Thọ Khang công chúa hỏi như vậy hiển nhiên có chút không lễ phép, nhưng nàng cũng là quan tâm sức khỏe của tỷ tỷ, cho nên Liễu Không cười ha hả y như cũ trả lời:
- Công chúa yên tâm, tiểu tăng mấy năm trước từng học qua y thuật của thần y Liêu quốc Trực Lỗ Cổ một thời gian ngắn, đối với châm cũng có phần tâm đắc!
Nghe thấy y thuật Liễu Không không ngờ là học từ Trực Lỗ Cổ, Tào Dĩnh và Hồ ngự y tinh thần đều chấn động, lập tức càng tin tưởng Liễu Không, Triệu Nhan cũng là lần thứ hai nghe được tên Trực Lỗ Cổ này, lần trước là Hoàng Ngũ Đức nói cho hắn biết, Trương Nhân bị bệnh chó dại được y châm một mũi không ngờ không chết, chính là được Trực Lỗ Cổ này cứu một mạng, hơn nữa càng kỳ quái là, đối phương không ngờ một hơi kết luận trước Trương Nhân bệnh tâm thần, chỉ có điều hắn nghĩ mãi không hiểu nguyên nhân trong đó.
Ngay khi Triệu Nhan trầm tư, chỉ thấy Liễu Không đã đi tới bên cạnh Bảo An công chúa, sau đó rút ra mấy cây ngân châm, đầu tiên là duỗi cánh tay của Bảo An công chúa ra, trên ngoại quan và huyệt vị đâm lên mấy cây ngân châm, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn đuôi châm, thường thường còn dùng ngón tay gảy nhẹ, xem ra dường như là loại thủ pháp châm chích.
Theo cách châm của Liễu Không, Bảo An công chúa lông mày nhíu chặt không ngờ dần dần giãn ra, thậm chí ngay cả tiếng rên rỉ đau khổ cũng ngừng lại, xem ra thuật châm cứu của Liễu Không thật sự không giống người thường, mà Triệu Nhan bọn họ đều lộ ra vẻ kích động, vừa rồi khi bọn họ nhìn thấy Hồ ngự y bó tay hết cách, gần như đều có chút tuyệt vọng, nhưng không nghĩ tới có cơ hội xoay chuyển, không ngờ lại gặp vị hạnh lâm cao thủ Liễu Không này, xem ra đúng là ý trời!
Nhưng bọn Triệu Nhan vẫn chưa vui mừng được lâu, Bảo An công chúa lông mày vừa mới giãn ra không ngờ lại nhíu lại, trên mặt lại lộ ra vẻ thống khổ, điều này lại làm cho đám bọn Triệu Nhan lần nữa để tâm đến. Nhưng đối với thay đổi của Bảo An công chúa, trên gương mặt Liễu Không vốn điềm tĩnh như nước chợt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó chỉ thấy y đột nhiên rút ra một cây ngân châm, sai thị nữ vén tay áo Bảo An công chúa lên, sau đó đâm thật mạnh lên trên cánh tay trắng nõn nà như ngọc của nàng.
Theo cây ngân châm cuối cùng đâm vào, chỉ thấy trên mặt Bảo An công chúa càng đau khổ thêm, cuối cùng bỗng mở to mắt, nôn mạnh ra cái chậu gỗ ở trước mặt. Nhìn đến đây, Thọ Khang công chúa gần như nhảy dựng lên vui mừng, Triệu Nhan và Tào Dĩnh cũng nắm chặt năm ngón, lo lắng trước đó cuối cùng cũng hết sạch.
Sau khi Bảo An công chúa nôn ra, thị nữ mang chậu dơ bẩn đi, lúc này Bảo An công chúa rốt cục cũng tỉnh, chỉ có điều sắc mặt hết sức tái nhợt, cả người thoạt nhìn không thấy có cái gì gọi là tinh thần, Thọ Khang công chúa lúc này vội bưng chén nước ấm, để Bảo An công chúa súc miệng, sau đó lại dùng khăn mặt giúp nàng lau mặt.
