Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 25:

Chương 25:




Mấy ngày này bởi vì tác động của hoàn cảnh, Thẩm Quyết Tinh luôn chìm vào giấc ngủ rất chậm, thêm vào đó là áp lực công việc, chất lượng giấc ngủ cũng không thế nào tốt nổi, phần lớn đều là ngủ nông.

Điều này gián tiếp dẫn đến, anh đã sớm nhận thấy sự bất thường của Cố Chiếu.

Bình thường đối phương tắm nhiều nhất là nửa tiếng nhưng hôm nay lại ở trong phòng tắm hơn một giờ chưa ra, hơn nữa còn không có tiếng nước chảy hay tiếng máy sấy tóc.

Trong đầu Thẩm Quyết Tinh hiện lên những tin tức đột ngột phát bệnh rồi ngất xỉu trong phòng tắm, sợ Cố Chiếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đứng dậy đi đến trước cửa phòng tắm, ra sức đập cửa.

“Cố Chiếu, cậu ở trong đó rất lâu rồi, không bị sao chứ?”

Yên tĩnh một lát, bên trong truyền ra giọng nói hơi hoảng loạn của Cố Chiếu .

“Tôi… Tôi không sao!”

Thẩm Quyết Tinh cách một lớp kính mờ, có thể nhìn thấy Cố Chiếu đứng ở sau cánh cửa, xác nhận cô không bị gì anh cũng yên tâm.

“Cái kia…” Cố Chiếu muốn nói lại thôi.

Thẩm Quyết Tinh chờ nửa ngày không thấy đối nói tiếp, anh nhíu mày mở miệng: “Cái gì?”

“Chính là…”

Đợi nửa ngày Cố Chiếu vẫn chỉ ấp a ấp úng, không nói rõ ràng, Thẩm Quyết Tinh mất hết kiên nhẫn, ngữ khí trở nên cứng rắn: “Nói nhanh.”

Cố Chiếu ở bên kia bị anh dọa một cái, ngược lại nói chuyện trôi chảy.

“Cậu làm ơn vào phòng lấy giúp tôi một bộ đồ ngủ được không? Tôi quên lấy quần áo rồi!”

Thẩm Quyết Tinh nhìn chằm chằm cái bóng Cố Chiếu in trên cửa kính, trầm mặc thật lâu mới hỏi: “… Chỉ vì chuyện này mà một tiếng đồng hồ cậu không ra ngoài?”

Cố Chiếu cũng cảm thấy chuyện này hơi thái quá, nửa ngày mới đáp một chữ “Ừ”.

Thẩm Quyết Tinh nén lại không biết bao nhiêu chữ phun tào trong lòng, trả lời hai chữ.

“Chờ.”

Anh lại bật đèn trên hành lang lần nữa, sống trong nhà Cố Chiếu nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên anh mở cửa phòng ngủ của cô.

Phòng ngủ của Cố Chiếu giống với phong cách tổng thể của ngôi nhà này, gia cụ thoạt nhìn trông hơi cũ, ngoại trừ một cái giường, tủ quần áo, bên dưới TV còn bày một cái bàn làm việc.

Thẩm Quyết Tinh nhanh chóng lục trong ngăn kéo tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ cho Cố Chiếu, đang định mang đến cho đối phương, lúc đi ngang qua bàn làm việc, không cẩn thận liếc mắt một cái, lập tức đứng lại.

Một bức ảnh được ép dưới kính bàn, phía trên có viết một dòng chữ màu đỏ —— ảnh chụp tập thể lớp 3 tốt nghiệp, lớp thứ 20xx của trường trung học số ba, thành phố S.

Ngay trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Thẩm Quyết Tinh nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường ở nước ngoài, trước kì nghỉ hè đã đi ra nước ngoài, ảnh tốt nghiệp xong cũng không phải tự mình đi lấy mà là nhờ ba đi lấy. Sau đó, gia đình chuyển nhà lần thứ hai, lúc mẹ anh dọn dẹp lại phòng đã vứt đi rất nhiều đồ đạc linh tinh, có thể đã không cẩn thận nhầm túi tài liệu có ảnh tốt nghiệp thành rác rưởi nên dọn hết sạch, lúc anh về nước có đi tìm vài lần nhưng chưa tìm thấy. Cho nên đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bức ảnh này.

Khi đó mọi người đều rất ngây ngô, hứng ánh nắng mặt trời, vẻ mặt khí phách hăng hái, phảng phất như nắm trọn hết tương lai trong bàn tay.

Thẩm Quyết Tinh nhìn từng khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, mau chóng phát hiện ra bản thân thân đứng ở hàng cuối cùng —— khuôn mặt xụ xuống, đôi môi mỏng mím chặt, trông không được vui vẻ cho lắm.

