Kỹ năng ở giai đoạn đầu rất ít. Mà trong trận doanh Ác Ma, ngoại trừ những kỹ năng thiên phú thì những món còn lại đều phải tự mình đi kiếm cả. Trong khi những trận doanh khác, sau khi đạt được cấp 10 và chuyển chức, nếu muốn nhận được kỹ năng thì người chơi phải trả một cái giá khá đắt. Hơn nữa, với hệ thống quà thưởng keo kiệt trong trò chơi này thì chắc là còn rất nhiều chuyển chức và kỹ năng chưa được người chơi khám phá.
Trong ngày đầu tiên đã có người chơi lấy được sách kỹ năng trong hộp quà ở phó bản, phần thưởng khổng lồ này càng kích thích mấy game thủ vào phó bản cày hàng ngày. Sau đó, có một người chơi vượt qua phó bản cấp bình thường và mở được một món phòng ngự phẩm chất bình thường. Thuộc tính của đồ phòng ngự ấy thoạt nhìn thì chẳng có gì, nhưng trong phần giới thiệu trang bị lại có hai chữ “Bộ đồ”.
Đến lúc này, phó bản ấy đã trở thành địa điểm được người chơi nồng nhiệt ghé qua ngay sau khi rời khỏi Tân thủ thôn, và phó bản này ở ngay cạnh thành Abaddon, tên là Sa Xà Cốc.
Sa Xà cốc là phó bản mà hôm nay Tiêu Phàm vốn chỉ định dẫn đội ngũ đi đánh thăm dò trước khi offline. Nói cho cùng hộp phần thưởng ở nơi khỉ ho cò gáy này cũng rất hấp dẫn người khác.
Không ngờ rằng nhiệm vụ mà Lilith đưa ra là để Tiêu Phàm đi trước. Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng thấp thỏm.
Không phải là do bị A Hoa tỷ đánh đến mức mất hết tự tin, mà chủ yếu là do thành viên trong đội hắn không thế khiến người ta bớt lo được…
Tuy rằng Hổ Nữu đã tốt hơn lúc mới bắt đầu rất nhiều nhưng cái tính luôn thích làm theo ý mình vẫn như trước không thay đổi. Hơn nữa một khi để cô lên đầu, cô luôn không khắc chế được bản thân mà tiến lên đánh thêm vài roi. Nếu là quét mấy con quái vật dã ngoại này thì không sao, nhưng đến khi vào các phó bản sau, một đội viên không nghe chỉ huy, hành động lung tung sẽ rất dễ khiến cả đội chết chùm.
So với Hổ Nữu thì Xà Cơ tốt hơn nhiều, em ấy đã có thể khắc chế ham muốn đi nhận roi của Hổ Nữu rồi, hành động quy củ dựa theo chỉ huy của Tiêu Phàm. Tuy rằng em ấy giống như Tiểu Bạch vừa mới tiếp xúc với võng du, phản ứng vẫn rất chậm chạp nhưng ban đầu trò chơi yêu cầu về khả năng chịu sát thương của tank không cao lắm, hơn nữa trong tay em ấy còn có khiên gỗ mà người chơi bình thường không có, thể hiện ra vẫn khá là ổn.
Nhưng Tiêu Phàm vẫn có chút lo lắng khi đem Xà Cơ đi đánh phó bản Sa Xà cốc, chỉ bởi vì phó bản kia có tên gọi là Sa “Xà” cốc.
Khó khăn lắm đội của Tiêu Phàm mới đạt được tiêu chuẩn có thể đi đánh phó bản này. Hơn nữa mỗi đội ngũ muốn tiến vào phó bản thì nhân số đáp ứng phải cỡ năm người. Hiện tại hắn lại chỉ mang theo hai vị đại tiểu thư đi đánh, có thể nói là lo lắng trùng trùng.
Tiêu Phàm bắt đầu nhớ đến binh trưởng, giờ hắn mới hiểu ra rằng bản thân mình lúc ở tân thủ thôn qua được phó bản duy nhất là may mắn cỡ nào.
Nhóm người Tiêu Phàm đi trên đường phố, nhìn thấy một loạt cửa hàng được dựng lên từ đất, nghĩ đến số tiền trong túi nên chần chừ không dám tiến vào. Người chơi bên trong thành cũng bắt đầu nhiều dần lên.
Vốn tưởng rằng người chơi trong trận doanh Ác Ma này đều rất xấu xí, hung thần ác sát. Hiện tại nhìn thấy có vẻ bọn họ cũng rất bình thường, thản nhiên. Tuy vậy nhưng Tiêu Phàm cũng sẽ không lơ là.
Ở giai đoạn phân chia trận doanh, lúc hệ thống kiểm tra bản thân Tiêu Phàm đã kiên quyết không tin hệ thống đúng. Nhưng lúc hệ thống kiểm tra đến người khác, có bài học từ Hổ Nữu và Xà Cơ, Tiêu Phàm đã hoàn toàn tin vào độ chính xác của hệ thống kiểm tra.
Những tên có hình dạng con người trông rất đỗi bình thường kia nhất định có điểm nào đó biến thái!
Nhóm người Tiêu Phàm đi ra khỏi thành, tiến về hướng bắc, đi qua một ngọn đồi, tiến vào một ốc đảo nhỏ. Từ đầu lúc vào trò chơi đến giờ, đây là chỗ nhiều thực vật màu xanh nhất mà Tiêu Phàm từng thấy. Nhiêu đây đã đủ để chứng tỏ được rằng hoàn cảnh của trận doanh Ác Ma tồi tệ đến mức độ nào.
