Cơ thể Cố Chiếu vẫn rất không thoải mái, cô ngồi dậy ăn một chút gì đó rồi lại nằm xuống.
Mặc dù Thẩm Quyết Tinh nói muốn cô nghỉ ngơi nhưng cô vẫn không yên tâm lắm, muốn biết phương thứuc thống kê “hiệu suất cao” trong lời đối phương là như thế nào, liền nằm trên giường ôm điện thoại di động không ngừng theo dõi tin tức trong nhóm.
Sau khi Thẩm Quyết Tinh tham gia nhóm liền tự đổi nickname của mình thành số nhà Cố Chiếu dựa theo phương thức của nhóm chat, cũng không nói chuyện, thông báo anh vào nhóm chat nhanh chóng bị các tin nhắn trò chuyện trong nhóm cuốn đi, không một ai chú ý đến.
Đại khái hơn mười phút sau, hình đại diện là tín hiệu vi mô của một vệ tinh nhân tạo trôi nổi trong vũ trụ đã gửi vào trong nhóm tin nhắn đầu tiên.
“Là bạn trai cháu, hôm nay thân thể cháu có hơi không thoải mái, anh ấy nói muốn giúp cháu thống kê thông tin kháng nguyên.”
Bây giờ cô đã rất quen thuộc, lúc gõ ra hai chữ “Bạn trai” hoàn toàn không chột dạ chút nào.
Giám đốc Vương: “À à, hóa ra là như vậy, bác chỉ muốn biết rõ người này là ai mà thôi.”
Thẩm Quyết Tinh nhanh chóng trở thành quản trị viên nhóm giống như Cố Chiếu. Phong cách nói chuyện trên mạng của anh còn lưu loát quả quyết hơn so với ở ngoài, gần như không có một lời vô nghĩa.
“Mọi người vui lòng truy cập liên kết và tải lên thông tin kháng nguyên theo lời nhắc.” Anh không hề báo trước mà đã đăng một thông báo vào trong nhóm, tiếp theo quăng vào đó một cái liên kết.
Cố Chiếu nhìn vào "Danh sách việc cần làm" xuất hiện phía trên trường nhập liệu của mình rồi nhấp vào nó. Giao diện nhảy ra cực kì đơn sơ, chữ cái in đậm cực lớn viết rằng “Vui lòng điền số nhà vào ô bên phải (ví dụ: nếu ở phòng 101 lầu 1, vui lòng điền vào 01101)”, “Sau khi điền số nhà , vui lòng bấm vào đây để chuyển sang trang tiếp theo”.
Các ký tự thực sự rất lớn, lớn đến nỗi ngay cả một người hơi cận thị như Cố Chiếu có duỗi thẳng cánh tay vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Theo đúng như yêu cầu, Cố Chiếu điền xong số nhà thì nhấn sang trang tiếp theo.
Vẫn là phông chữ đậm như cũ, một trang mới xuất hiện tên của Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh tên, bên phải có một nút tải lên. “Bấm vào đây để tải ảnh lên”, “Nếu chụp ảnh chung vui lòng tải lên nhiều lần”, “Sau khi tải lên vui lòng bấm vào đây để kết thúc”.
Nhìn hai cái tên dưới "03301", cách sắp xếp tầm thường, màu chữ kiểu chữ tầm thường, Cố Chiếu chạm vào màn hình, trong lòng dâng lên cảm khái vô hạn. Ai mà ngờ được tên của bọn họ lại xuất hiện trên cùng một trang theo cách thức như vậy chứ.
Lưu ảnh chụp màn hình của giao diện này lại, Cố Chiếu dự định chỉ lưu về làm kỷ niệm, đang định rời khỏi trang để xem cảm nhận sử dụng của những người khác, đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
“Cố Chiếu, tôi vào được không?”
Cố Chiếu vội vàng bò dậy trên giường: “Được, cậu vào đi, không sao đâu.”
Thẩm Quyết Tinh cầm một cây tăm bông đi đến, Cố Chiếu ngẩn người rồi mới phản ứng lại, đây là đang yêu cầu cô làm kháng nguyên.
“Tôi làm hay là tự cậu làm?” Thẩm Quyết Tinh đến bên mép giường cúi đầu hỏi cô.
