Người phục vụ vâng vâng dạ dạ, bảo mọi người chờ hắn về phòng nghỉ của mình lấy video. Vương Đại Lý hỏi: "Nhỡ hắn bỏ trốn thì sao?"
"Không sao, hắn không dám chạy đâu, loại người này ta rõ như lòng bàn tay." Hoàng Tiểu Đào nói xong, nhếch mép cười, nhìn Vương Đại Lý đầy ẩn ý.
Chắc Hoàng Tiểu Đào thấy sắc mặt mọi người không được tốt, tò mò hỏi: "Mấy người sao vậy, nhìn như mới gặp ma, có phải vừa xảy ra chuyện gì không?"
Tôi liền kể kết quả khám nghiệm tử thi cho Tiểu Đào nghe, nghe xong nàng khịt mũi cô thường: "Một đám đàn ông mà sợ cái đó?"
Vương Đại Lý nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ đứng đây nói thì hay lắm, sao tỷ không thử đi nhìn một chút đi, nếu không ói hẵng nói."
"Đừng có gài bẫy ta." Hoàng Tiểu Đào cười lạnh.
Chỉ lát sau, tên nhân viên đã quay lại, mang theo một cái USB rất lớn, đựng trong túi xách, cái này phải gọi là ổ cứng di động mới đúng. Hoàng Tiểu Đào khẽ nghiến răng: "Lưu giữ thật nhiều đấy."
Tên phục vụ gãi đầu: "Đây đều là bản chưa qua sàng lọc, tài liệu nguyên bản, nếu muốn xem tài liệu chọn lọc, tôi còn có một bản khác."
Hoàng Tiểu Đào nhất thời đỏ mặt quát: "Biến, hạ lưu bại hoại, ai thèm xem bản chọn lọc của ngươi!"
Trong nhà nghỉ không có máy tính, nhưng có TV treo tường, phía sau có cổng đọc usb. Hoàng Tiểu Đào bảo hắn kết nối với TV, sau đó dùng điều khiển bật lên. Bên trong có tới hàng trăm file ghi hình, tôi thầm nghĩ nếu cảnh sát thậy sự muốn khởi tố hắn, những chứng cứ này đủ để hắn tới ngồi chơi ở đồn cảnh sát mấy tháng.
Dưới mỗi file ghi hình đều có số phòng và ngày tháng, Hoàng Tiểu Đào tìm tới file ghi hình ngày vụ án xảy ra, bật lên.
Vương Đại Lý đột nhiên nhảy ra sau lưng tôi, tôi cười: "Ngươi làm gì vậy, không có ma nữ bò ra ngoài đâu."
"Không không, ta lo lắng sẽ có mấy hình ảnh giết người man rợ, cẩn thận vẫn hơn." Hắn nói.
Tôi bật cười, cái này có gì mà phải cẩn thận, cũng chẳng phải băng ghi hình bị nguyền rủa nhìn sẽ chết, bình thường tôi xem phim kinh dị chưa bao giờ thấy sợ.
Video dài tới sáu tiếng, phần lớn là cảnh phòng trống tối om, Hoàng Tiểu Đào liền tua qua, tới khi giữa phòng xuất hiện hình ảnh, một người mặc váy đỏ, đeo túi xách bước vào, theo sau là một người đàn ông.
Trang phục của hai người này có độ tương phản rất cao, người con gái thì mặc đồ mát mẻ còn gã đàn ông thì mặc một áo choàng đen, trên mặt bịt khẩu trang, hơn nữa còn đeo kính râm.
Tiểu Chu thở dài nói: "Tống Dương đoán rất đúng, quả nhiên hung thủ mặc đồ như thế này."
"Nhưng đây là góc độ nhìn từ trên xuống, căn bản không thấy rõ mặt." Hoàng Tiểu Đào nói.
"Đừng nôn nóng, chờ một chút xem." Tôi đáp.
Trên màn hình, cô gái ngồi ở mép giường, nói chuyện gì đó với tên mặc đồ đen. Bởi vì camera không có chức năng ghi âm, nên chỉ có hình mà không có tiếng.
Hai người nói chuyện chừng năm phút, sau đó cô gái châm thuốc hút. Vương Đại Lý sốt ruột: "Còn chưa cởi đồ à?"
Mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ liếc hắn, Vương Đại Lý vội cúi đầu xuống.
Sau khi tên mặc đồ đen biến mất khỏi màn hình một lúc, cô gái lấy điện thoại di động ra chơi, Hoàng Tiểu Đào viết vào một cuốn sổ ghi nhớ, điều tra số của nạn nhân.
Lại một lúc nữa trôi qua, cô gái rốt cuộc bắt đầu cởi quần áo, cởi hết trên người chỉ còn bộ đồ lót. Tên mặc đồ đen lần nữa xuất hiện trên hình, có điều hắn đã cởi sạch, nhìn bộ dạng hắn, mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Toàn thân gã đàn ông không có một cọng lông tóc nào, da thịt trắng bệch như tờ giấy, người gầy như que củi. Vương Đại Lý nói: "Con bà nó, quả nhiên là ma cà rồng."
Tiểu Chu giải thích: "Không phải, màu da của hắn là do không được tiếp xúc với ánh nắng, cho nên bị thiếu sắc tố."
