Dưới chân núi Thái Tử là một bình nguyên rộng lớn, bụi cỏ và bụi cây thấp mọc tươi tốt che phủ toàn bộ mảng bình nguyên này, thỏ, nai, lợn rừng các loài động vật hoang dã sinh sống trong bụi cỏ và bụi cây thấp này. Chúng sống vừa cạnh tranh vừa hòa hợp với nhau. Nhưng hôm nay thiên địch của đám động vật này đã đến rồi.
Chỉ thấy trên thảo nguyên tĩnh lặng bỗng xuất hiện một đường màu đen, ngay sau đó tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, vô số kỵ sĩ nhanh chóng từ đằng xa xông đến, trong miệng phát ra những tiếng hô quái dị, khiến cho những con mồi ở trong bụi cỏ kinh hoàng, cuối cùng chỉ đành tranh nhau bỏ chạy, đáng tiếc đường lui của đại bộ phận chúng nó đều đã bị chặn, cuối cùng chỉ đành chạy vào trong vòng bao vây được các thợ săn lập ra sẵn.
Đợi khi đại bộ phận con mồi đều bị đuổi đến trong phạm vi hai cây số, đám người Gia Luật Hồng Cơ đã chuẩn bị sẵn từ sớm lập tức giương cung lắp tên, sau đó tàn sát những con mồi trong vòng vây, thông thường, chỉ cần tiễn pháp không quá tệ, bắn chết mấy con mồi căn bản không thành vấn đề, vị hoàng đế bím tóc của hậu thế thường huênh hoang là một ngày y bắn chết được mấy trăm con thỏ, kỳ thật là cho người dồn thỏ vào trong một vòng vây nhỏ, sau đó không ngừng bắn ra mấy trăm mũi tên mà thôi.
Ngày mai là ngày đại thọ của Gia Luật Hồng Cơ, theo thói quen của Gia Luật Hồng Cơ, trước ngày sinh một ngày phải tiến hành một trận vây săn, vì thế liền xuất hiện một màn ở trên, người tham gia lần vây săn này rất nhiều, không chỉ có nam nữ quý tộc của Liêu Quốc, ngoài ra các sứ tiết của các quốc gia khác cũng tham gia, ví dụ như Triệu Húc cưỡi ngựa bên cạnh Gia Luật Hồng Cơ, hơn nữa tiễn pháp của y cũng không tệ, chí ít là bắn chết những con mồi sợ đến run rẩy kia là không thành vấn đề.
Trên bờ sông Loan cách lò sát sinh này ngoài 2,3 dặm, Triệu Nhan đang buồn chán ngồi ở bờ sông, miệng ngặm một nhánh cỏ lau dài, tay cầm cần câu đang lẳng lặng chờ cá cắn câu.
Sở dĩ Triệu Nhan không tham gia buổi vây săn ngoài mấy dặm kia, không phải vì hắn không muốn tham gia, mà vì kỹ thuật cưỡi ngựa và tiễn pháp của hắn quá tệ đi, bình thường cưỡi ngựa chậm rãi tiến về phía trước thì còn được, nhưng nếu như để ngựa phóng nhanh, Triệu Nhan tuyệt đối sẽ ngã từ lưng ngựa xuống, còn về tiễn pháp thì càng không cần nói đến nữa, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng sờ qua cái thứ kia, để hắn kéo cung thì không có vấn đề, nhưng bắn cung thì có chút khó khăn, vấn đề lớn nhất chính là bắn không tới đâu cả, cho nên nếu như Triệu Nhan tham gia buổi vây săn, nói không chừng sẽ một tiễn bắn chết Gia Luật Hồng Cơ, nếu quả thật như thế, tuyệt đối sẽ khiến phụ tử Gia Luật Trọng Nguyên mừng đến chết mất.
