Sau khi thu hoạch ngô và khoai lang thì thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, chút ít đất đang trồng ớt cũng đã bắt đầu ngả sang màu đỏ. Vào một hôm khi tiết trời hơi ấm, Triệu Nhan liền đem hái tất cả ớt rồi sau đó dùng sợi tơ xuyên thành từng xâu đem treo dưới mái hiên để phơi khô. Trong đó mấy xâu tốt nhất thì hắn lưu lại để làm giống cho năm sau, số còn lại hắn đem mài thành bột hết, xem ra mùa đông này cuối cùng hắn cũng có thể được ăn ớt rồi.
Sau khi hắn thu hoạch ớt không tới vài ngày, khí trời thay đổi càng ngày càng lạnh thêm, thậm chí còn có cả sương trắng. Vương Thất đã sớm sốt ruột chờ rồi, mắt thấy thời tiết ngày từng ngày trở nên lạnh, mắt thấy trong đất loại rau cải trắng đã trưởng thành rồi, bọn họ còn lo lắng cải trắng trong đất bị lạnh đông cứng mà hỏng mất, hận không thể lập tức đem thu hoạch mang đi bán. Bất quá Triệu Nhan vẫn nhất quyết không cho, làm lũ tá điền bọn họ sốt ruột đến mức phát điên rồi. Theo bọn họ, ngoại trừ củ cải trắng sinh trưởng ở dưới đất thì không có loại rau nào có thể sống khi thời tiết xuống nhiều sương trắng như vậy.
Cũng chính vì lẽ đó, khi buổi sáng hôm nay Vương Thất vừa mới rời giường, còn chưa có tỉnh ngủ chợt nghe bên ngoài có người hô lớn:
- Sương xuống rồi.
Hậu quả là đem đánh thức toàn bộ thôn trang dậy, hầu như nhà nào cũng có người ăn mặc ko nghiêm chỉnh chạy ra, một đám người xúm lại gào khóc thảm thiết hướng vườn cải chạy tới, đất trồng rau cải trắng là bọn họ tâm tư nửa năm qua đều dồn cả vào đó, nếu như tất cả đều bị sương lạnh phá hư trong đất. Vậy cũng khỏi cần nghĩ nữa, bọn họ nhất định mùa đông năm nay phải chạy nạn xin cơm rồi.
Lão Vương thì vừa chạy vừa nhìn số lượng sương trắng trên đường. Hiện tại đã là cuối mùa thu, thời tiết vốn đã rất lạnh rồi, tuy rằng đây mới là lần đầu tiên sương sa, nhưng số lượng lại rất lớn, trên mặt đất sương mặc dù đã tan, nhưng hai vạt cỏ dại bên đường sương sa đọng lại trắng bóng một tầng. Điều này không khỏi khiến cho nội tâm Vương Thất trầm xuống, sương sa nhiều như vậy, trong đất rau cải lại đang sắp thu hoạch rồi, nhưng chỉ sợ nhất dưới sự khắc nghiệt của mùa đông lạnh giá, rau quả hẳn là bị hỏng, mà khi đó dù cho bán rẻ cũng chẳng được bao nhiêu.
Không phải chỉ có mỗi Vương Thất y thấy lần này sương sa xuống với lượng rất lớn, những tá điền khác cũng có người nhận ra. Thậm chí khoa trương hơn nữa là nhiều người vừa nhìn thấy lượng sương lớn như vậy liền không cầm nổi đau xót, nước mắt nhanh chóng chảy ra rồi. Đặc biệt nghĩ đến trong nhà còn có mẹ già và trẻ nhỏ cần phải chiếu cố. Nếu thật sự khí trời lạnh như thế này mà phải đi xin cơm, chỉ sợ người trong nhà ít nhất phải chết vài mống dọc đường.
Nghĩ đến hậu quả cải trắng mất mùa, Vương Thất Đẳng cùng những người này tốc độ chợt nhanh vô cùng liều mạng chạy về khu đất trồng cải trắng, trong lòng còn hướng lão Thiên cầu nguyện, hy vọng cải trắng nhà mình ngàn vạn lần không được xảy ra sự cố gì. Cho dù là rau cải phải chịu thời tiết giá lạnh, tốt nhất cũng mới chỉ là bị lạnh bên ngoài thôi. Nếu bên trong còn chưa có hỏng thì chút cải trắng này vẫn có thể bán đi đấy.