Gần như ngay lập tức anh nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

Xuân hạ giao nhau, chiếc quạt điện trong phòng học chậm rãi thổi. Trường sơ trung đang chụp ảnh tốt nghiệp ở bên ngoài, hầu hết học sinh trong lớp đều đổ ra hành lang xem náo nhiệt. Còn một tháng nữa là thi đại học, bầu không khí học tập ngược lại đã không còn quá căng thẳng.

Thẩm Quyết Tinh không thích xem náo nhiệt, lại ưa mát mẻ, liền chọn ở lại trong lớp, nằm ra bàn học mà ngủ.

Kỳ thật anh cũng không ngủ, lúc nhắm mắt không ngủ quá sâu, cho nên lúc Cố Chiếu gọi anh, giây tiếp theo anh liền mở mắt ra.

“Chuyện gì?”

Khi đó anh đã biết Cố Chiếu thích mình, vì muốn dập tắt tâm tư đó của cô anh đã không còn khách khí nữa, nói chuyện cũng lạnh nhạt hơn nhiều.

Cố Chiếu đứng bên cạnh bàn học, trong tay cầm một cái hộp màu xanh dương, bởi vì giọng điệu không kiên nhẫn của anh, lông mi cô run rẩy, cúi mặt thấp xuống, đôi tay càng khẩn trương khoanh chặt ngay trước người, giống như đang cố hết sức cuộn tròn bản thân lại.

“Nghe nói cậu đã nộp hồ sơ ra nước ngoài học đại học, chúc, chúc mừng cậu…” Dù đã rất nỗ lực khống chế nhưng trong thanh âm phát ra vẫn có chút run rẩy hoảng loạn không dễ phát hiện, “Ba năm qua tôi vẫn luôn được cậu giúp đỡ, thật sự rất cảm ơn cậu. Đây là một món, món quà cảm ơn… Hy vọng cậu có thể nhận lấy.” Nói xong, cô đưa hộp quà hình chữ nhật màu xanh trong tay về hướng Thẩm Quyết Tinh.

Nắp hộp màu xanh dương nhạt và phần đế màu đậm hơn được một dải lụa hoa màu màu vàng cột lại với nhau, đánh giá chiều dài và độ lớn, Thẩm Quyết Tinh đoán bên trong hẳn là một cây bút.

“Tôi không cần.” Anh nhìn chiếc hộp giấy đưa đến trước mặt, không chút nghĩ ngợi mà từ chối.

Vì nắm quá chặt mà đầu ngón tay Cố Chiếu trở nên trắng bệch: “Không phải đồ đắt tiền……”

“Mang về đi, cậu hẳn cũng hiểu rõ đây không phải là vấn đề tiền bạc.”

Cố Chiếu nghe vậy thì thân thể kịch liệt run rẩy, rốt cuộc cũng ngước mặt lên.

“Cái này thực sự… chỉ là để cảm ơn.” Khóe mắt cô đỏ hoe nhưng lại không có nước mắt rơi xuống.

Thẩm Quyết Tinh nhíu mày, cảm thấy hơi hơi bực bội.

“Cậu…”

“Này, hai người đang nói chuyện bí mật gì đó? Đây là gì mà gói đẹp thế?” Hai người đều không phát hiện ra Lục Kỳ đã đến từ lúc nào, cậu ta cũng không xem mình là người ngoài, đi đến liền đoạt lấy hộp quà trong tay Cố Chiếu. Thẩm Quyết Tinh còn chưa lên tiếng đã tự ý mở hộp ra.

Bên trong đúng như Thẩm Quyết Tinh dự đoán, là một cây bút, một cây bút máy màu trắng.

“Yo, đây có phải là tín vật đính ước không vậy?” Lục Kỳ tính cách tùy tiện, miệng không che chắn nên không hề thấy những gì mình nói có vấn đề.

“Trả lại cho cậu ấy.” Lông mày Thẩm Quyết Tinh nhíu chặt hơn.

“Tại sao vậy, người ta đã tặng thì cậu cứ nhận đi, cũng là ý tốt thôi mà.” Đối với những người yêu mến mình, trước giờ Thẩm Quyết Tinh luôn áp dụng sách lược tuyệt không để lại cho đối phương một tia hi vọng nào. Lục Kỳ không giống như vậy, tuổi còn nhỏ đã treo câu “Từ xưa phong lưu đa tài tuấn” ngay đầu môi, gặp nữ sinh nào cũng rất hòa hợp, nghiễm nhiên đã trở thành một nhân vật hải vương trong trường.

Thẩm Quyết Tinh không nói nhảm với cậu ta, đoạt lấy chiếc hộp kia rồi nhét lại vào tay Cố Chiếu.

“Thật ngại quá, tôi quen dùng bút bi hơn.” Anh nói xong trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi lớp học.

Lục Kỳ sờ sờ cái mũi, nhìn Cố Chiếu im lặng như pho tượng, cậu ta nói: “Thôi, cậu liệu xem có thể mang đi trả không, nếu không trả được… cứ tự mình giữ lấy mà dùng đi.” Sau đó cũng đuổi theo Thẩm Quyết Tinh đi ra ngoài.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch