Tuy trong đầu Tiêu Phàm vẫn đang tìm tòi nghiên cứu về tính hợp lý của hiện tượng phi tự nhiên này nhưng cũng không dám chậm chạp chuyển động thân thể. Bởi vì mấy con rắn hổ mang này giống y như mấy khẩu pháo tiến hành tân công hỏa lực bao trùm lên người Tiêu Phàm. Nếu tốc độ di chuyển của Tiêu Phàm giống như những người chơi bình thường khác thì chắc chắn sẽ bị bọn rắn hổ mang này đánh ra bã trong vài giây.
Nếu như rắn hổ mang có được kỹ năng tấn công vô cùng mạnh mẽ thì ngược lại, phương diện phòng ngự của chúng chắc sẽ lộ ra nhược điểm thôi. Tiêu Phàm sắp tiếp cận được đám rắn, trên mặt bắt đầu gợi lên vẻ quỷ súc…
Yếu, thật sự rất yếu…
Quả nhiên rắn hổ mang thuộc loài quái vật có tính công kích vô cùng cao nhưng phòng thủ yếu, ít nhanh nhẹn, lượng HP thấp. Đương nhiên sự thấp này chỉ là nói về thanh xà đang ở trước mắt. Bình thường, người chơi ở cấp bậc như Tiêu Phàm gặp phải rắn hổ mang thì vẫn sẽ cảm thấy các thuộc tính của rắn hổ mang không thấp.
Chẳng qua lần này, Tiêu Phàm có thể giết được một con rắn chỉ trong một kiếm. Cơ bản rắn hổ mang sau khi bị Tiêu Phàm áp sát thì chỉ như cá trên thớt.
Cái khó ở khu vực thứ hai này là năng lực chịu đựng hỏa lực bao trùm của bọn rắn hổ mang. Một đội bình thường muốn tiến lên ở khu vực này thì phải có một tank cỏa khả năng chịu được hỏa lực cùng với một bị vũ em có lượng sữa dồi dào. Như vậy mới có thể bắt đầu chiến đấu với rắn hổ mang được, bằng không rất khó để tiến lên nửa bước trong khu vực này.
Thế nhưng rắn hổ mang Luyện Ngục Cấp gặp phải tên Tiêu Phàm “đáng khinh” có tốc độ di chuyển mà người chơi bình thường không có ở giai đoạn này, bị hắn trắng trợn đùa giỡn ở bên canh mà không cách nào phản kháng, vô cùng nghẹn khuất ngã vào trong vũng máu.
Tiêu Phàm hữu kinh vô hiểm xử lý xong rắn hổ mang, qua được khu vực thứ hai. Sự tự tin của hắn lại tăng thêm vài phần, cẩn thận đẩy cửa khu tiếp theo ra…
Quả không ngoài dự liệu, rắn nước cũng đã tiến hóa đến thể hoàn chỉnh rồi. Đốm lửa nhỏ bên miệng đã sớm biến mất, đổi lại là một ngọn lửa hình quạt hừng hực cháy….
Mẹ nó! Đây rốt cuộc là súng phun lửa hay là rắn đây? Chẳng lẽ đây là thú cưng mà tứ oa nuôi à? (Chú thích: tứ oa là người thứ tư trong bảy anh em hồ lồ.)
Tuy rằng trong lòng Tiêu Phàm đang kêu thầm nhưng cơ thể lại vô cùng nghiêm túc. Kiếm trong tay hắn ra đòn vừa nhanh vừa vững, vô cùng chuẩn xác chém vào thân rắn. Bước chân di chuyển nhanh mà nhẹ, toàn bước sát bên cạnh ngọn lửa. điên cuồng mà xuyên qua biển lửa.
Lúc này Tiêu Phàm giống như một chiếc thuyền đánh cả nhỏ trên biển, tùy lúc bị sống biển cuốn đi, lại giống như đang kiên cường nghênh đón những con sóng…
“Núi đao biển lửa có là gì! Còn ai nữa!”
Tiêu Phàm nhìn thân thể rắn nước đỏ đen đan xem nằm trong vũng máu dưới chân mình, trong lòng hăm hở. Hăn không hề phát hiện khuôn mặt mình bị tro bụi hun đen, trông rất buồn cười.
Có thể làm được! Nhất định có thể làm được! Chỉ cần có tốc độ di chuyển siêu cao này thì sẽ có thể qua được phó bản Luyện Ngục Cấp.
Bởi vì trong lúc Tiêu Phàm đi qua phó bản Thung lũng rắn cát chưa từng gặp qua loại quái vật có thân pháp bùng nổ vừa nhanh vừa mạnh như thế, chỉ cần trong phó bản này không xuất hiện loại quái vật có thể đuổi kịp tốc độ di chuyển của mình thì Tiêu Phàm có thể dựa vào sự cẩn thận và kiên nhẫn của bản thân, chậm rãi từng kiếm từng kiếm hao tổn HP của chúng đến chết.
Rắn vàng ở khu vực kế tiếp có khả năng phòng ngự rất cao, lượng HP dày, khả năng tấn công mạnh hơn so với những con trước, giống hệt như một con thú sắt lớn. Đáng tiếc là nó không thể có được tốc độ di chuyển xuất sắc…
Một người một rắn đan vào nhau qua lại. Mũi kiếm một lần lại một lần xoẹt qua vảy rắn giống như áo giáp kim loại của rắn vàng, tóe ra các đốm lửa lập lòe.