Cũng vì biết trình độ cưỡi ngựa và bắn tiễn của mình, cho nên Triệu Nhan ngay lúc cuộc vây săn bắt đầu chưa bao lâu, liền dẫn theo Chu Đồng và vài tên hộ vệ đến bờ sông Loan, sau đó lấy cần câu đã chuẩn bị sẵn từ sớm ra bắt đầu câu cá, dù gì thì câu cá cũng không khác săn bắn, nói không chừng cá mình câu được còn nhiều hơn so với mồi người ta săn được.
Tuy nhiên Triệu Nhan đã đánh giá cao kỹ thuật câu cá của mình, hắn ngồi ở bờ hồ gần một canh giờ, nhưng vẫn chưa câu được một con cá nào, điều này khiến hắn có chút nôn nóng. Nói ra thì quý tộc Liêu Quốc lúc săn bắn có một thói quen xấu, đó chính là không cho phép mang theo bất cứ thức ăn gì, chỉ có thể ăn con mồi mà mình bắt được, tuy rằng Triệu Nhan rất muốn vụng trộm mang chút đồ ăn theo, nhưng lại bị Triệu Húc khiển trách một hồi, bởi vì hành động của Triệu Nhan nếu bị người khác phát hiện, tuyệt đối sẽ khiến Đại Tống bị những nước khác nhạo báng, cho nên nếu Triệu Nhan không câu được cá, vậy trưa nay hắn chỉ đành phải chịu đói.
Nghĩ đến hôm nay mình phải chịu đói, Triệu Nhan không khỏi tràn đầy oán niệm với thói quen xấu khi săn bắt của đám quý tộc Liêu Quốc, nhưng quy mô săn bắn của đám quý tộc Liêu Quốc cũng không phải là quá tồi tệ, cho nên giống như cuộc vây săn này không chỉ có nam nhân, đồng thời cũng có nhiều quý tộc nữ, những nữ tử xinh đẹp trang điểm lộng lẫy cũng điểm thêm vài sắc thái tươi đẹp cho cuộc vây săn, đặc biệt là hơn 20 nhi nữ của Gia Luật Hồng Cơ tụ tập chung một chỗ, cũng tức là hơn 20 vị công chúa, loại cảnh tượng hoành tráng này ở Đại Tống rất ít thấy được, bởi vì hoàng đế Đại Tống có tiếng là ít con cái, dừng nói đến hơn 20 vị công chúa, cho dù là hoàng tử và công chúa cộng lại, cũng ít người nào có thể vượt quá 20 người.
Ngoài ra đáng nhắc tới đó là, Triệu Nhan quả thật nhìn thấy vị Trịnh Quốc công chúa Gia Luật Tư trong đám công chúa Liêu Quốc, hơn nữa quả thật giống như Tô Thức nói vậy, tuy là Trương Nhân Tiên vừa mới qua đời, nhưng Gia Luật Tư không để tang cho chồng mình, như vậy chỉ có thể có một cách giải thích, đó là Gia Luật Tư đã giải trừ quan hệ phu thê với Trương Nhân Tiên, còn về bên trong đã phát sinh chuyện gì, e là chỉ có mình nàng biết.
Ngắn ngủi vài ngày không gặp, Gia Luật Tư dường như đã gầy hơn nhiều, tinh thần cũng có chút buồn bực không vui, ngoài ra Triệu Nhan cũng có thể nhìn ra được, Gia Luật Tư quả thật không được xem trọng trong đám công chúa, cưỡi một con Tảo Hồng Mã đơn độc đứng ở ngoài cùng, hơn nữa cũng không có một tỷ muội nào khác đến nói chuyện với nàng, thử nghĩ đến những việc mà nàng gặp phải trong thời gian này, xem ra quả thật rất đáng thương.
Trong đầu Triệu Nhan nghĩ về Gia Luật Tư, kết quả rất nhanh hắn liền phát hiện, Liêu Quốc là một nơi rất tà môn, không ngờ nghĩ tới gì thì có cái đó, lúc đầu hắn nghe thấy những tiếng vó ngựa dồn dập, lúc hắn quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Gia Luật Tư cưỡi trên con Tảo Hồng Mã, một thân trang phục thợ săn xanh nhạt, tư thế hiên ngang chạy đến chỗ mình.