Cho đến đây, Bảo An công chúa mới phát hiện trong phòng của mình đứng đầy người, không chỉ Triệu Nhan và Tào Dĩnh, ngay cả ngự y trong phủ cũng có, còn có một hòa thượng anh tuấn đang mỉm cười nhìn nàng, điều này làm cho sắc mặt Bảo An công chúa đỏ lên, sau đó lại cất giọng yếu ớt hỏi Thọ Khang công chúa:
- Ta bị làm sao vậy?
- Nhị tỷ tỷ sao mà quên rồi, vừa rồi tỷ bỗng nhiên đau bụng như xoắn, sau đó lại ngất đi, Tam ca nhi và Dĩnh nhi muội muội đều đến đây. Ngự y bó tay hết cách với bệnh tình của tỷ, may mắn vị đại sư Liễu Không vừa vặn tá túc ở quý phủ, lúc này mới dùng sự tài giỏi cứu Nhị tỷ một mạng đó!
Thọ Khang công chúa cười mở miệng giải thích. Tuy rằng sắc mặt Bảo An công chúa còn rất kém, nhưng chỉ cần người tỉnh lại là mừng rồi.
Bảo An công chúa nghe đến đó rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện trước khi hôn mê, lập tức chắp hai tay thành hình chữ thập thi lễ với Liễu Không rồi nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của đại sư!
- Công chúa không cần đa lễ, người xuất gia lòng mang từ bi, trị bệnh cứu người là bổn phận của tiểu tăng!
Liễu Không cũng vô cùng khách khí, sau đó ngẫm nghĩ một chút lại dặn dò:
- Bệnh tình của công chúa tuy rằng đã thuyên giảm, nhưng lần này cũng là nhiều bệnh phát tác cùng lúc, muốn loại trừ cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho nên hiện tại tốt nhất người hãy nằm xuống nghỉ ngơi trước, nhưng ngàn vạn lần đừng có ngủ. Để bần tăng nấu một chén dược chúc cho công chúa, đợi sau khi uống xong ngủ tiếp, vậy mới không làm tổn thương tràng vị (dạ dày) !
- Đa tạ đại sư!
Bảo An công chúa bái tạ, đồng thời trên gương mặt tái nhợt hiện lên tia ửng đỏ, nàng lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên được người ngoài mà không phải thân nhân quan tâm như vậy, về phần Vương Sân, từ khi nàng gả đi, vốn không cảm nhận được chút ấm áp hay nhu tình nào của đối phương.
- Liễu Không, Nhị tỷ ta có sao không? Khi nào mới có thể khỏi hẳn?
Triệu Nhan lúc này vẻ mặt vui mừng tiến lên hỏi, vừa rồi hắn nghe xong lời của Liễu Không, hình như bệnh tình của Bảo An công chúa đã được khống chế, kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi thôi.
Nhưng Liễu Không nghe xong câu hỏi của Triệu Nhan không trả lời ngya, mà thu ngân châm lại bảo Bảo An công chúa nằm xuống, lúc này mới kéo Triệu Nhan ra gian ngoài, thấp giọng mở miệng nói:
- Quận vương, Bảo An công chúa lần này không sao, kế tiếp chỉ cần tĩnh dưỡng, nhưng bệnh tình của nàng phức tạp, nếu không kịp thời điều trị, ngày sau nói không chừng còn có thể xuất hiện lại tình hình này, đến lúc đó nếu không có cao thủ cứu trị, chỉ sợ sẽ xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng?
- Sao lại như vậy?
Lần này Nhị tỷ không phải vì thể chất âm hư, sau đó bởi vì thức ăn không đúng mới như vậy sao?
Lúc này Tào Dĩnh nghe thấy Liễu Không nói cũng hơi không tin tưởng lắm.