Chúng khiến cho thân mình của rắn vàng vốn đã sáng chói mắt lại càng trở nên tực rỡ hơn.
Lúc này rắn vàng đã bị tên ác ma trước mặt trêu đùa đến mức hai mắt đỏ lên, nhưng nó cũng không thể làm gì cả. Cho dù nó đã đánh tứ tung làm bụi bay mù mịt bốn phía, nhưng tên ác ma này giống như các chạch trơn chu thoát khỏi đòn tấn công của mình.
Tiêu Phàm giống như một vị thợ rèn kiên nhẫn, chậm rãi sử dụng thân hình của rắn vàng để mài thanh bảo kiếm của bản thân mình…
Cuối cùng rắn vàng cũng nằm im lặng trên mặt đất, Tiêu Phàm thở hổn hển, lấy tay lau mồ hôi trên trán. Tiêu Phàm nhìn thấy vết hoa văn mạng nhện la liệt trên mặt đất, hắn nở nụ cười tự hào…
…
Tiêu Phàm khổ não nhìn còn rắn hổ trước mắt, trong lòng ai thán: lần này phiền phức rồi.
Nếu chỉ xét về thân hình thì rắn hổ chỉ có thể xem như phiên bản yếu đuối của rắn vàng, bởi vì trên thân của chúng không có vảy rắn chắc chắn để bảo vệ tổn thương bên ngoài như rắn vàng. Nhưng điều phiền toái đích thực là rắn hổ Luyện ngục cấp không đớn giản chỉ biết phun khói độc…
Làn khói tím xanh quấn quanh thân mình của rắn hổ kì lạ không nói nên lời. Nói cách khác, toàn thân của rắn hổ không hề có góc chết. Chỉ cần người chơi tấn công, tất nhiên sẽ chạm vào làn khói tím đen đó. Chuyện bị trúng độc dường như là chuyện không có biện pháp tránh khỏi khi tấn công rắn hổ.
Vậy nên nếu như lúc này Tiêu Phàm có đem theo vũ em thì hắn sẽ tấn công rất nhiều.
Một bên Tiêu Phàm trốn tránh rắn hổ hung mãnh vồ giết, một bên lại phải suy nghĩ tình huống chiến đấu trước mắt.
Không có sự trợ giúp của đồng đội, không thể đánh cận thời gian dài, còn không đến 30% lượng HP, không có thuốc có khả năng giả độc, chỉ có bộ đồ linh xà giúp kháng lại 50% độc tính, “Hắc long tiên tửu” vẫn chưa thể sử dụng, bởi vì đây vẫn chưa phải boss cuối trong phó bản này. Nếu sư dụng chúng ở trong này, tới khu vực đánh boss tiếp theo, mình sẽ không còn quân bài nào chưa lật. Hơn nữa, Tiêu Phàm biết rắn hổ còn có một chiêu giết người cự ly gần – thắt cổ. Đây chính là sát chiêu có thể siết hắn đến chết. Từ điều này đến điều khác hết thảy đều như đang nhắc nhở Tiêu Phàm, đây là tử cục.
Thế nhưng nếu như hắn từ bỏ ở đây thì chẳng khác nào là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Những cố gắng vừa nãy đều là phí công vô ích, quyết tâm bảo vệ đồng đội cũng sẽ trở thành một trò cười. Tiêu Phàm không cam tâm.
Vốn nghĩ rằng chỉ cần tốc độ của chúng chậm hơn mình thì có thể vô lo vô nghĩ vượt qua phó bản này. Hiện tại xem ra bản thân đã quá kiêu ngạo rồi.
Tiêu Phàm híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào con vật khó giải quyết trước mắt, trong lòng hắn vạch ra một kế hoạch điên cuồng…
Hi vọng sẽ gặp may mắn trong nguy hiểm!
Vốn dĩ lần này Tiêu Phàm một mình đi đánh phó bản Luyện ngục cấp là có chủ ý đưa bản thân vào chỗ chết rồi hồi sinh, giờ điên cuồng thêm chút nữa thì có là gì đâu.
Một thanh, hai thanh, ba thanh,….
Tiêu Phàm bỏ hết vũ khí dự bị của bản thân trong balo ra ngoài, bỏ xuống khỏi lưng, uống một ngụm “Thuốc trị liệu cấp thấp], nhìn thấy lượng HP bắt đầu hổi phục đến 30%, không hề do dự chút nào, ánh mắt hắn kiên định, trong phút chốc liền xông ra ngoài.
[Hệ thống thông báo: ngài đã tiến vào khu vực kịch độc của rắn hổ, mỗi giây trung độc gây tổn thương 1% lượng HP]
Tiêu Phàm không chú ý đến thanh máu của mình bắt đầu giảm dần, cầm thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm trên tay, dùng hết sức lực toàn thân đâm hướng về thân của rắn hổ.
“Au!” Rắn hổ bị đau, phát ra tiếng kêu rên dữ dội. Duổi rắn điên cuồng vùng vẫy, nhưng bởi vì thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm đính thân rắn hổ vào với mặt đất nên khi rắn hổ vừa động đậy, miệng vết thuông bắt đầu đau đớn kịch liệt. Rắn hổ bời vì thân mình đau đớn mà phải dừng việc vùng vẫy lại.
Tiêu Phàm không rảnh rỗi quan tâm đến chuyện khác, bởi vì thanh máu của hắn vẫn đang giảm dần, nếu hơi chút chần chừ thì hắn sẽ chết dần, vậy nên hắn phải hanh, thật nhanh hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn….