WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 19:

Chương 19:




Trong nhóm chat mỗi hộ có một người, tổng cộng hơn hai trăm người, giám đốc Vương không có khả năng biết hết tất cả, nhưng dựa vào một chút ấn tượng, liên hệ với số nhà Cố Chiế, vẫn đại khái nhớ được cô là người thế nào.

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn Cố Chiếu nhắn lại trên di động, giám đốc Vương nghĩ thầm, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, lúc này còn nghĩ đến những thứ đồ có hoa không có quả như thế.

Giám đốc Vương: “Tôi chỉ có trà Long Tỉnh từ năm ngoái.”

Tiểu Nhã, 301 lầu 17: “Tôi có tôi có, chỗ tôi có một hộp cà phê phin giấy, chỉ mới uống một túi. Là đồng nghiệp đi du lịch trở về cho tôi, tôi ngại vị quá đắng quá nồng nên vẫn luôn ném trong ngăn kéo để khử mùi. Nếu cô muốn tôi sẽ đặt nó trên bậc thang ngoài cửa tầng lầu, tự cô lại đây lấy.”

Cố Chiếu lập tức thêm WeChat cô ấy, đối phương nhanh chóng chấp nhận.

Tiểu Nhã: “Tôi đặt một cái túi treo màu đỏ ở bên ngoài cho cô, đã dùng cồn khử khuẩn rồi, nếu cô không yên tâm thì có thê thể treo ở ngoài nhà cho khô nha.”

Cố Chiếu: “Cảm ơn, tôi gửi chị bao nhiêu tiền thì được?”

Tiểu Nhã: “Tiền bạc gi chứ. Mấy thứ linh tinh này tôi cũng không uống, cho cô cũng vừa đúng lúc, đỡ phải lãng phí, cô cứ cầm đi, không cần tiền.”

Cố Chiếu ngại lấy không của người ta, trực tiếp gửi đến một bao lì xì 50 đồng cho đối phương, bắt đối phương nhất định phải nhận lấy, bằng không cô sẽ không đi lấy.

Tiểu Nhã: “Ai u, khách khí như vậy làm gì. Được rồi được rồi, tôi nhận lấy.”

Cố Chiếu lại cảm ơn cô ấy, khi rời khỏi giao diện nói chuyện, nhìn thấy giám đốc Vương đang trò chuyện riêng với cô, nói sẽ giúp cô đi đến lầu 17 lấy cà phê, cũng thuận tiện đem vại trà Long Tỉnh năm trước đến cho cô, để cô không cần đi ra khỏi lầu.

Cố Chiếu không biết trà Long Tỉnh giá bán như thế nào, tùy tiện lên mạng tra cứu một hồi, thấy loại trà này đến vài trăm lẻ một cân. Dù có từ năm trước, giảm một nửa giá cũng đến một hai trăm một cân đi?

Cô tìm kiếm ví tiền của bản thân, vì để ngừa vạn nhất nên cầm theo 300 tệ.

Đứng chờ ở bên ngoài chỗ gác cổng, từ rất xa, Cố Chiếu liền nhìn thấy giám đốc Vương mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng, xách theo cá bao ni lon màu đỏ thẫm đi lên đây.

“Lá trà cũng bỏ vào trong này cho cháu rồi.” Giám đốc Vương duỗi thẳng cánh tay đưa đồ vật cho cô.

“Cảm ơn bác, chỗ tiền này…” Tiền trao cháo múc, Cố Chiếu đang muốn đưa tờ tiền đỏ trong tay cho giám đốc Vương, đối phương liền linh hoạt lắc mình một cái né tránh.

“Làm gì vậy làm gì vậy, mau lấy về đi! Đều là lá trà từ năm trước, lại không phải trà gì mới, không đáng tiền, cháu cầm đi là được.”

Cố Chiếu vừa chạy sang bên trái, giám đốc Vương liền trốn sang bên phải, Cố Chiếu chạy sang phải, giám đốc Vương liền qua bên trái, có thể nói là gặp chiêu phá chiêu nấy, tẩu vị phong tao.

Một phen ngươi đẩy ta làm dây dưa một hồi, hô hấp Cố Chiếu trở nên dồn dập. Cô hoài nghi giám đốc Vương tuổi hầu, bằng không thân pháp không thể linh hoạt như vậy.

“Thật sự không đáng tiền, vẫn còn thừa nửa vại, cháu cứ cầm đi đi. Tôi bên này còn có việc khác, đi trước đây!” Giám đốc Vương xua xua tay, xoay người chạy chậm xuống lầu.

Cố Chiếu nắm số tiền không đưa được, nhìn bóng dáng ông ấy rời đi, có chút không biết nên làm thế nào cho phải. Đối với những thiện ý thuần túy này, cô luôn ôm ấp một loại tâm thái gần như kinh sợ. Sợ chính mình làm không tốt, uổng phí lòng tốt của người khác; lại sợ mình mắc nợ người ta quá nhiều, không có cách nào trả hết.

Cô cầm bao nilon trở về nhà, Thẩm Quyết Tinh vẫn còn đứng hóng gió ở bên ngoài chưa vào. Cô vừa nấu nước phao cà phê, vừa tự hỏi làm thế nào trả phần nhân tình này.

Lúc nước sôi cô cũng không để ý Thẩm Quyết Tinh đã từ bên ngoài đi vào từ khi nào.

Cô bưng cốc cà phê đã pha xong đi đặt lên trên bàn trà ngay trước mặt Thẩm Quyết Tinh.

“Lấy cà phê ở đâu vậy?” Thẩm Quyết Tinh bưng cốc lên ngửi ngửi, xác nhận quả thật chính là cà phê.

Anh vừa dùng điện thoại di động tìm kiếm bên ngoài, cho dù là cà phê hòa tan ở siêu thị hay là cà phê ở quán lề đường đều không có, còn tưởng mười mấy ngày này đành phải rời xa cà phê, thế mà Cố Chiếu vô thanh vô tức mang đến đây một cốc.

“Tôi đi hàng xóm.” Trên đầu ngón tay vẫn còn sót lại hơi nóng từ thành cốc, theo thói quen Cố Chiếu xoa xoa đầu ngón tay, nói, “Ngoài cà phê ra còn có trà Long Tỉnh, đều để ở trong bếp cho cậu, nếu muốn uống nhớ tự mình đi pha…”

Thẩm Quyết Tinh nhẹ nhàng thổi thổi trên mặt cà phê, gấp uống không chờ nổi mà nhấp một ngụm.

Vị đắng nồng đậm nháy mắt lan tỏa ở đầu lưỡi, anh lại không hề chán ghét mùi vị chua chát này, khóe môi thậm chí còn nhếch lên chút ý cười.

Cà phê rất tuyệt, đúng là thứ anh đang cần ngay bây giờ.

“Bao nhiêu tiền vậy?”

Cố Chiếu nhìn chằm chằm khóe môi đang nhếch lên của anh, trên mặt cô bất giác cũng nổi lên ý cười.

“Không cần tiền đâu.”

Cuối cùng cũng chịu cười rồi.

Mấy ngày qua Thẩm Quyết Tinh vẫn luôn lo âu. Anh đã rất nỗ lực để mình không biểu hiện quá rõ ràng nhưng Cố Chiếu vẫn cảm nhận được. Có thể là vì phải sống cùng cô trong một hoàn cảnh nhỏ hẹp, cũng có thể là do chuyện công việc, lông mày anh thường xuyên nhíu chặt, ngay cả lúc ngủ cũng hiếm khi giãn ra.

Tuy rằng chỉ là một cốc cà phê vô vị tầm thường nhưng có thể làm tâm tình của anh tốt lên, thật sự tốt quá…

Cố Chiếu trầm tư suy nghĩ, không ngờ đến tối nợ nhân tình lại tới tìm cô.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.