Cũng không phải tự nhiên Thẩm Quyết Tinh lại nói Cố Chiếu “lúc nào cũng” chân tay vụng về.
Lúc học cao trung, nửa học kỳ sau, lúc gần đến kì nghỉ hè, buổi sáng Cố Chiếu đuổi theo xe buýt, không cẩn thận bị té ngã đến sái chân. Chân cô bị chấn thương nghiêm trọng, sưng rất to, may mà không bị gãy xương, nhưng đi lại không được, cô đành phải chống nạng để đi học.
Sở Viên Nguyên thân là lớp trưởng lại ngồi ngay bên cạnh, lập tức đã bị Lý lão sư phân phối quan tâm đến Cố Chiếu, hết tiết đưa cô đi WC, giữa trưa múc cơm đưa đến phòng học cho cô, tan học lại đưa cô đến nhà ga.
Cao trung vốn dĩ áp lực học tập rất lớn, Sở Viên Nguyên chính mình thời gian học tập còn không đủ mà còn phải chia ra đến lo cho Cố Chiếu.
Cố Chiếu là nhiệm vụ chủ nhiệm lớp giao cho Sở Viên Nguyên, trên mặt cô ấy khó mà nói gì, nhưng xác thật cũng cảm thấy đối phương quấy rầy chuyện học tập của mình, không quá kiên nhẫn.
Nội tâm Cố Chiếu mẫn cảm, đối với sự biến đổi cảm xúc của người khác, cô luôn phát hiện ngay từ lần đầu tiên, làm sao có thể không thấy cô ấy chán ghét? Cho nên khoảng thời gian đó, cô luôn cố gắng không làm phiền Sở Viên Nguyên, cũng tỏ ra không cần đối phương đưa mình đi vệ sinh.
Khu nhà ở tầng lầu bọn họ tổng cộng có hai cái toilet, cái nhỏ gần lớp của bọn họ, nhưng không có cửa che, cái lớn kia thì có nhưng nằm ở đầu kia của hành lang, phải đi rất xa.
Cố Chiếu tự mình đi toilet lớn, đi qua đi lại phải mất mười phút, rất tốn thời gian, cho nên cô luôn cố nhịn được thì nhịn, không nhịn được nữa mới đi một lần.
Nhưng mà bàng quang này không phải cốc đo lường, khi nào nó đầy cô cũng không lường được, luôn rất khó nắm bắt. Có một lần nhịn hết hai tiết học, đến tiết thứ ba cô thật sự không nhịn được nữa đành chỉ có thể giơ tay giữa giờ học xịn đi WC.
Không biết sao xui xẻo lại là tiết tiếng Anh, từ trước đến nay giáo viên tiếng Anh luôn nghiêm khắc, thành tích tiếng Anh của Cố Chiếu lại kém nhất trong ba môn chủ chính, thấy cô ngàn năm mới chủ động giơ tay một lần, còn tưởng cô rốt cuộc có tiến bộ, kết quả phát hiện ra cô muốn đi WC.
Giáo viên tiếng Anh vốn còn chưa nói gì, chỉ trầm mặt lại bảo cô đi nhanh về nhanh.
Chờ Cố Chiếu hoang mang rối loạn chống nạng nhảy cóc đến ngoài cửa, còn chưa kịp đi xa đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của giáo viên tiếng Anh truyền đến từ phía sau: “Thật là người lười thì phân nhiều. Sau này trong tiết của tôi phải đi WC cho sạch sẽ rồi mới được vào lớp học. Nếu sau này ai giơ tay giữa tiết nói muốn đi WC, đi ra ngoài rồi thì đừng quay lại nữa.”
Ngay khoảnh khắc đó, Cố Chiếu không chỗ dung thân, cô thật sự rất muốn tìm cái hố tự chôn chính mình, không bao giờ phải quay lại lớp nữa. Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm như vậy, bởi vì cô biết làm như vậy hậu quả chỉ càng nghiêm trọng hơn, nói không chừng còn làm liên lụy đến ông bà nội cùng bị quở trách.
Cô chậm rãi đi qua hành lang thật dài, đi qua từng cánh cửa sổ trong suốt, cô có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn trên người mình. Những ánh mắt đó hoặc là đồng tình hoặc là trào phúng, giống như từng cây kim châm, đâm vào làn da, sau đó tụ ở trái tim cô, đâm đến mức vỡ nát.
Sau lần đó cô liền uống nước rất ít, muốn uống cũng chỉ dám uống lúc giữa trưa, như vậy cô sẽ có nhiều thời gian hơn.
Con người mà thiếu nước môi sẽ dễ bị bong tróc, lúc ấy lại là mùa đông, trời đặc biệt hanh khô, môi Cố Chiếu thường xuyên bị chảy máu, dù có thoa bao nhiêu son dưỡng cũng vô ích.
Có một ngày nọ, lúc cả lớp đang phát bài kiểm tra, chuyền bài từ bàn trước ra bàn sau, chuyền tới bàn Cố Chiếu, cô quay người lại thấy Thẩm Quyết Tinh đang ngủ, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ anh.
“Thẩm Quyết Tinh?”
Thẩm Quyết Tinh vốn dĩ cũng không ngủ chết, lập tức tỉnh dậy. Khi tiếp nhận bài thi, anh nhìn chằm chằm vào miệng của Cố Chiếu.
“Cậu đang chảy máu.” Ánh mắt anh nhập nhèm, giọng nói có chút lười biếng.
Cố Chiếu sửng sốt, mím môi, nếm được một mùi vị rỉ sắt.
Cô cuống quít đi lục lọi bàn học tìm khăn giấy, ấn lên môi dưới, qua một lát thì lấy xuống nhìn xem, quả nhiên là chảy máu.
“Nếu bất tiện thì mở miệng nói, cậu không nói làm sao người khác giúp cậu?” Thẩm Quyết Tinh đi qua bên cạnh Cố Chiếu, thuận tay cầm lấy bình nước từ trong hộc bàn cô, sau đó đi đến máy lọc nước giúp cô rót đầy bình.
“Cậu không thấy khát nước sao?” Thẩm Quyết Tinh cho rằng Cố Chiếu không uống nước là vì ngại đi rót nước phiền toái, anh rót đầy bình rồi đặt lên trên bàn đối phương, nói xong câu đó lại tiếp tục quay về chỗ mình nằm dài ra bàn.
Cố Chiếu cầm bình nước trong lòng bàn tay, vặn nắp ra nhấp một ngụm, nước mới rót nhiệt độ vừa phải, không quá lạnh cũng không quá nóng. Theo cổ họng chảy vào trong dạ dày Cố Chiếu, nháy mắt cả người cô liền ấm lên, ngay cả trái tim tràn đầy lỗ thủng cũng giống như được nước lấp đầy, trở nên ấm áp vô cùng.
Cố Chiếu bị tiếng mưa rơi bên ngoài đánh thức. Từ trong giấc mơ cô mở mắt ra, phát hiện cơn gió lành lạnh cuốn lấy tấm màn, bầu trời đang có mưa nhỏ.
Tháng ba rét lạnh ở thành phố S luôn như thế này, tới tới lui lui, khiến người ta đối phó đến mệt mỏi.
Cô xoa xoa cánh tay đóng cửa sổ, lo lắng cho Thẩm Quyết Tinh ở bên ngoài, cô lục tung tủ quần áo tìm chiếc áo lông vũ dài ấm nhất, rón ra rón rén đi vào phòng khách.