Cái gì gọi là một bộ biểu tình buồn nôn nhìn cô ta chứ, Vũ Hội Ác Ma vất vả lắm mới xuất hiện được bầu không khí ấm áp cứ như vậy mà bị đánh cho vỡ nát.
“Hắc, Phàm muội muội, PK sau đó rốt cuộc thế nào? Tụi tôi ở điểm hồi sinh đợi một hồi cũng không thấy anh, không thấy anh thông báo gì, nhắn tin cũng không thấy anh trả lời, còn tưởng rằng anh đang bị hắn ta đuổi giết, trăm cay nghìn đắng không kể đường xa vạn dặm chạy đến giúp anh, không nghĩ tới anh lại ở đây một mình lười biếng, chẳng lẽ là nói hắn ta vì thấy anh khóc nhè mà cảm thấy thương hại, tha cho anh một con đường sống?” Không đợi Tiêu Phàm lên tiếng, Hổ Nữu liền tự biên tự diễn nói một tràng dài.
Nghe tới lúc Hổ Nữu nói hắn khóc nhè, Tiêu Phàm thật hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, thật là quá mất mặt.
“Ừm, tôi nghĩ chuyện nhất định là như vậy, nhìn hắn thân thể cường tráng, tứ chi phát triển, lại gặp phải Phàm muội muội cái loại quốc sắc thiên hương này, Phàm muội muội lúc đó lại khóc lê hoa đái vũ, càng lộ vẻ động lòng người, cường công nhược thụ, củi khô lửa bốc, một chút liền cháy rụi!” Hổ Nữu vẻ mặt vô cùng khẳng định, sau cùng nói: “Chả trách hắn ta thờ ơ như vậy đối với hai mỹ nữ là tôi và Xà Cơ, lại xuống tay lưu tình với anh, hóa ra là một nhà triết học vĩ đại!”
Nghe xong lời nói của Hổ Nữu, lúc đầu dáng vẻ Xà Cơ suy nghĩ điều gì, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó đỏ bừng mặt mà cúi đầu xuống, không dám nhìn Tiêu Phàm nữa.
Tiêu Phàm nghe Hổ Nữu một miệng phun đầy lời nói xằng bậy thì dù có mệt mỏi thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi.
“Đờ mờ, cô nghĩ bậy bạ cái gì vậy, tôi trăm đắng nghìn cay giết chết hắn ta, báo thù cho hai người các cô, cô cứ vậy mà sỉ nhục tâm hồn thuần khiết của tôi đây như vậy hả?” Tiêu Phàm quay về phía người phụ nữ điên Hổ Nữu gầm thét.
Rõ ràng là một đoạn câu chuyện truyền kỳ anh hùng dũng cảm đánh bại nhân vật phản diện cường đại tà ác, vì sao đến trong đầu Hổ Nữu lại biến thành tình huống ngượng ngùng CP đam mỹ chứ! (Chú thích: CP: viết tắt của couple – nhân vật được gán ghép thành một đôi có quan hệ.)
Hổ Nữu cô là đọc sách gì mà lớn lên vậy hả, Hổ Bá ơi, bác nên quản lý con gái bác một chút đi, đừng cả ngày bận rộn làm việc nữa.
“Bằng anh? Lúc chị đây ngã xuống, vẫn còn thấy anh ở đây khóc nhè này.” Hổ Nữu khinh miệt nói.
“Chuyện này có thể hay không khỏi phải bàn cãi nữa đi, cô xem đây là cái gì.”
Để bảo vệ trinh tiết thuần khiết của mình không bị người phụ nữ điên này vấy bẩn, Tiêu Phàm lấy từ trong túi ra thanh kiếm đen như mực rơi ra sau khi đánh bại Ác Long.
“Cô bày ra cái phản ứng quỷ gì đây! Có thể đứng đắn một chút được không?”
Hổ Nữu đáng thương mà nhìn Tiêu Phàm, ủy khuất nói: “Chị đây vốn cũng không phải là người đứng đắn gì…”
…
“Anh thực sự cự tuyệt cái tên đàn ông thô lỗ đó rồi hả? Rõ ràng có thể ngay lập tức trở thành áp trại phu nhân của bang Hắc Long rồi mà.” Hổ Nữu nhìn thấy sắc mặt tím đen của Tiêu Phàm, lập tức sửa lại: “Chị đây chỉ đùa với anh thôi, tôi biết Phàm muội muội mà tôi yêu thương thật sự rất là lợi hại, có thể đánh bại cái tên tự xưng là người đứng đầu trận doanh Ác ma Ác Long, đến đến đến, cho chị đây xem xem một chút chiến lợi phẩm của anh nào.”
