Hoàng Tiểu Đào liền phân phó: "Ai nhận trách nhiệm đi điều tra bệnh viện, thuận tiện tìm hiểu luôn loại bệnh kỳ lạ này."
"Chờ đã. Lát nữa tôi muốn tới trại trẻ mồ côi trong thành phố xem qua một chút." Tôi nói.
"Tống Dương, anh lại có phát hiện gì à?" Hoàng Tiểu Đào không hiểu tại sao tôi lại muốn đi trại trẻ mồ côi.
"Không, đây chỉ là một trong những suy đoán của tôi. Nếu không đủ nhân sự, tôi sẽ đi một mình, có điều cô phải viết cho tôi một giấy giới thiệu điều tra." Tôi nói với Hoàng Tiểu Đào.
Nói xong, Tiểu Đào ra lệnh cho mọi người lập tức chia nhau đi thực hiện nhiệm vụ. Tôi, Đại Lý và Tiểu Đào thì lên xe của nàng; Tiểu Đào mở GPS tìm kiếm nói: "Gần đây có một trại trẻ mồ côi tên là Từ Ái phúc lợi viện, chúng ta qua đó xem sao."
"Cứ lái xe đi, tôi ngủ một lát đã, quả thật không chịu được nữa." Nói xong tôi liền ngả ghế phụ, nhắm mắt một cái đã ngủ thiếp đi.
Chỉ một lát đã bị Tiểu Đào đánh thức: "Dậy đi, tới nơi rồi!"
Tôi lơ mơ mở mắt, nhìn ra bên ngoài cửa xe thấy một tòa nhà màu trắng, bên ngoài phủ đầy dây leo màu xanh, trên cổng sân treo tấm biển "Từ Ái Phúc Lợi Viện." Tôi ngáp ngắn ngáp dài, ngủ được một lát cũng khiến tinh thần tốt lên chút ít.
Tiểu Đào rút một tờ giấy ướt đưa cho tôi lau mặt, tôi vội cám ơn.
Tôi vừa lau mặt vừa nói: "Các cô làm cảnh sát cũng thật vất vả, thường không ngủ đủ giấc, vậy sao cô giữ được da dẻ đẹp như thế?"
Hoàng Tiểu Đào kéo ngăn kéo ra, bên trong là rất nhiều mặt nạ dưỡng da: "Cứ lúc nào được ngủ đều dán một cái lên mặt."
"Trời, toàn là mặt nạ nhập khẩu, sao cô tiêu tiền như nước vậy, rốt cuộc gia thế nhà cô thế nào?" Nhìn đống mặt nạ giá cả trăm tệ một cáu, tôi không khỏi sững sờ.
Hoàng Tiểu Đào tinh nghịch nháy mắt một cái: "Bí mật. Chúng ta vào điều tra thôi, Đại Lý..."
Ghế sau phát ra một tràng tiếng ngáy, tôi quay đầu nhìn lại, Vương Đại Lý đang ngủ như chết ở phía sau. Hoàng Tiểu Đào định đánh thức hắn, tôi khoát tay: "Kệ hắn, hai ta đi xuống điều tra, có gì ở đây hay không còn chưa chắc."
Chúng tôi đi vào trong trại trẻ mồ côi, gặp người quản lý hỏi, nơi này có từng thu nhân một đứa trẻ nào mà toàn thân trắng bệch, sợ ánh mặt trời, không có lông tóc hay không? Người phụ trách dẫn chúng tôi sang phòng lưu trữ hồ sơ y tế, lấy ra một hồ sơ bệnh lý thật dài, mở ra tìm kiếm, cuối cùng khẳng định không có đứa trẻ nào như vậy. Chúng tôi cảm ơn một tiếng liền rời đi.
Hoàng Tiểu Đào thắc mắc hỏi tôi: "Anh tới điều tra cô nhi viện làm gì?"
Tôi đáp: "Tạm thời chưa thể tiết lộ, cô nhi viện trong thành phố Nam Giang còn mấy cái, sau khi đi hết tôi sẽ nói cho cô biết."
"Nếu không phát hiện được gì thì sao?"
"Mời cô ăn tối." Tôi đáp.
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Một tên sinh viên nghèo mà đòi mời tôi ăn tối?"
"Được mời người đẹp hoa khôi cảnh sát ăn cơm là vinh dự của tôi." Tôi nhàn nhạt cười.
Chúng tôi đi liền ba cái cô nhi viện, Hoàng Tiểu Đào có xe nên rất thuận tiện. Chứ hôm nay mà chỉ có tôi với Đại Lý đi thì có khi mất cả ngày.
Đi ba cái cô nhi viện cũng chẳng có thu hoạch gì, buổi trưa Tiểu Đào dừng xe ở một tiệm bán đồ ăn nhanh, gọi hai suất ăn. Đang gọi món thì Vương Đại Lý đột nhiên trở mình một cái ngồi dậy: "Ta muốn cánh gà chiên, một cốc coca cỡ lớn, nhó bỏ thêm đá."
Hoàng Tiểu Đào lườm hắn: "Sao đúng giờ cơm ngươi lại tỉnh giấc?"
Vương Đại Lý cười ha hả: "Tôi chính là con người có giờ giấc như vậy. Bất kể hôm trước thức khuya thế nào, chỉ cần tới giờ cơm hôm sau là tỉnh dậy, có phải rất lợi hại hay không?"
"Đơn giản là sinh hoạt như một con heo." Hoàng Tiểu Đào bĩu môi, sau đó bảo nhân viên cho hắn thêm một suất ăn.
Ăn xong bữa trưa, Hoàng Tiểu Đào lại mở GPS ra tìm, nói: "Tống Dương, trong thành phố chỉ còn lại một cô nhi viện duy nhất, nếu không phát hiện gì, bữa tối là anh mời đấy."