“Hí hí…” Theo một tiếng ngựa hí, Gia Luật Tư kéo dây cương, con Tảo Hồng Mã đó rất nghe lời dừng ngay kế bên Triệu Nhan, đám người Chu Đồng tuy thấy Gia Luật Tư chỉ là một nữ tử, vả lại cũng không vũ khí, cho nên đều không ngăn cản.
- Công chúa điện hạ tại sao không tham gia vây săn, lại chạy đến bên bờ sông Loan này?
Triệu Nhan nở một nụ cười mà bản thân cho rằng vô cùng mê người hỏi Gia Luật Tư, kỳ thật hiện giờ hắn cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, lúc trước hắn từng gặp qua Gia Luật Tư hai lần, hơn nữa mỗi lần gặp đều bị đối phương hung hăng trừng mắt, không nghĩ tới bây giờ đối phương lại tự động đến gần mình, đây quả thật có chút kỳ quái.
- Tiểu nữ vẫn luôn không thích cưỡi ngựa bắn cung gì, cho nên muốn ở trường săn đi dạo chung quanh, ngược lại quận vương vì sao không tham gia vây săn, mà lại ngồi bên hồ câu cá?
Đôi mắt đẹp của Gia Luật Tư đánh giá Triệu Nhan từ trên xuống dưới, đây cũng là lần đầu tiên nàng nghiêm túc đánh giá đối phương, lúc gặp Triệu Nhan hai lần trước, nàng đều chỉ mãi lo nổi giận.
- Ha ha, thật ra bổn vương rất muốn tham gia vây săn, chỉ đáng tiếc tiễn pháp quá tệ, nếu như hoàng đế bệ hạ có thể ra một đạo thánh chỉ, đặc xá cho ta được giết người mà vô tội, vậy bổn vương cũng không ngại đi bắn vài mũi tên.
Triệu Nhan vô cùng tự nhiên nói, đối với việc mình không biết bắn tiễn, hắn không hề giấu giếm, mà lấy nó ra để đùa giỡn, bởi vì điều đó trong mắt hắn chẳng là gì cả, người hậu thế 99% không biết bắn tiễn, hắn cũng chỉ là một trong những người đó mà thôi.
Nghe thấy Triệu Nhan nói chuyện rất thú vị, mà còn không hề giấu giếm ngụy biện cho nhược điểm của mình, điều này khiến cho Gia Luật Tư không hề chuẩn bị sẵn tư tưởng kiềm không nổi “Phì” một tiếng bật cười. Nói ra đây cũng là lần đầu tiên trong những ngày này Gia Luật Tư nở nụ cười, nhưng khi nàng nhớ đến mục đích mình đến tìm Triệu Nhan, lập tức dừng cười, sau đó liếc xéo Triệu Nhan nói:
- Quận vương quả thật thẳng thắn, tuy nhiên với người Tống các ngươi, nam tử không biết cưỡi ngựa bắn cung có thể chẳng hề gì, nhưng đối với nam tử Liêu Quốc chúng ta mà nói, nếu như không biết cưỡi ngựa bắn cung, vậy quả thật giống như một phế nhân, cho nên những lời này của quận vương tốt nhất không nên nói trước mặt người ngoài.
Gia Luật Tư nói đến câu cuối cùng, cũng không ngăn nổi mặt đỏ lên, bởi vì nàng bỗng phát hiện mình nói sai rồi, nàng không để Triệu Nhan nói trước mặt người ngoài, nhưng đối phương lại từng nói qua với mình rồi, vậy mình được tính là người gì?
