Người đến không ngờ lại là hoàng hậu Liêu quốc Tiêu Quan Âm, điều này làm cho Triệu Nhan và Tô Thức chấn kinh, nhưng so ra, Tiêu Quan Âm lại càng chấn kinh hơn, đặc biệt là lúc nàng nhìn thấy hai quả khinh khí cầu khổng lồ đã rời khỏi mặt đất, nếu không phải có sợi dây kéo lại, e rằng sớm đã bay đi mất, điều này làm cho nàng trong giây lát chấn kinh đến mức không nói được lời nào.
Điều làm cho Triệu Nhan thấy quái lạ hơn chính là phản ứng của Tô Thức, chỉ thấy người vốn đang ở giỏ treo vụt một cái đã nhảy xuống dưới, vẻ mặt mừng rỡ chạy đến trước mặt Tiêu Quan Âm nói:
- Hoàng hậu, chuyện phản quân giờ sao rồi, người làm thế nào đến đây được?
Nghe được lời của Tô Thức, Tiêu Quan Âm mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, liền nói:
- Bệ hạ tuy mang theo người đi ngăn chặn phản quân, nhưng vẫn có một số phản quân xông vào hành cung, hơn nữa những tên phản quân này vẫn còn đang ở chính điện giết chóc, ta lo lắng chỗ đó không an toàn, thế là dắt theo hoàng tử và công chúa, chúng phi tần di chuyển đến cung điện bên này, chỉ là mới vừa rồi nhìn thấy bên các ngươi có hai con quái vật khổng lồ lơ lửng, cho nên ta mới đến xem thử.
Khinh khí cầu của Triệu Nhan sau khi bay lên đã cao đến hai trượng, kiến trúc xung quanh đương nhiên không che được, Tiêu Quan Âm nghe được thuộc hạ bẩm báo, lập tức cảm thấy không hay, thế là bảo những người khác cẩn thận đề phòng, sau đó bản thân mình mang theo người đến đây, chỉ là lúc ở ngoài đã nghe thấy tiếng của Triệu Nhan và Tô Thức, cho nên cho những người khác ở bên ngoài, một mình đi vào bên trong.
- Hoàng hậu, tên của hai vật này là khinh khí cầu, là đồ do quận vương điện hạ phát minh, có thể chở người bay lên trời, từ đó có thể thoát khỏi truy kích, bây giờ phản quân đã giết đến cung điện rồi, không bằng người cùng chúng tôi rời khỏi đây đi!
Chưa đợi Triệu Nhan lên tiếng, Tô Thức đã một hơi đem bí mật của họ nói ra hết.
Nghe được Tô Thức bọn họ muốn bay ra ngoài, Tiêu Quan Âm cũng khó mà tin được nhìn đám người Triệu Nhan. Nhưng khi nàng nhìn thấy khinh khí cầu đã rời khỏi mặt đất mấy thước, lại không thể không tin, cuối cùng nghe thấy Tô Thức lại mời mình cùng rời khỏi, điều này làm cho mặt Tiêu Quan Âm lộ ra vẻ do dự, nhưng rất nhanh nàng ta đã kiên quyết lắc đầu nói:
- Đa tạ ý tốt của Tử Chiêm huynh, nhưng ta thân là Hoàng hậu của Liêu quốc, lúc này tất nhiên không thể bỏ rơi người trong cung tự chạy thoát thân, cho nên ý tốt của Tử Chiêm huynh ta xin nhận!
Sau lưng Tô Thức, Triệu Nhan và Gia Luật Tư nghe được cuộc nói chuyện với Tiêu Quan Âm, đặc biệt là Tiêu Quan Âm lại gọi Tô Thức là Tử Chiêm huynh, điều này có phần kì lạ quá, cho nên vì thế mà Triệu Nhan và Gia Luật Tư vô cùng quỷ dị mà liếc nhìn nhau. Hai người bọn họ lúc này cũng cảm thấy mối quan hệ giữa Tô Thức và Tiêu Quan Âm dường như không chỉ đơn giản như vậy.
- Hoàng hậu, phản quân bây giờ có thể giết đến đây bất cứ lúc nào, hoàng đế bệ hạ lại không biết đang ở đâu, ngộ nhỡ người bị phản quân bắt được nhất định sẽ bị bọn phản quân mượn cơ hội để áp chế, cho nên vì suy nghĩ cho sự an toàn của hoàng hậu và đại cục, Tô mỗ cảm thấy người vẫn là đi với chúng ta thì hơn!
Tô Thức lại lần nữa nghiêm túc nói.
- Ha Ha, Tử Chiêm huynh không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết, thì không thay đổi nữa, nếu ngộ nhỡ thật bị phản quân tìm thấy được, vậy thì ta chỉ có thể lấy cái chết để tuẫn quốc, tuyệt không khiến cho hoàng thất của Liêu quốc vì thế bị sỉ nhục!
Tiêu Quan Âm lúc này vô cùng điềm nhiên, cứ như sinh tử trong mắt nàng chỉ là một chuyện vô cùng bình thường vậy.