Tiêu Phàm biết coi như hắn miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng trước mặt loại nữ lưu manh không có tiết tháo, phương diện lời nói không có điểm dừng này vẫn là không có đất dụng võ, đơn giản không thèm phản ứng, giao thanh kiếm đen như mực cho Hổ Nữu chiêm ngưỡng một phen.
[Tên gọi: Ảm Long Minh Viên kiếm]
[Loại hình: Vũ khí]
[Phẩm chất: Sử thi]
[Độ bền: 100%]
[Lực chiến: Mạnh]
[Thuộc tính: Hắc ám/ không tổn hao (độ bền của vũ khí sẽ không bị tiêu hao)]
[Hiệu quả đặc biệt: Ảm diệt: Công kích sẽ ăn mòn dần độ bền của vũ khí hoặc đồ phòng ngự khi đánh trúng, có tỷ lệ nhất định bỏ qua hộ giáp phòng ngự, trực tiếp tạo nên thương tổn lên kẻ địch.]
[Ghi chú: Xin không cần cùng nó tiếp xúc thân mật, nếu không nó sẽ từ từ khiến ngươi trở nên thối rữa… Không thể nghi ngờ đây là một thần khí vô cùng quý giá!]
“Woa, sử thi đó, Xà Cơ, mau đến xem đi, vậy mà lại là sử thi, ha ha, cái ông chú đê tiện tấn công chúng ta nhất định bây giờ đang đau lòng muốn chết.” Hổ Nữu múa trường kiếm, nhảy cẫng lên hoan hô, giống y hệt một đứa trẻ vừa kiếm được một món đồ chơi mới.
…
Tiêu Phàm hướng Xà Cơ đang ngây ngô ở một bên yêu cầu giao dịch…
“Cái gì vậy?”
“Trả lại cho em, cảm ơn.”
“Vẫn là đội trưởng ca ca dùng đi, em không phát huy được thực lực của nó.”
“Anh còn có một bộ nữa, vừa mới nhặt được của Ác Long, anh tin tưởng em có thể.”
Xà Cơ xác nhận giao dịch, nắm chặt bàn tay nhỏ thành nắm đấm, nhỏ giọng nói ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Tiêu Phàm như không nghe thấy Xà Cơ nói nhỏ, lúc này hắn một mình đi đến một chỗ yên tĩnh xem tin tức hệ thống lúc nãy trong lúc chiến đấu chưa kịp xem…
[Tin tức hệ thống: Chúc mừng người chơi Mệnh Phàm lĩnh ngộ được kỹ năng Răng Nanh Khát Máu.]
[Tên kỹ năng: Răng Nanh Khát Máu]
[Loại kỹ năng: Chủ động]
[Mức tiêu hao kỹ năng: 100 điểm thể lực]
[Điều kiện sử dụng: Há to miệng quay về phía kẻ địch tiến hành cắn xé, đem răng nanh đâm vào động mạch của kẻ địch, hút máu người đó.]
[Hiệu quả đặc biệt: Đối với kẻ địch tạo nên 3%~5% thương tổn HP mỗi giây, đồng thời hồi phục một lượng HP tương đương, cho đến khi trạng thái uống máu bị cắt đứt, nếu như cắn vào cổ, hiệu quả thương tổn và hồi phục tăng lên gấp bội.]
[Ghi chú: Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể giả dạng thành quỷ hút máu, ngươi đây chỉ là một người dã man ăn tươi nuốt sống!]
Một kỹ năng thật tốt, có thể gây sát thương lại có thể hồi phục, chỉ là để thi triển ra có chút phiền toái, nhưng so với kỹ năng Thân sĩ, điều kiện sử dụng ấy thật sự không coi vào đâu.
[Tin tức hệ thống: Ngươi trong lúc chiến đấu phát sinh sự biến đổi không biết…]
[Tin tức hệ thống: Danh hiệu của ngươi đang được hình thành…]
[Tin tức hệ thống: Danh hiệu của ngươi là “Nhã Sĩ Cô Độc” đã hình thành xong, có xác nhận sử dụng thử danh hiệu hay không, một khi xác nhận, liền không thể tiến hành thay đổi.]