- Vương phi nói không sai, Bảo An công chúa vốn chủ yếu là âm hư, bình thường khẳng định là có triều nhiệt, mồ hôi trộm, phiền lòng, bệnh trạng mất ngủ, vốn loại bệnh này tuy phiền toái, nhưng chỉ cần điều trị cẩn thận, bình thường chú ý ẩm thực, duy trì tâm tình thoải mái, cũng không đáng ngại. Nhưng Bảo An công chúa trước kia có một thời gian dài tâm tình tích tụ, bệnh âm hư nặng thêm, khiến cho ngũ tạng đều đã bị tổn thương không giống nhau, tỷ như lần này ăn nhiều thịt một chút, sẽ khiến cho bệnh tình nghiêm trọng, ngày sau nếu nội tạng khác bị kích thích, cũng như vậy có khả năng không chịu nổi gánh nặng, thậm chí…
Liễu Không nói xong lời cuối cùng thì không nói gì nữa, nhưng từ lời y Triệu Nhan cũng nghe ra, đơn giản mà nói sức khỏe Bảo An công chúa vốn không tốt, hơn nữa sau khi kết hôn thời gian dài trầm uất, công năng các khsi quan đều suy yếu, bình thường cũng không nhìn ra, nhưng một khi khí quan đó phải chịu gánh nặng quá lớn, sẽ lập tức phát bệnh, đây cũng là vì thân thể Bảo An công chúa có nhiều bệnh.
- Thì ra là thê, s vừa rồi ta còn thấy lạ, bình thường người âm hư, cho dù một lần ăn quá nhiều thịt, cùng lắm cũng chỉ có bụng không thoải mái, sẽ không nghiêm trọng như Nhị tỷ, hóa ra âm hư lại có nguy hại lớn đến vậy.
Tào Dĩnh nghe đến đó cũng lẩm bẩm, y thuật của nàng phần lớn là lý luận suông, thật sự không thể so sánh với đại quốc thủ như Liễu Không được.
- Vậy làm thế nào để chữa cho Nhị tỷ?
Triệu Nhan lúc này vô cùng vội vàng hỏi, nếu Liễu Không có thể đoán ra căn nguyên bệnh của Bảo An, vậy hẳn là cũng có thể cứu chữa.
- Thân thể công chúa cực kỳ suy yếu, tuyệt đối không thể dùng thuốc mạnh, chỉ có thể dùng những dược vạt ôn hòa từ từ dưỡng, vừa vặn chỗ ta có vài phương thuốc uống khá thích hợp với công chúa, tỷ như dược chúc lần này ta kê cho công chúa có tác dụng ôn nhuận tràng vị, sau này chỉ cần thường xuyên dùng phương thuốc này, sức khỏe công chúa nhất định sẽ khôi phục dần theo thời gian thôi!
Liễu Không cười ha hả mở miệng nói.
Nghe thấy chỉ cần dùng dược thiện để ôn dưỡng, Triệu Nhan cũng nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói cảm tạ với Liễu Không, sau đó lại dặn dò Thọ Khang công chúa và Tào Dĩnh ở lại chăm sóc Bảo An công chúa, hắn cùng Liễu Không, Hồ ngự y tới dược phòng lấy thuốc, dọc đường Hồ ngự y thật ra cũng không thể hiện sự ghen tị gì với Liễu Không, ngược lại còn lãnh giáo thuật châm cứu của đối phương, dù sao thuật châm chích của Liễu Không được Trực Lỗ Cổ chân truyền, mà Trực Lỗ Cổ lại dựa vào thuật xem bệnh mà vang danh hậu thế, nếu y có thể học được một chút, cũng đủ để y dùng một thời gian dài.
Đối với việc Hồ ngự y lãnh giáo, Liễu Không cũng không hẹp hòi, dọc đường đi không ngừng giảng giải cho y, kết quả Hồ ngự y mặt mày hớn hở, đợi sau khi tới dược phòng, y cũng không cần dược đồng ra tay, mà tự mình giúp Liễu Không lấy những loại thuốc y cần, sau đó lại hết sức ân cần tặng không luôn, nhìn dáng vẻ của y, nếu Liễu Không nguyện ý nhận y làm đồ đệ, phỏng chừng ông lão này sẽ lập tức quỳ xuống bái sư, về phần tuổi tác gì đó căn bản không phải vấn đề.