"Ước gì tôi có làn da trắng như vậy." Hoàng Tiểu Đào buột miệng nói. Thực ra nàng đâu có đen, chỉ là làn da khỏe mạnh. Thấy mọi người đều quay qua nhìn mình, Tiểu Đào bĩu môi một cái: "Là ta thuận miệng thôi, tiếp tục theo dõi đi."
"Con bà nó, làm đi!" Vương Đại Lý hưng phấn nói. Thực sự giờ phút này tôi không muốn thừa nhận là bạn thân của hắn.
Cô gái nằm sấp trên giường, gã đàn ông không biết lấy đâu ra hai sợi dây ruy băng, một dây buộc vào hai chân cô gái, dây còn lại buộc vào hai tay treo lên bên ngoài bức bình phong.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Kỳ quái, người chết lại chủ động tiếp nhận sự trói buộc, ban đầu tôi nghĩ là bị cưỡng bức."
"Có thể hắn nói sẽ cho thêm tiền thì sao? Vừa nãy có thể là hai người đang bàn bạc vấn đề tiền nong." Tôi nói.
Cô gái này hoàn toàn không biết mình rơi vào cái bẫy chết người, vừa nghĩ tới cô gái trong hình một lát nữa sẽ chết, tôi không khỏi cảm thấy thương cảm.
Lúc này, gã đàn ông cũng không có động tác đóng đinh lên tường, chẳng lẽ hắn đã chuẩn bị từ trước?
Sau đó, gã đàn ông cưỡi lên lưng cô gái, bắt đầu làm "chuyện đó". Hầu hết trong phòng là đàn ông, cho dù đang điều tra án mạng, khó tránh khỏi bị hứng thú bởi cảnh tượng này, bản năng khiến hai mắt sáng lên. Chỉ có Hoàng Tiểu Đào là xấu hổ cúi mặt nhét cái điều khiển TV vào trong tay tôi.
"Tua đi, tua đi!"
"Ồ". Lúc tôi bấm nút tua, nghe thấy mấy tiếng thở dài thất vọng, tự tôi thấy hơi ngao ngán.
Không thể không nói, gã đàn ông này cũng thật dai sức, tua phải tới 15 phút, mới thấy hắn đột nhiên cúi đầu xuống, tôi liền bấm play, chỉ thấy hắn đang cắn vào cổ cô gái.
Cô gái đau đớn giãy dụa, toàn thân run lên, nhưng bởi vì tay chân đã bị trói, cộng thêm gã đàn ông đè chặt hai vai, nên cô ta có giãy dụa thế nào cũng vô ích.
Mặc dù hình ảnh không có tiếng động, nhưng đoạn video này làm người xem cảm thấy kinh khủng dị thường. Đúng lúc mọi người đang tập trung toàn bộ tinh thần vào video, đột nhiên một gương mặt dữ tợn xuất hiện giữa màn hình TV, gương mặt đó đen xì như đáy nồi, hai con ngươi đỏ ọc như máu, còn có một đôi răng nanh dài.
"A...!"
Vương Đại Lý hét lên một tiếng, gương mặt kỳ lạ này không đến nỗi đáng sợ như vậy, nhưng Vương Đại Lý thì bị dọa không nhẹ.
Khuôn mặt đó che kín toàn bộ khung hình, tôi đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, vội ấn nút pause, nói: "Đây không phải là mặt người."
"Ma cà rồng ...hút máu sao?" Tiểu Chu lắp bắp.
Tôi tự hỏi, ngươi có phải là tiến sỹ không vậy? Làm gì có ma cà rồng.
"Là con dơi." Đại thúc bên cạnh lạnh lùng nói.
Mọi người bấy giờ mới nhận ra, gương mặt này đúng là của một con dơi, tôi tiếp tục ấn play, con dơi kia dùng cánh che toàn bộ khung hình, thật là khó chịu.
Tôi tiếp tục tua nhanh, tua tới gần một tiếng con dơi mới biến mất, trong phòng đã tối om trở lại, đại khái hung thủ đã trả phòng, giường cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
"Con dơi khốn kiếp!" Hoàng Tiểu Đào mắng: "Thời khắc mấu chốt đều bị nó che hết, ta còn chưa thấy rõ mặt hung thủ."
"Nhất định là ma cà rồng! Nếu không tại sao tự nhiên trong phòng lại có dơi xuất hiện?" Tiểu Chu sợ hãi nói: "Các người đã nghe về truyền thuyết thời trung cổ bên Châu Âu chưa? Khi bá tước Ma cà rồng di chuyển, hắn sẽ hóa thành một con dơi."
"Ngươi có thể thực tế một chút được không, cái gì mà ma cà rồng ma cà rồng?" Hoàng Tiểu Đào bực tức.
"Ma cà rồng có thật đấy, hồi du học ta có đọc một quyển sách, chính là lịch sử ma cà rồng, bọn họ có thể là một chủng tộc thiểu số, giữ tập quán của dã thú, sợ hãi ánh mắt trời, dựa vào hút máu mà sống. Nếu phương Tây có thì Trung Quốc ắt cũng có." Tiểu Chu nói như thật.
"Để ta chứng minh cho ngươi thấy, đối phương đến cùng có phải ma cà rồng hay không, hay chỉ giả thần giả quỷ." Tôi nói xong, quay qua Hoàng Tiểu Đào: "Tiểu Đào, cô tua ngược đoạn phim, xem trước đôi trai gái này, có ai từng vào phòng không. Đại Lý, theo ta vào hiện trường án mạng lần nữa!"