[Tin tức hệ thống: Vượt quá thời gian chờ xác nhận, hệ thống tự động ngầm thừa nhận danh hiệu “Nhã Sĩ Cô Độc” là của người chơi.]
[Danh hiệu người chơi: Nhã Sĩ Cô Độc]
[Kỹ năng danh hiệu: Cô Độc]
[Loại kỹ năng: Bị động]
[Hiệu quả: Lúc chiến đấu một mình, toàn bộ thuộc tính của bản thân sẽ được nâng cao 15%.]
[Hiệu quả đặc biệt (biến dị): Khi lượng HP của người chơi thấp hơn 30%, kích khởi hiệu quả biến dị “Cô Độc”, thuộc tính khi dùng kỹ năng “Cô Độc” có thể tăng lên gấp bội.]
[Phân loại kỹ năng: Kỹ năng Danh hiệu]
[Ghi chú: Cô Độc nghĩa là dáng vẻ cô đơn, trong thời gian cô đơn tịch mịch còn bị chèn ép tàn nhẫn, chó độc thân đương nhiên hăng hái phản kháng, sức chiến đấu bùng nổ.]
Cái danh hiệu “Nhã Sĩ Cô Độc” này không chỉ có một kỹ năng “không hòa hợp” là “Cô Độc” mà còn có một kỹ năng khác là “Nhã Sĩ”.
[Tên kỹ năng: Nhã Sĩ]
[Loại kỹ năng: Chủ động]
[Hiệu quả: Đem điểm thể lực chuyển thành 50% giá trị mị lực; không có thời gian chờ.]
[Mức tiêu hao kỹ năng: Tùy theo ý người chơi chỉ cần không vượt quá điểm thể lực người chơi đang có.]
[Hiệu quả đặc biệt (biến dị): Khi lượng HP của người chơi thấp hơn 30% sẽ kích khởi hiệu quả biến dị của kỹ năng “Nhã Sĩ”, có thể sử dụng kỹ năng Thân Sĩ mà không tiêu hao giá trị mị lực.]
[Phân loại kỹ năng: Kỹ năng Danh hiệu]
[Ghi chú: Người dùng kỹ năng vốn là một người thô bỉ, lại một lòng muốn làm Thân Sĩ giành được giá trị mị lực cho bản thân, đương nhiên loại hành vi giả dạng này hoàn toàn không được hoan nghênh, vì vậy cho nên hắn càng phải bỏ ra càng nhiều sức lực; nhưng khi người này nguyện ý vì bạn bè mà không tiếc mạng sống biến thân thành một dũng sĩ, nhân cách tao nhã của hắn tuyệt đối phù hợp với tác phong thân sĩ.]
Ha ha ha, trong họa có phúc nha, sau khi bị Ác Long điên cuồng đánh rồi đánh bại hắn ta lấy được cái kỹ năng danh hiệu này thật quá tuyệt vời!
Sau này sẽ không bao giờ vì không có giá trị mị lực để dùng mà buồn bực nữa, lần sau gặp Ác Long nhất định phải hung hăng đạp hắn ta một cú mới hả dạ!
“Này, anh tự nhiên lại cười độc địa như vậy làm gì?” Hổ Nữu nhìn Tiêu Phàm cười toét miệng, vẻ mặt có chút chán ghét nói.
“Ha ha, hôm nay ông đây rất vui vẻ!” Tiêu Phàm mở danh hiệu của hắn, bốn chữ trắng như tuyết hiện ra trên đầu Tiêu Phàm…
“Vãi chưởng, đúng là vô cùng thích hợp với anh, tên hiệu của chó độc thân.” Trong lời nói của Hổ Nữu nghe ra hơi chua, không thể không nói, chỉ bốn chữ “Nhã Sĩ Cô Độc” màu trắng, ưu nhã hoàn mĩ kia, đã rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Hổ Nữu.
“Xuống địa ngục đi, cái này gọi là cao thủ tịch mịch!”
Ba người bọn Tiêu Phàm vẫn như mọi ngày tranh cãi ầm ĩ đi trên mảnh đất vàng khô cằn này…
Một cô gái đáng yêu mang theo miếng bịt mắt sau khi thấy ba người Tiêu Phàm đã đi xa, lúc này mới lặng lẽ chui ra từ phía sau tảng nham thạch, nhìn thân ảnh biến mất ở phương xa, thở dài tiếc rẻ…