May mà Triệu Nhan không phát hiện ra lỗi trong lời nói của Gia Luật Tư, có thể nói là hắn căn bản không nghe hết lời của Gia Luật Tư, bởi vì ngay lúc này, hắn chỉ cảm thấy cần câu trong tay trầm xuống, thậm chí suýt chút nữa đã rời khỏi tay, điều này lập tức khiến Triệu Nhan vui mừng vô cùng, liền bắt đầu dùng sức kéo cần câu, kết quả chỉ trong chốc lát, kéo lên được một con cá to nặng 7,8 cân.
- Ha ha, xem ra ngay cả lũ cá này cũng thích mỹ nữ, vừa nãy ta ngồi ở đây gần một canh giờ, cũng không có con cá nào cắn câu, nhưng bây giờ công chúa vừa đến, liền câu được con cá to như thế này rồi!
Lần này Triệu Nhan lại lần nữa nói đùa, dù gì nữ tử Liêu Quốc cũng phóng khoáng hơn nữ tử Đại Tống, trước mặt khen ngợi đối phương xinh đẹp cũng không bị mắng là kẻ phóng đãng.
Đối với lời khen của Triệu Nhan, mặt Gia Luật Tư lại lần nữa đỏ lên, nhưng rất nhanh liền ổn định tinh thần, vừa định nói ra mục đích mình đến tìm Triệu Nhan, nhưng lúc này chỉ thấy Triệu Nhan lại lần nữa mở miệng nói:
- Xem dáng vẻ của công chúa, có lẽ hôm nay cũng chưa bắt được con mồi nào, vừa hay con cá này cũng xem như là chúng ta cùng câu được, cho nên nếu công chúa không chê, không bằng cùng bổn vương ăn con cá này thế nào?
Nghe thấy Triệu Nhan lại đi mời mình cùng ăn cá, vả lại nhìn dáng vẻ của hắn, dường như cũng hết sức chân thành, điều này khiến Gia Luật Tư không khỏi ngẩn ngơ, nàng lớn đến tuổi này, vẫn là là đầu tiên được một nam tử trẻ tuổi chủ động mời mình ăn gì đó, điều này khiến nàng cũng không biết nên làm thế nào, muốn cự tuyệt, nhưng không biết nên nói như thế nào, muốn đồng ý, cũng cảm thấy có chút không thỏa đáng, còn về mục đích nàng đến tìm Triệu Nhan, đã sớm bị vứt ra ngoài chín tầng mây rồi.
Triệu Nhan căn bản không đợi Gia Luật Tư đồng ý, lập tức bảo Chu Đồng tìm đến chút củi đốt lửa, sau đó đích thân xử lý con cá câu được, tìm một cành cây khô sạch sẽ xiên qua, sau đó đặt ở trên lửa chậm rãi nướng. Nhìn đến đây, Gia Luật Tư cũng không nói lời cự tuyệt nữa, cuối cùng chỉ đành ngồi bên đống lửa nhìn Triệu Nhan nướng cá.
Nhìn thấy Gia Luật Tư cuối cùng đã ngồi xuống, trong lòng Triệu Nhan cười thầm, hắn đương nhiên nhìn ra được Gia Luật Tư đến tìm mình khẳng định là có chuyện muốn nói, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng tự tin của đối phương, giống như là chắc chắn có thể thuyết phục được mình, điều này khiến trong lòng Triệu Nhan càng thêm cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn lại biết, lúc này nhất định không được để Gia Luật Tư nói theo ý nghĩ của nàng, cho nên mới mượn việc ăn cá để làm hỏng kế hoạch của Gia Luật Tư, hoàn toàn nắm quyền nói chuyện trong tay mình, như vậy cho dù đối phương có chỗ dựa gì, hắn đều có thể chiếm một ưu thế nhất định.
- Công chúa điện hạ, không biết nàng đến tìm ta là có việc gì?
Triệu Nhan lật xem cá nướng, bỗng nhiên đầu cũng không ngẩng lên liền trực tiếp hỏi thẳng vấn đề. Quả nhiên, điều này khiến Gia Luật Tư cảm thấy có chút trở tay không kịp, nhất thời không biết nên làm sao nói ra việc mình đã dự tính sẵn từ trước?