Đất trồng rau vốn là ở trang viên bên cạnh, bởi vậy chỉ trong chốc lát, bọn họ liền chạy tới bãi đất trồng rau. Chẳng qua là khi bọn hắn nhìn đến những cây cải trắng trước mắt thì tất cả đều lộ ra vẻ khiếp sợ, chỉ thấy rau cải trắng bề ngoài tuy rằng vẫn còn đọng sương, nhưng lại vẫn không hề có chút nào dấu hiệu bị hỏng như mọi loại rau khác mà họ vẫn trồng trước đây.
Vương Thất là trang đầu, lúc này tự nhiên phát huy tác dụng, chỉ thấy y gạt mọi người ra rồi đi lên trước, đưa tay sờ sờ thử một cây cải trắng, kết quả phát hiện lá cây cải trắng thế mà vẫn còn cứng, không hề có dấu hiệu bị hỏng, cho nên có lẽ loại cải này nhất định không sợ lạnh. Nói cách khác, rau cải trắng căn bản cũng không có bị sương sa xuống mà hỏng được.
Ban đầu y còn có chút không dám tin tưởng, chỉ thấy kế tiếp y lại sờ sờ những lá cải khác, liền phát hiện chúng vẫn vô sự, lúc này mới hưng phấn cười lớn một tiếng nói:
- Ha ha, đều về đi ngủ đi, rau của chúng ta căn bản không có bị hỏng đâu.
Y nói xong những lời này liền đánh thức tất cả mọi người, ngay lập tức có người không tin chạy lên tiến đến sờ sờ cải trắng. Kinh ngạc phát hiện quả nhiên không có dấu hiệu nào bị hỏng, lúc này mới hưng phấn kêu to lên, một số người thậm chí vui mừng quá còn bật khóc. Rốt cục bọn họ không cần dẫn gia đình đi ăn mày rồi.
- A! Sáng sớm mà các vị đại gia đã tới đông đủ rồi thế này, nếu đến rồi, vậy thì bắt đầu làm đi thôi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên sau lưng mọi người truyền tới một thanh âm, kết quả khi bọn hắn quay người lại, lúc này mới phát hiện hóa ra là Quận Vương Triệu Nhan mang theo mấy thủ hạ cũng tới.
- Quận Vương, ngài định bắt đầu làm gì vậy?
Vương Thất lúc này còn không kịp phản ứng, nghe được Triệu Nhan nói vậy theo bản năng còn hỏi ngược lại.
- Còn có thể làm gì nữa, không phải các ngươi muốn thu hoạch rau cải sớm sao, hôm qua sương xuống rồi, hôm nay vừa vặn đem thu hoạch đi, nếu không thời tiết lạnh thêm một chút, rau cải này cũng chịu không nổi.
Triệu Nhan tức giận nói, mấy ngày này hắn cũng bị đám người này gây phiền không nhẹ, rau cải nhất định phải đợi cho sau khi trận đầu sương xuống thì ăn mới ngon, nhưng dù nói thế nào đi nữa căn bản bọn họ không nghe, hằng ngày đều tới quý phủ của hắn đòi được thu hoạch, rốt cục sau hôm nay hắn cuối cùng cũng có thể thanh tịnh rồi.
Đám người lúc đầu còn không kịp phản ứng, sau một lát lúc này mới hân hoan nói:
- Đa tạ Quận Vương, tiểu nhân sẽ sắp xếp cho mọi người chuẩn bị vật dụng thu hoạch liền.
Y nói xong liền xoay người hướng nhóm tá điền đằng sau cao giọng tuyên bố mệnh lệnh của Triệu Nhan, kết quả này liền làm cả đám đều là bộ dạng cao hứng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Ngay sau đó tất cả mọi người bắt đầu chia ra làm việc, dù sao hiện tại trong tay bọn họ cũng chưa có công cụ, mặt khác thu hoạch cũng cần cả nhà già trẻ lớn bé cùng ra trận, hơn nữa có ít người thậm chí y phục hiện tại cũng không mặc đủ, cho nên tự nhiên là muốn trở về nhà một chuyến.