"Được." Tôi gật đầu.
"Có điều, tôi không ăn mấy quán lề đường đâu, anh cứ chuẩn bị nhiều tiền một chút mà mời tôi đi." Hoàng Tiểu Đào cười đểu.
Hơn một giờ sau, chúng tôi tới cô nhi viện cuối cùng, Thánh Tâm cô nhi viện. Vị trí của nơi này tương đối xa, đứng đây quan sát có thể thấy cô nhi viện giống như một nhà thờ đứng giữa rừng bạch dương, sâu thẳm tĩnh lặng. Một cây thánh giá trắng cắm trên đỉnh tòa nhà.
"Đây chẳng phải một tòa giáo đường ư?" Vương Đại Lý nói.
"Tôi nhớ rằng, cô nhi viện này được hội cơ đốc giáo thành phố xây tặng, cho nên có kiến trúc như vậy." Hoàng Tiểu Đào giải thích.
Chúng tôi đẩy cửa đi vào, viện cô nhi này thật sự rất yên tĩnh, trong sân trải đầy lá cây bạch dương.
Một người phụ nữ có tuổi là gác cổng, đang ngồi đan áo len, nhìn thấy chúng tôi liền hỏi mọi người tìm ai? Hoàng Tiểu Đào đi thẳng vào vấn đề, bác gáu đột nhiên la lên: "A, cô nói đứa trẻ này tôi có một chút ấn tượng."
Tôi với Hoàng Tiểu Đào trao đổi ánh mắt, xem ra đã tìm đúng chỗ.
Bác gái nói, đứa bé kia được nhận nuôi vào hai mươi năm trước, lúc ấy nó mới bảy tuổi, bởi vì tướng mạo cổ quái, lại sợ ánh mặt trời cho nên mấy nữ tu sĩ, mục sư và viện trưởng tranh luận gay gắt, cho rằng nó là con của ác ma, có người đề nghị vứt nó đi. Nhưng vị viện trưởng nhân từ kiên quyết phản đối, ông ta nói cứ cho nó là con của ác ma, thì thượng đế huy hoàng cũng có thể cảm hóa nó, liền giữ lại.
Thường ngày đứa bé này rất ít ăn, sữa bò, thịt, đậu phộng hay các loại thức ăn cũng không đụng vào, da dẻ xanh xao vàng vọt, lâu ngày bị suy dinh dưỡng, có mấy lần vì quá yếu mà té xỉu. Nữ tu sĩ liền truyền cho hắn một chai dinh dưỡng, kết quả khiến hắn suýt chết, toàn thân phù nề, không ngừng lăn lộn gáo khóc, làm mọi người rất sợ hãi.
Đứa bé này còn phát ra một khí tức khiến người ta sợ hãi. Có lần bác gái đi tuần đêm, phát hiện gà nuôi trong trại đều bị chết hết, nghĩ rằng có chồn cáo vào phá, kết quả phát hiện đứa bé này đang đứng trong chuồng gà, miệng đầy máu, hai mắt sáng xanh khiến bà sợ chết khiếp.
Vì chuyện này mà hắn bị nhốt ba ngày, nhưng trời sinh tính cách cô tịch, nên việc giam giữ chẳng có hiệu quả với nó, ngược lại còn thấy thích thú.
Sau đó nó còn cắn bị thương một nữ tu sĩ, vết cắn ở cổ suýt nữa đã lấy mạng của cô ta. Mọi người thấy không thể nhẫn nại được nữa, tìm cách uy hiếp viện trưởng, bắt ông phải đuổi đứa bé đi. Có người còn sợ đứa bé sẽ tiếp tục biến thành ác ma, muốn dùng ánh mặt trời giết chết nó.
Viện trưởng kiên quyết không đồng ý, ông nói đứa bé này tính cách đáng thương, nếu đuổi ra ngoài sợ rằng một ngày cũng không thể sống. Ông còn viện dẫn lúc thượng đế trục xuất Cain, ngài còn căn dặn: nếu ai giết Cain sẽ gặp quả báo gấp bảy lần. Nếu đứa bé này thật sự là hậu duệ của Cain, giết nó nhất định sẽ gặp tai họa.
Vì vậy viện trưởng mang đứa bé vào phòng chuộc tội, cả ngày dùng Thánh kinh cảm hóa hắn.
Viện trưởng là một người nhân từ, cho tới nay vẫn luôn là một vị thánh trong mắt mọi người, đứa bé thật sự đã bị cảm hóa, từ đó không còn cắn người nữa, đương nhiên tất cả cũng đều đề phòng nó, không để cho nó đi quá gần đám bạn trong viện.
Cho tới năm mười tám tuổi, tự nó đã đi khỏi cô nhi viện, sau đó bặt vô âm tín, đối với nhân viên làm việ trong viện mà nói, ác mộng đã chấm dứt.
Nghe bác gái kể lại xong, tôi vô cùng chắc chắn kẻ này chính là hung thủ.
"Hắn tên gì, có tài liệu chi tiết không?" Tiểu Đào vội vàng hỏi.
"Những thứ này ta không biết, để ta dẫn mấy người đi gặp viện trưởng." Bác gái nói.
"Được, làm phiền bá." Tiểu Đào gật đầu.
Trên đường đi, Vương Đại Lý tò mò hỏi: "Hậu duệ của Cain là ý gì?"
"Cain là nhân vật trong kinh thánh, cũng là tổ tiên của ma cà rồng trong truyền thuyết. Sau đó cái gì mà bá tước ma cà rồng, nữ vương ma cà rồng, đều thuộc về dòng máu của Cain." Tôi giải thích.