Tiêu Phàm nhìn thấy một chút màu xanh này, trong lòng hung ác nghĩ: hệ thống thật là bất công.
Đi qua con đường nhỏ trong rừng trên ốc đảo, lúc đi đến một mảnh đất trống trải rộng lớn, Tiêu Phàm nhìn thấy nhiều người chơi tụ tập với nhau thành top năm top ba. Từ số người này có thể tưởng tượng được bên trong đông như thế nào.
Để tránh người chơi quá đắm chìm, hệ thống quy định thời gian người chơi online nhiều nhất là 12 giờ. Hôm qua Tiêu Phàm đã sử dụng 8 tiếng online. Nhìn mọi thứ trược mặt, Tiêu Phàm mới biết có rất nhiều người liều mạng để luyện cấp. Người trên trên cấp 10 có rất nhiều.
Cả đội chậm rãi tiếp cận đám người đứng canh giữ ngoài cửa phó bản, tinh thần vô cùng cảnh giác, bởi vì đây chính là trận doanh Ác Ma, thường hay xảy ra những trận PK không rõ lý do. Hơn nữa, nhìn dám người đó, trong đó có mấy người vẻ ngoài rất giống côn đồ bên đường, không đề phòng không được.
Bỗng nhiên tiếng gió vù vù vang lên từ đằng sau, Tiêu Phàm đang trong trạng thái đề phòng lập tức có phản ứng, né sang bên trái. Một chiếc lông vũ xuất hiện ở vị trí Tiêu Phàm vừa đứng.
Tiêu Phàm đang muốn xem tên biến thái nào có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng rảnh rỗi muốn trêu chọc mình, không ngờ chỉ thấy một người ở hướng lông vũ bay tới từ trên cây nhảy xuống, mở miệng nói: “Đã lâu không gặp, anh Phàm.”
“Này này, Phàm muội muội, anh quen người có ngoại hình ưa nhìn kia à?” Hổ Nữu nhìn thấy người trước mặt chào hỏi Tiêu Phàm, hào hứng tiến lại hỏi han.
Đúng vậy, người vừa làm ra hành động đánh lén không phải là một tên hung ác có vẻ mặt dữ tợn như trong tưởng tượng. Ngược lại hắn ta còn là một vị có tướng mạo anh tuấn sáng sủa.
Đại soái ca có dáng người cân đối.
Hắn ta mặc một bộ trang phục thợ săn màu xanh, trong tay cầm một cung tên gỗ phong cách cổ xưa, hơn nữa khuôn mặt hắn còn vô cùng anh tuấn. Dáng vẻ giống như anh hùng lục lâm Robin Hood.
“Không nghĩ tới có thể gặp anh ở đây, Tịch Dương.” Sắc mặt Tiêu Phàm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Một vị nữ sinh tràn ngập cảm giác thanh xuân hoạt bát đi ra từ rừng cây: “Anh Phàm, đã lâu không gặp, Nhìn anh ăn mặc khác lạ thế này lại cảm thấy hình như anh đẹp trai hơn thì phải. Chẳng qua vẫn không đẹp trai bằng anh Tịch Đương của tôi.”
Nữ sinh nói xong, bước nhanh đến bên vị soái ca mặc đồ thợ săn kia, khoác tay hắn ta, vẻ mặt hạnh phúc kêu lên: “Anh Tịch Dương…”
Vị soái ca vô cùng bất đắc dĩ đẩy cô ta ra: “Buông tay, Mạn Mạn, đừng dựa vào gần như vậy.”
Nữ sinh tội nghiệp hờn dỗi: “Sao anh lại có thể làm như vậy.” Rồi lại như lang như hổ ôm lấy hắn ta.
“Buông anh ra nào!” Vị soái ca dùng sức tránh thoát nhưng vẫn bất đắc dĩ bị nữ sinh ôm lấy: “Thời Vũ Hoàn, mau kéo cô ta ra giúp tôi.”
Sau khi hắn ta hét lên, một nam sinh đeo kính nhã nhặn đi ra từ rừng cây, hắn ta vô cùng không tình nguyện đi về phía soái ca kia.
“Anh ta bắn ra một mũi tên chỉ để chạy ra khoe ân ái trước mặt anh sao?” Hổ Nữu nhìn thấy hai người dính lấy nhau trước mặt, quay ra hỏi Lâm Phi.
“Bọn họ có bệnh thần kinh, đừng động đến họ, chúng ta đi thôi.” Tiêu Phàm nói xong xoay người bước đi.
“Đợi đã!” Soái ca kia hét to lên: “Anh Phàm, anh đừng có chạy! Tôi chỉ biết anh sẽ chơi “Tân Sinh”, chỉ là không nghĩ có thể gặp anh sớm như vậy! Anh có nghe thấy không, đừng có đi, tôi phải báo thù cho Tiểu Thúy!”
Tiêu Phàm nghe thấy hai chữ ‘Tiểu Thúy’, dừng chân, xiết chặt tay, nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó, ngu ngốc!”
Nghe thấy câu nói đầy tức giận của hắn, Hổ Nữu nhiệt tình tiến lại, dùng sức lôi kéo Tiêu Phàm quay lại.
“Phàm muôi muội chớ đi, rốt cuộc là chuyện gì đây. Dù sao mọi người cũng quen nhau có phải không? Ngồi xuống tâm sự đàng hoàng nào.”
Xà Cơ cũng dùng vẻ mặt hưng phấn nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm.
“Lại đây nào Phàm muội muội, mau nói cho tôi biết. Hắn ta là ai vậy? Bạn của anh à?” Giọng nói của Hổ Nữu bỗng nhiên trở nên thật ôn nhu, nhẹ giọng thì thầm hỏi thăm.