Cơn đau bụng sinh lý của Cố Chiếu cũng không phải bị liệt, mấy chuyện này cô vẫn có thể tự làm được.
“Tôi tự mình làm được rồi...” Cô nhận lấy tăm bông, ho nhẹ một tiếng, “Cậu thật lợi hại, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể làm xong một cái chương trình.”
Thẩm Quyết Tinh sờ sờ cái ly trên tủ đầu giường, phát hiện đã nguội liền định lấy nó ra ngoài rót thêm nước ấm vào cho Cố Chiếu.
“Đó đều là những thứ cơ bản nhất, không lợi hại như cậu nghĩ đâu.”
“Bởi vì cậu đã quen với việc không bình thường, mới có thể… cảm thấy chuyện như vậy không đáng gì, nhưng ở trong mắt người bình thường như tôi như vậy đã rất lợi hại.”
Thẩm Quyết Tinh cười cười, nói: “Tôi cũng chỉ là người thường, vẫn còn kém mười phần so với những thiên tài chân chính không bình thường ngoài kia.”
Có lẽ anh cũng đã từng mang trong mình những hoài bão lớn lao, từng nghĩ rằng mình được định sẵn là một người phi phàm, nghĩ rằng chỉ dựa vào sức của một người là có thể thay đổi thế giới này. Nhưng bây giờ anh đã sớm nhận thức được hiện thực, anh không thể thay đổi bất cứ thứ gì, bất quá chỉ là một người bình thường thức khuya dậy sớm vì một bữa cơm no. Không mang hào quang của nam chính, cũng không lợi hại chút nào.
Cố Chiếu bắt gặp một tia phiền muộn chợt lóe lên rồi vụt tắt trong mắt Thẩm Quyết Tinh, tức khắc có hơi sợ hãi, bắt đầu nhớ lại xem vừa rồi mình có nói sai gì không. Nhưng không đợi cô kịp nghĩ rõ ràng, Thẩm Quyết Tinh liền cầm ly nước và tăm bông đi ra ngoài.
Vài phút trôi qua, Thẩm Quyết Tinh lại vào phòng lần nữa, đặt ly nước ấm lên trên tủ đầu giường của cô. Lúc này, anh đã hoàn toàn khôi phục bộ dáng như cũ, nhìn không ra một chút khác thường nào.
“Chương trình nền chạy rất trơn tru. Sau khi mọi người tải lên hết là có thể tạo thành bảng biểu chỉ với một cú nhấp chuột. Cậu cứ tiếp tục ngủ đi, tôi sẽ theo dõi.”
Cố Chiếu đêm qua ngủ muộn hơn bình thường, nửa đêm lại chạy vào nhà vệ sinh, lúc này ăn cơm xong đột nhiên buồn ngủ không chịu được. Nửa đầu cô nép ở trong chăn, nói chuyện rầu rĩ, đôi mắt lúc nhắm lúc mở như thể có thể thiếp đi bất cứ lúc nào.
“Làm phiền cậu… Cảm… cảm ơn…”
Bởi vì tư thế ngủ, tóc mái của Cố Chiếu bị rẽ ra ở giữa, để lộ vết bớt màu đỏ ngay trên trán.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quyết Tinh đối diện với một vết bớt chói lọi như vậy. Cố Chiếu luôn thích che giấu nó bằng tóc mái thật dày, nhưng… Thẩm Quyết Tinh đánh giá vết bớt hình tròn trên trán Cố Chiếu.
Làn da Cố Chiếu vốn trắng nõn, thoạt nhìn vết bớt có chút giật mình, bởi vì trắng và đỏ là hai màu sắc bổ trợ cho nhau, khiến cho màu trắng càng trắng và màu đỏ càng đỏ hơn. Nhưng nếu cảm giác kinh hãi ban đầu qua đi, kỳ thật nó cũng không quá khó coi.
Thẩm Quyết Tinh nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ say trầm tĩnh của Cố Chiếu, trong đầu dâng lên một loại ấn tượng mơ hồ, hư vô mờ mịt, khiến người ta không thể nắm bắt được.
Anh cảm thấy bên cạnh thỏ trắng cô còn rất giống một thứ gì đó. Rốt cuộc là gì nhỉ?