Có điều chỉ chốc lát sau, mọi người liền tụ tập đông đủ, nam nhân đẩy xe đi trước, đi theo sau là vợ và con cái, thậm chí ngay cả một vài lão nhân cũng chống gậy đến đây. Bọn họ trên mặt đều không giấu nổi niềm vui sướng, nhận được tin Quận Vương cuối cùng cũng đồng ý thu hoạch, bọn họ ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn đã chạy tới đây rồi.
Những người này cả trai lẫn gái lộn xộn tới rồi về sau, cũng không có trực tiếp thu hoạch ngay, mà còn theo Vương Thất hướng Triệu Nhan thi lễ một cái. Đây là nhóm tá điền hướng về gia chủ cảm tạ, sau đó liền bắt tay vào công việc, nữ nhân dùng đao bổ củi đem cắt rau, đứa nhỏ và lão nhân vận chuyển chất lên trên xe. Sau đó nam nhân mới đẩy xe về, cho nên mới đầu nhìn hơi loạn, nhưng kỳ thật công việc lại được phân công một cách rõ ràng.
Bên này mọi người còn đang thu hoạch, liền thấy Tào Dĩnh cũng mang người đến đây, mặt khác còn có lão Phúc và một bầy tôi tớ xách theo cái bàn, để xuống ngay tại lối đi. Điều này làm cho Triệu Nhan hơi sửng sốt, đang định mở miệng hỏi, chỉ thấy Tào Dĩnh chủ động mở miệng giải thích nói:
- Lão Phúc bọn họ đây là muốn thu tô rồi, đất canh tác rau là của Vương phủ chúng ta, đợi cho mọi người thu về bốn thành rồi, sẽ bắt đầu là Vương phủ thu sáu thành.
- Sáu... sáu thành?
Y nghe đến cái tỉ lệ địa tô này cũng không khỏi líu lưỡi hoảng sợ, ngay sau đó có chút không dám tin tưởng hỏi:
- Địa tô này có phải hơi cao hay không, đám tá điền phải nộp sáu thành thì số còn dư lại còn có thể nuôi sống gia đình không?
- Đất canh tác rau lợi nhuận tương đối cao, cho nên mới định ra giá địa tô cao như vậy, bình thường đất vườn địa tô chỉ có ba đến năm thành thôi, đất vườn càng kém tỉ lệ địa tô cũng càng thấp. Tỷ như đất chúng ta thuê tưới nước này, cũng chỉ là loại đất canh tác hạ đẳng nhất, thu về có ba thành địa tô, còn dư lại bảy thành đều thuộc về tá điền đấy, như thế nào lại không đủ bọn họ nuôi gia đình?
Tào Dĩnh lại nói, lời cuối cùng còn có chút bất mãn, giống như cảm thấy đất ruộng như vậy thu ba thành địa tô còn có chút thua lỗ.
- Người nói cũng không phải không có lý, nhưng đất ruộng này một năm cũng chỉ thu hoạch lúa đủ cho gia đình tá điền bọn họ ăn được ba bốn tháng, còn dư lại tất cả đều là nhờ những hoa màu này, hiện tại chúng ta lập tức thu đi sáu thành, cái tỷ lệ này cũng quá cao. Không bằng thế này đi, coi như là làm việc thiện tích đức, nàng không phải là Y Thánh nương nương sao? Không phải ngay cả chút thông cảm thế này cũng không có chứ?
Triệu Nhan trợn trắng mắt nhìn Tào Dĩnh nói, hai người ở trong tư tưởng vẫn còn có đôi chút chênh lệch. Tỷ như đối với lòng thông cảm với nhân dân lao động, Tào Dĩnh thường biểu hiện ra tính cách phong kiến quý tộc lạnh lùng, đương nhiên đó cũng không phải do lương tâm của Tào Dĩnh không tốt, chẳng qua nàng sống trong xã hội này cũng đã quen với điều đó thôi, nhất thời khó mà thay đổi.
