“Ha ha, cậu không biết tôi tìm mấy người để làm gì sao, cậu đã giết người trong Bang Hắc Long của tôi, tôi là đại ca của Bang Hắc Long, tôi không nên đến đây để lấy lại mặt mũi sao?” Ác Long nở nụ cười.
Tiêu Phàm thấy nụ cười của Ác Long thì bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo: “Bang Hắc Long?”
“Ha ha ha, không nghĩ đến ở trong trận doanh Ác Ma lại có người không biết Bang Hắc Long, không biết Ác Long của Bang Hắc Long đấy.” Ác Long cười càng lúc càng lớn tiếng, Tiêu Phàm cũng không dám đáp lại.
Tiếng cười tùy ý của Ác Long bỗng nhiên im bặt: “Bỏ đi, mấy người đã không biết thì tôi nói cho mấy người nghe vậy, hôm qua mấy tên đàn em vô dụng của Bang Hắc Long tôi đã được mấy người chăm sóc, bây giờ đại ca của Bang Hắc Long như tôi cũng phải báo đáp mấy người, mất công lát nữa mấy người chết nhưng lại không biết nguyên nhân tại sao mình chết, rất oan ức đó.”
Ác Long bắt đầu nói cho ba người Tiêu Phàm nghe, cứ như đang nói một câu chuyện vô cùng bình thường vậy: “Hôm nay có hai thành viên trong đội của mấy người không đến được, thật sự là đáng tiếc lắm đấy, chỉ có điều bây giờ tôi sẽ giết mấy người trước, lần sau gặp được hai người kia lại giết là được. Vậy bây giờ, mấy người muốn tự tử hay muốn tôi giúp mấy người hả?”
“Anh đừng có ngang ngược như vậy, trận doanh Ác Ma không phải là do anh định đoạt, hơn nữa những tên đàn em có IQ thấp kia của anh, là do bọn họ chủ động đến đây trêu chọc chúng tôi, bản lĩnh không bằng người ta thì bị giết cũng là đáng đời thôi.” Hổ Nữu cũng không sợ sệt, thấy đối phương nói chuyện hung hăng như vậy, nếu cô không dám nói gì thì đã không phải là đại tiểu thư Hổ Nữu rồi.
“Tuy đám đàn em kia của tôi có IQ khá thấp, thế nhưng cũng có câu nói, đánh chó thì phải ngó mặt chủ, còn chuyện trận doanh Ác Ma là do ai định đoạt, tôi sẽ dùng hành động của mình để nói cho cô biết, trận doanh Ác Ma là do Bang Hắc Long của chúng tôi định đoạt!” Nửa câu đầu thì giọng điệu của Ác Long có vẻ trêu tức nhưng nửa câu sau lại ngang ngược mạnh mẽ, khiến Hổ Nữu bị chấn động đến mức ngẩn người ra.
“Anh nói chuyện quá bá đạo rồi đấy, Tân Sinh là trò chơi dành cho mọi người, chứ không phải là đồ của riêng anh.” Tiêu Phàm không thể chịu nổi cái ngông cuồng của Ác Long nữa.
“Ha ha ha!” Ác Long nghe được lời nói của Tiêu Phàm thì cười to, sau đó bỗng dưng không cười nữa rồi chuyển sang quát mắng: “Nực cười! Ở chỗ này ai có vũ lực lớn hơn thì người đó mới có quyền nói chuyện, cái gì mà trò chơi của mọi người chứ, quả thực là đang nói chuyện viển vông, chỉ có Bang Hắc Long mới có thể thống trị trận doanh Ác Ma, chỉ có làm như vậy, nơi này mới nghênh đón một trật tự mới, một diện mạo mới, một sự hài hòa mới, như vậy mới là chính nghĩa! Mà sự ích kỷ đáng buồn kia của mấy người chỉ là thứ cản trở nghiệp lớn của chúng tôi, nhất định phải được thanh trừng.”
“Những người chơi chữ đỏ tùy ý PK như các người mà là chính nghĩa?” Tiêu Phàm giận quá hóa cười.
“Cậu thì biết cái gì, trên con đường thành công của cách mạng thì một chút tội ác đó có là gì chứ, chỉ cần vào lúc cuối cùng sự chính nghĩa của Bang Hắc Long được tuyên dương khắp thế giới là được.” Ác Long mang vẻ mặt tự tin nói.
Điên rồi, người chơi trong trận doanh Ác Ma quả nhiên đều là kẻ điên, hắn không nên nói đạo lý với hắn ta, quả thực là lãng phí miệng lưỡi mà, loại người thích chiến đấu như vậy lại muốn khởi xướng chính nghĩa, đây sẽ là loại chính nghĩa dị dạng đến mức nào chứ.
Nếu đã vậy, tôi sẽ trực tiếp giải quyết anh, nghĩ đến đây, Tiêu Phàm khom lưng phóng đến gần Ác Long, cây dao găm đã bôi độc trước đó giờ đã lộ ra răng độc của mình như một con mãng xà…
Tiêu Phàm đã đến bên cạnh Ác Long, chuẩn bị xong xuôi việc tập kích, cuộc đánh bất ngờ này chỉ xảy ra trong vòng 1 giây, Hổ Nữu và Xà Cơ vẫn chưa phản ứng lại, Ác Long cũng không nhúc nhích.
Rất tốt, hắn ta vẫn chưa kịp phản ứng, tránh qua bên phải, đột kích!
