhã Tình ngồi ở bên cạnh Quận chúa, vừa nói chuyện cùng Quận chúa vừa len lén nhìn chỗ ngồi của nam tử bên kia tìm Thẩm Nguyên Phong, chỉ thấy hắn mặt mày buồn bực dáng vẻ không vui, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú một hướng, Hồ Nhã Tình theo ánh mắt của hắn nhìn sang, thì thấy bóng dáng A Hạnh ở trước đài. Sắc mặt của nàng ta lập tức trầm xuống. Quận chúa bên cạnh kêu mấy lần cũng không nghe được.
Quận chúa lôi kéo tay nàng ta, nói: "Nhã Tình, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Nghêm túc thật, ta gọi mấy lần cũng không nghe!" Nàng nhìn về phía trước, lại không nhìn thấy có gì đặc biệt. Trong lòng không khỏi tò mò.
Hồ Nhã Tình quay đầu nhìn Quận chúa cười: "Vừa rồi đầu ta đột nhiên có chút đau cho nên thất thần một chút, nhưng bây giờ đã không sao." Nàng ta không muốn để cho Quận chúa biết bản thâm hao tâm tốn sức vì nữ tử như A Hạnh, đây là chuyện rất mất mặt.
Quận chúa tin là thật, gật đầu một cái.
Chỉ chốc lát Vương gia chậm rãi tới, các tân khách đứng dậy hành lễ với bọn họ. A Hạnh và Lăng Tử Phong cũng mang theo các đào hát đến dập đầu chúc thọ Vương phi.
Vương phi mặt mày thân thiết chào hỏi mọi người, cho các tân khách ngồi xuống, sau đó đi về phía một nhóm đào hát trước mặt. Nhìn Vương phi váy dài hoa lệ đi đến , các đào hát vừa kích động vừa khẩn trương.
Vương phi đứng vững ở trước người A Hạnh, sắc mặt hiền hòa: "Đều đứng lên đi, nghe nói kịch của các ngươi rất hay, nếu quả thật làm cho mọi người xem xong vui vẻ, bản phi nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh!"
Mọi người thấy Vương phi đúng như lời của A Hạnh, hiền lành ôn hòa, cũng yên tâm, mà Vương phi hứa sẽ trọng thưởng càng làm cho bọn họ hưng phấn không thôi, trong lòng cũng âm thầm thề nhất định dốc hết toàn lực.
Vương phi nhìn A Hạnh cúi đầu trước mặt một chút, nói: "Ngươi chính là nữ chủ nhân đó?"
A Hạnh cung kính trả lời: "Chính là dân nữ."
" Ngẩng đầu lên." Giọng nói của Vương phi tràn đầy uy nghiêm.
Trong lòng A Hạnh hơi rùng mình, do mình là nữ chủ nhân cho nên mới được Vương phi chú ý? Hay có nguyên nhân khác?
Trong đám tân khách, Thẩm Nguyên Phong hơi nhướng người về phía trước, lộ ra vẻ vội vàng. Mà phía sau cách đó không xa, Hồ Lăng Hiên cũng lộ ra vẻ mặt như vậy.
A Hạnh theo lời ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Vương phi, dung mạo thanh lệ vô cùng, khí chất cao nhã mà những chuyện này cũng không phải là nguyên nhân hấp dẫn Vương phi, Vương phi khiếp sợ chính là ánh mắt của nàng, ảm đạm, bình tĩnh, không có chút khiếp sợ nào, cũng không có chút thấp kém nào, giống như là ánh mắt khi nhìn bất kỳ người bình thường nào, trong suốt yên ả như nước, không chút gợn sóng.
A Hạnh chỉ là nhẹ đưa mắt nhìn nàng một cái lại cúi đầu.
Vương phi âm thầm đè xuống chấn động trong lòng, nhẹ giọng nói: "Trái lại tướng mạo sinh ra rất xinh đẹp."
Lúc này Tấn Vương đi tới bên cạnh Vương phi nói: "Được rồi, khách cũng đã chờ lâu, khai kịch đi."
Vương phi nhẹ cười: "Vương gia nói phải." Rồi đi theo Vương gia, ngồi vị trí đầu. Tuyết phi và Hồ phu nhân ngồi vào chỗ ngồi của nữ nhân. Ở trong cuộc sống Vương gia sẽ luôn cho Vương phi mặt mũi, cho dù sủng ái Tuyết phi như thế nào đi nữa cũng sẽ không để bà ngồi vào bên cạnh mình.
Theo một tiếng kẻng đồng vang lên, vở kịch hay chính thức khai diễn.
Vở kịch Lưu Tiểu Bảo này phần lớn nam tử cũng xem rồi nhưng nữ tử lại là lần đầu xem. Các nàng đều là những quý phụ hay tiểu thư gia thế hiển hách, nhưng chính bởi vì quy củ quá nhiều, bình thường rất ít đi ra ngoài, tiếp xúc xã hội không nhiều lắm chứ đừng nói chi là đến rạp hát xem kịch, trong nhà cũng chỉ có dịp lễ tết mới có gánh hát tới diễn nhưng cũng chỉ là vài vở đã xem rất nhiều lần. Nhưng kịch nói ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy, cho nên đặc biệt mới lạ, ai cũng chú ý xem.
Một đám nữ tử từ Vương phi cho đến nha hoàn, người người cũng đều tập trung tinh thần như mê như say. Thấy Lưu Tiểu Bảo bị giam vào đại lao chuẩn bị đem đi xử trảm thậm chí còn có vài ngưới lấy khăn tay ra lau nước mắt. Thấy Lưu Tiểu Bảo cuối cùng được cứu ra, ôm mỹ nhân về trở về, nước mắt không khỏi chảy xuống vì vui vẻ.
Dưới đài, A Hạnh vẫn luôn chú ý phản ứng các tân khách. Thấy các nữ khách đều nước mắt ngắn dài, tình cảm như đưa vào trong kịch, không khỏi nói với ông chủ Lăng bên cạnh: "Lăng thúc, lúc nào đó có thể để cho nữ nhân cũng có thể tới rạp hát xem kịch thì thật là tốt. Các nàng quá ít thứ để giải trí, mỗi ngày đều ở trong nhà nhìn tới nhìn lui cho hết ngày, thân phận mặc dù hiển hách nhưng quá nhiều trói buộc thì có ý nghĩa gì?"
Lăng Tử Phong sớm đã quen với suy nghĩ kỳ quái của nàng khẽ mỉm cười, nói: "Đứa nhỏ ngốc này, không biết có bao nhiêu nữ tử muốn được như các nàng, tại sao đến lượt ngươi lại nghĩ thành các nàng đều đáng thương? Hơn nữa nữ tử không thể vào rạp hát, đời này truyền qua đời khác đều là như vậy, ngươi vẫn không nên suy nghĩ lung tung."
A Hạnh ngẩng đầu nhìn Lăng Tử Phong cười một tiếng nói: "Lăng thúc yên tâm, A Hạnh chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi." Nàng quay đầu đi nhìn tân khách, nói: "Chờ qua hôm nay, rạp hát chúng ta ở Tấn thành sẽ không người nào có thể đuổi kịp!"