Tào Dĩnh cũng nhìn ra bất mãn của hắn, tuy nhiên nàng không hề tức giận, mà khẽ cười nói:
- Quận Vương muốn làm việc thiện đương nhiên là được, có điều địa tô cũng không phải là tùy tiện có thể thu. Tỷ như địa tô đất canh tác rau này, mọi người chung quanh đều lấy sáu thành, nếu mình nhà chúng ta lấy ít hơn, thì những nhà khác phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó chúng ta tuy rằng nhận được thiện cảm của đám nông dân bọn họ, nhưng còn phía đám địa chủ đây, không cẩn thận lại từ sau lưng đâm chúng ta một đao rồi.
- Điều này...
Hắn nghe đến đó cũng là sững sờ, lúc trước hắn quả thực không nghĩ tới điểm này, lại nói tiếp bản thân mình cũng là tầng lớp địa chủ, nếu tùy ý thu ít đi địa tô, đến lúc đó nhất định sẽ bị đám địa chủ kia xem hắn như là phản đồ, về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong vòng tròn này.
Chứng kiến bộ dạng á khẩu của hắn, Tào Dĩnh liền che miệng khẽ cười một tiếng, tiếp theo lại ghé bên tai của Triệu Nhan thấp giọng nói:
- Phu quân sao hồ đồ như vậy, thu địa tô mặc dù là quy định sẵn, nhưng quy định là vật chết, chúng ta đây thời điểm thu tô nhưng có thể động tay một ít, hôm nay ta sai lão Phúc bắt đầu thu tô, kỳ thật cũng chỉ là hình thức, đám nông dân này chỉ cần kéo về số lượng không quá một nửa, y chắc là cũng không quản đâu.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng vỗ đầu một cái, thầm mắng mình thật sự hồ đồ. Thậm chí ngay cả một chiêu treo đầu dê bán thịt chó đơn giản vậy mà cũng quên mất, tuy nhiên ngay sau đó hắn lại hướng Tào Dĩnh cười trêu chọc nói:
- Sao ta thấy không ổn, nương tử hôm nay làm sao lại hảo tâm như vậy?
- Hừ, có phu quân thiện tâm như vậy, thiếp thân muốn không hảo tâm cũng không được rồi. Huống chi lần này đám nông dân gặp khó khăn, cũng khiến bọn họ hơi bất mãn, nếu không làm vậy sang năm họ đâu còn khí lực ra sức để nộp lương thực cho chúng ta nữa.
Có lẽ là bất mãn với việc bị hắn trêu chọc, Tào Dĩnh cuối cùng còn cố ý hung hãn nói, kỳ thật Vương phủ thuê nông dân tưới tiêu thì lời lãi còn lại cũng không có bao nhiêu, huống chi hiện tại mọi người trong phủ cũng căn bản không dựa vào chút tô này để sống.
Triệu Nhan nghe đến đó liền cười ha hả, hắn biết thừa Tào Dĩnh vốn bản tính là một nữ tử tâm địa thiện lương, hơn nữa dưới ảnh hưởng của mình còn khiến cho nàng cũng bắt đầu chú ý tới cuộc sống của người nông dân, cho nên mới làm ra chuyện như vậy, chỉ có điều bình thường ở ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận thôi.
Ngay khi Triệu Nhan đang nói chuyện với Tào Dĩnh, đám nông dân cũng đã đem thu hoạch phần cải thuộc về mình rồi, kế tiếp bắt đầu thu hoạch nộp cho Vương phủ, bởi vì số lượng nhiều lắm, bên trong vẫn còn tươi và nhiều nước cho nên căn bản không cần cân, mà trực tiếp chất đầy một xe đưa đến trong phủ, lão Phúc và vài vị quản sự ngồi ghi chép, để ngày sau tiện kiểm tra.
Nhìn dáng dấp bận bịu tới lui của lão Phúc, hắn trong lòng cũng ngầm cảm thán. Nếu không phải Tào Dĩnh nhắc nhở, hắn còn thực không biết vị lão quản gia trung thành này vẫn còn có bối cảnh sâu như vậy.