Răng độc của mãng xà đã bắt đầu lộ ra…
Dao găm vẫn chưa đụng vào Ác Long, sắc mặt của Tiêu Phàm bỗng nhiên trở nên kinh ngạc, bởi vì theo tầm mắt của hắn, hắn nhìn thấy Ác Long đã mở miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, hắn ta đang chống kiếm rồi nhìn hắn từ trên cao…
Một dự cảm xấu xuất hiện trong đầu Tiêu Phàm!
“Rầm!”
Cái chân của Ác Long như Thần Long Bái Vĩ*, đột nhiên đá bay Tiêu Phàm đang tập kích ra ngoài, Tiêu Phàm phải lăn 2 mét trên mặt đất mới ngừng lại được.
(*Thần Long Bái Vĩ: một chiêu thức trong Hàng Long Thập Bát Chưởng)
Trái lại thì Ác Long vẫn chống trường kiếm, người vẫn không động đậy gì, hắn ta thu chân lại, nửa người dưới cũng chẳng di chuyển chút nào, rất có phong độ của cao thủ.
[Ngài bị người chơi Ác Long công kích, lượng HP còn lại 75%]
Lúc nãy một cước kia của Ác Long rõ ràng không hề dùng hết sức, chỉ là một cước bình thường nhưng đã khiến lượng HP của Tiêu Phàm mất hết một phần tư, tên Ác Long này thật sự rất mạnh!
Công kích mạnh nhất mà Tiêu Phàm từng bị là một quyền dùng hết sức của A Hoa Tỷ, quyền này trực tiếp xóa sạch 57% HP của hắn, tên Ác Long này tùy ý đá một cước đã làm hắn mất hết 25% HP, vậy nếu như hắn ta dùng hết sức chắc chắn sẽ có thực lực tương đương với loại quái vật như A Hoa Tỷ.
“Đòn tập kích này thực sự quá chậm, chỉ bằng những động tác chậm như thế này còn muốn đụng vào người tôi sao? Tôi còn tưởng là đội ngũ có thể khiến đám đàn em của tôi phải bỏ mạng sẽ rất mạnh đấy, không nghĩ đến đội trưởng cũng chỉ có như vậy mà thôi.” Ác Long khinh thường nói.
Quá chậm? Tốc độ di chuyển của Tiêu Phàm đã được hệ thống cộng thêm 1% do mang giày, 5% tốc độ di chuyển được cộng thêm từ [Phẩm cách Thân sĩ], tộng cộng là 6% tốc độ di chuyển, thế nhưng đối với Ác Long thì vẫn là quá chậm.
Tên Ác Long này mạnh đến mức nào chứ! Mãi cho đến lúc này, Tiêu Phàm mới bắt đầu nhớ nhung người vú em trong đội ngũ của mình, vị “Đại mỹ nữ” như phần mềm hack kia.
Đáng tiếc khi đối đầu với một kẻ địch mạnh như thế này, Tiêu Phàm chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng để đón địch, đúng vậy, bình thường hắn cũng đánh boss một mình mà, không thể dựa vào ngoại lực hoài, chỉ cần có được dũng khí và sự tự tin của cao thủ thì chắc chắn có thể dũng cảm tiến bước, vượt qua cửa ải khó khăn.
Nghĩ ngợi xong, Tiêu Phàm lại nắm chặt cái dao găm của mình lần nữa, cố chấp nhìn chằm chằm vào Ác Long.
Ác Long nhận ra ánh mắt của Tiêu Phàm, thở dài, cũng nhìn về Tiêu Phàm, trong ánh mắt mang theo sự thương hại.
“Tên nhóc ấu trĩ, xem ra các người vẫn không biết sự chênh lệch về sức chiến đấu giữa tôi và mấy người lớn đến cỡ nào.” Ác Long tiếc nuối nói: “Dựa vào ánh mắt không tệ của cậu, tôi có thể cho mấy người mở mang kiến thức, nhìn xem thực lực của người có cấp bậc đứng đầu trong trận doanh Ác Ma.”
Ánh sáng chợt lóe lên, Ác Long hủy bỏ hiệu quả thời trang, vầng sáng quen thuộc màu xanh xuất hiện trong mắt của Tiêu Phàm, bộ đồ Linh Xà!
Lại cẩn thận nhìn cây trường kiếm đen nhánh mà Ác Long đang chống, trên kiếm có hoa văn màu vàng mờ ảo, có vẻ vừa quyến rũ lại cao quý, ít nhất cũng phải là vũ khí có phẩm chất Hi Hữu.
Chỉ cần nhìn vào vũ khí và áo giáp, Ác Long liền hơn Tiêu Phàm không chỉ một bậc.
Sau đó một luồng chất lỏng màu đen thần bí bỗng nhiên xuất hiện rồi ngưng tụ lại trên đầu Ác Long, ba chữ “Hắc Long Vương” dần xuất hiện, vô cùng lóa mắt.
Kỹ năng danh hiệu! Vẻ mặt của Tiêu Phàm càng thêm nghiêm túc.
“Còn nữa, bây giờ tôi đã đến cấp 20, là cấp cao nhất trong trận doanh Ác Ma.” Ác Long lại mở hiệu quả thời trang của bộ áo giáp đen khịt ra, thu hồi vầng sáng màu xanh, bởi vì hắn ta cảm thấy màu đen càng hợp với mình hơn.
Một câu nói nhẹ nhàng của Ác Long trực tiếp khiến cho tâm trạng của Tiêu Phàm rơi vào hố sâu lạnh lẽo…