Khương Tô không hề hoảng loạn hay tức giận vì bị vạch trần, ngược lại cô cười tủm tỉm: "Ôi chao, bị chú phát hiện mất rồi."
Bàn tay cô bỗng nhiên giơ lên không trung, trong bàn tay bất ngờ bốc lên một ngọn lửa.
Địch Cận Duật híp mắt.
Anh nhìn thấy giữa ngón tay tỉnh tế nõn nà kìa đang kẹp một tờ giấy vàng đang bốc cháy.
Động tác vừa rồi quá nhanh, đến anh cũng không phát hiện ra ngọn lửa kia bốc lên như thế nào, tầm mắt anh dần chuyển từ ngọn lửa sang khuôn mặt bị ánh lửa chiếu sáng của Khương Tô, rồi bỗng ngẩn người.
Khuôn mặt nho nhỏ xinh đẹp mức khiến ai vừa nhìn cũng tim đập thình thịch của Khương Tô bị ánh lửa chiếu sáng, cô khẽ cong đôi môi đỏ lên: "Muốn biết tôi là ai à? Vậy đi cùng tôi đến đây."
Nói rồi cô vung vẩy tờ giấy vàng kẹp giữa ngón tay lên không trung, ngọn lửa trên tờ giấy vàng lập tức mất đi, mà khuôn mặt cô cũng lập tức chìm trong bóng tối, để lại trong đầu Địch Cận Duật mỗi đôi mắt đong đầy ý cười tỏa sáng rực rỡ...
Khương Tô nhanh chóng đi vào khu vực thi công.
Địch Cận Duật nhíu mày, sau đó đi theo cô.
Khương Tô mới vừa khom lưng chuẩn bị chui vào dải phân cách đã bị Địch Cận Duật nắm quần áo xách lên.
Trước mặt Địch Cận Duật, vóc dáng của Khương Tô có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, anh chỉ xách nhẹ lên đã có thể nhấc cả người Khương Tô lên khỏi mặt đất, hai chân treo lủng lằng trên không.
Hiển nhiên Địch Cận Duật cũng không ngờ rằng trọng lượng của Khương Tô lại nhẹ như một con mèo, anh hơi nhíu mày, sau đó thả cô xuống mặt đất. Trời tối, Địch Cận Duật cũng không thể nhìn ra phần đất dưới chân Khương Tô là một màu đen đặc.
"Rốt cuộc cô là ai?" Địch Cận Duật nhìn Khương Tô, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc.
Khương Tô lấy lại thăng bằng.
Sau đó cô vung tay lên trước mắt Địch Cận Duật, một ngọn lửa bốc lên, chiếu rọi làm sáng bừng khuôn mặt Địch Cận Duật.
Động tác của Khương Tô rõ ràng là cố ý, cô đắc ý nhíu mày: "Biết đây là cái gì không?"
Lúc này Địch Cận Duật mới đảo mắt khỏi khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay của Khương Tô mà nhìn về phía ngón tay cô, dưới ánh lửa chiếu rọi, ngón tay cô gần như trong suốt, giữa ngón tay kẹp một tờ giấy giống tờ giấy vàng vừa rồi, chỉ là bây giờ nhìn kỹ thì mới thấy trên tờ giấy vàng này có dòng chữ màu đỏ.
Con ngươi của anh hơi co lại: "Bùa?"
Khóe môi Khương Tô nhếch lên, vung bàn tay xuống, ngọn lửa kia lập tức tắt ngúm, giọng điệu pha chút khó chịu: "Ở ký túc xá vừa nãy, nếu không phải do chú thì tôi đã thu phục được con ác quỷ kia rồi."
Nếu không phải vì vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời của người đàn ông này, cô đã lập tức nổi giận rồi, háo sắc đúng là hại người mà.
Khương Tô nói xong lại muốn khom lưng chui qua dải phân cách.
Nhưng tiếp tục bị Địch Cận Duật xách lên, lần này anh không nhấc bổng cô lên mà chỉ làm cô đứng yên một chỗ.
"Đêm qua nơi này mới có một gã đạo sĩ chết."
Khương Tô nhướng đôi mắt âm u: "Chú thấy tôi giống đạo sĩ sao?" Cô dừng một chút rồi bỗng híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một khoảng: "Chú có thể cảm nhận được nó đúng không?"
Cô thích đàn ông có vóc dáng cao, nhưng mà người đàn ông này thật Sự quá cao, cô muốn nhìn anh thì phải ngẩng đầu lên, quá mỏi cổ.
Địch Cận Duật không thừa nhận: "Cô nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
"Xì!" Khương Tô lại xoay người muốn thử đi qua dải phân cách lần nữa.