Kế tiếp Triệu Nhan lại cùng Liễu Không vào nhà bếp, khi hắn thấy Liễu Không muốn đích thân làm dược chúc cho Bảo An công chúa, cũng hơi do dự, mặc dù tay nghề làm bếp của đối phương nổi tiếng kinh thành, làm dược chúc hẳn là hương vị không tồi, nhưng dù sao đối phương cũng là khách nhân, sao có đạo lý để khách nhân nấu cơm được?
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức mở miệng nói:
- Liễu Không, hay là ngươi dạy cách làm dược chúc cho hạ nhân, bảo bọn họ làm cho Nhị tỷ là được rồi, hơn nữa sau ngày phải làm những phương dược thiện kia, cũng không thể lần nào cũng để ngươi đích thân ra tay?
Nghe thấy lời Triệu Nhan, Liễu Không cũng cười cười nói:
- Không có cách nào, lần này bệnh tình của công chúa chuyển biến mạnh, chỉ sợ sẽ cần một khoảng thời gian dài cẩn thận điều dưỡng, vừa vặn trong khoảng thời gian này tiểu tăng không có việc, hay là ở lại theo dõi bệnh tình cho công chúa, mặt khác dược chúc ta muốn làm cũng không dễ lắm, chẳng những phải thông hiểu dược tính, hơn nữa cũng cần nắm chắc cách để lửa to nhỏ, nếu không sẽ làm dược tính mất đi nhiều, không đạt được hiệu quả ôn nhuận tràng vị.
Liễu Không vừa nói, trong tay cũng không ngừng lại, những dược vật kia cũng không đơn giản trực tiếp thả vào nồi nấu, mà được Liễu Không luộc hoặc chưng hoặc nướng, xử lý sơ qua, sau đó lúc này mới dùng gạo dễ tiêu hóa để nấu, rồi cho các dược vật đã được xử lý vào cùng một lúc, nhìn những thao tác liên tiếp này, Triệu Nhan chỉ cảm thấy hoa cả mắt, thật sự không nhớ đực các bước làm ra dược chúc này.
- Ha ha, dược chúc này là tiểu tăng tự nghĩ ra, khác với dược thiện bình thường, mặc dù dược thiện bình thường cũng có tác dụng dược lý, nhưng chủ yếu vẫn là thực vạt, còn dược chúc này tăng thêm chút dược tính, thân thể Bảo An công chúa chịu gánh nặng, thứ này là thích hợp với nàng nhất!
Liễu Không nhìn Triệu Nhan có vẻ đầu váng mắt hoa, lập tức cười giải thích.
- Thì ra là thế, khó trách lại phức tạp như vậy.
Triệu Nhan khẽ lắc đầu, loại dược chúc này chỉ sợ cũng chỉ có nhân tài như Liễu Không tinh thông trù nghệ, am hiểu y thuật mới có thể làm ra được.
Triệu Nhan sai người đưa dược chúc tới chỗ Nhị tỷ, tuy nhiên lúc này hắn chợt nhớ tới một chuyện, lập tức lại hỏi Liễu Không:
- Liễu Không, lúc trước nghe ngươi nói, y thuật của ngươi là học từ thần y Liêu quốc Trực Lỗ Cổ, bổn vương vô cùng ngưỡng mộ vị thần y này, không biết có thể giới thiệu cho ta về vị thần y này một chút được không?
Triệu Nhan nghĩ mãi vẫn không rõ chuyện Trực Lỗ Cổ giấu giếm bệnh tình của Trương Nhân Tiên, cho nên muốn thông qua Liễu Không lí giải một chút về người đó. Tuy nhiên khiến Triệu Nhan tuyệt đối không ngờ tới, Liễu Không lúc này cũng cười cười nói:
- Quận vương muốn hiểu về Trực Lỗ Cổ, kỳ thực không cần hỏi thăm chỗ tiểu tăng, bởi vì theo ta được biết, thời gian trước y đã từ Liêu quốc vào Đại Tống ta, hơn nữa rất có thể sẽ đến Đông kinh, đến lúc đó tiểu tăng có thể dẫn quận vương tới gặp một lần!