Tô Thức nghe đến đây, lại càng sốt ruột, liền lại khẩn thiết khuyên Tiêu Quan Âm cùng đi với bọn họ. Nhưng y căn bản không nghĩ đến, hai khinh khí cầu chỉ chở được sáu người, hiện tại nếu thêm Tiêu Quan Âm nữa thì căn bản không chở nổi nữa, nhưng bất luận y có khuyên thế nào đi nữa, Tiêu Quan Âm cũng không dao động, hơn nữa tiếng la hét bên ngoài càng ngày càng gần.
Nghe thấy tiếng chém giết và tiếng hét thảm thiết bên ngoài, Tiêu Quan Âm lộ ra vẻ mặt gấp gáp, liền đẩy Tô Thức đến bên khinh khí cầu, sau đó nhẹ giọng nói:
- Tử Chiêm huynh không cần phải khuyên nữa, thân là Hoàng hậu Liêu quốc, thân này đã sớm không thuộc về bản thân nữa, tuyệt đối không thể buông xuống mọi thứ ở đây được, cho nên huynh cũng nên nhanh chóng rời đi đi, vạn nhất phản quân xông đến, mọi người muốn đi cũng không được, hơn nữa ta cũng phải mang người đến nơi khác lánh nữa.
Nhìn đến đây, Tô Thức cuối cùng đã chết tâm, liền chỉ có thể thở dài, lần nữa xoay người rồi lên khinh khí cầu, Triệu Nhan và Gia Luật Tư không phải kẻ mù, đương nhiên có thể nhìn ra được Tô Thức và Tiêu Quan Âm không phải quan hệ bình thường, Triệu Nhan còn kinh hãi hơn, hắn biết Tô Thức lúc trước thường nhận được lời mời của Tiêu Quan Âm đến các buổi tiệc, nhưng không ngờ chỉ không đến một tháng đối phương đã tán đổ được Hoàng hậu của Đại Liêu, nếu như việc này để Gia Luật Hồng Cơ biết được, tuyệt đối sẽ đem y băm thành thịt băm cho chó ăn.
Chỉ thấy Tiêu Quan Âm sau khi tiễn Tô Thức lên khinh khí cầu, lại ngẩng đầu nhìn Gia Luật Tư đứng bên cạnh Triệu Nhan không lên tiếng, quay đầu nói với Triệu Nhan:
- Quận vương điện hạ, tuy là Tư nhi trong cung không được xem trọng, nhưng nàng vẫn là công chúa Đại Liêu, hơn nữa nghe nói ngài ở Tống Quốc cũng đã có hôn phối, cho nên hy vọng quận vương không làm ra điều gì quá phận!
Thì ra Tiêu Quan Âm thấy trong lúc chạy trốn Triệu Nhan còn dẫn theo Gia Luật Tư, cho rằng hai người bọn họ có tư tình, cho nên mới nói như vậy, nhưng khi Triệu Nhan nghe được như vậy liền buồn bực, đừng nói là hắn với Gia Luật Tư không có tình cảm gì, cho dù có đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không thể quá phận như Tô Thức và Tiêu Quan Âm.
- Mẫu hậu hiểu lầm rồi, ta tìm đến quận vương vốn là có việc khác, nhưng không ngờ vừa khéo gặp phải bọn phản quân, quận vương mới có lòng tốt muốn đem con rời khỏi đây, không phải giống như suy nghĩ của mẫu hậu đâu!
Gia Luật Tư nghe đến đây thì mặt đỏ bừng lên liền vội bào chữa cho chính mình.
- Không sai, hoàng hậu người đừng hiểu lầm, lần trước công chúa có đến tìm ta một lần, đúng là có chuyện cần nói thật, chỉ là không ngờ đến nàng hôm nay lại vừa hay đến tìm ta.
Triệu Nhan lúc này cũng vội giải thích, nhưng mà bây giờ hắn rất muốn nói chuyện bát quái của Tiêu Quan Âm và Tô Thức, tiếc là đương sự người ta lại trưng bộ mặt nghiêm túc, giống như quan hệ giữa hai người họ quang minh chính đại lắm.
Tiêu Quan Âm nghe được lời giải thích của Gia Luật Tư và Triệu Nhan, lại nhìn biểu cảm trên mặt họ, trong lòng vẫn còn có chút hoài nghi, lúc này Tô Thức lại đột nhiên mở miệng nói:
- Hoàng hậu không cần nghi ngờ, quận vương và công chúa đích thật không có gì đâu!
Nghe được lời của Tô Thức, Tiêu Quan Âm lập tức buông bỏ hoài nghi trong lòng nói:
- Vậy thì ta yên tâm rồi, các người nhanh đi đi, chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là vào được kinh thành, quân phòng vệ ở đó tuyệt đối trung thành với bệ hạ, chỉ cần vào thành, mọi người sẽ được an toàn.
Triệu Nhan lúc này cũng đã không thể chờ nổi nữa, lúc hắn nhìn thấy Tiêu Quan Âm còn lo là đối phương sẽ đoạt khinh khí cầu của họ, nhưng không ngờ vì quan hệ kì lạ của đối phương và Tô Thức, không những đối phương không tranh giành ngược lại còn dặn bọn họ chạy về kinh thành, điều này làm cho Triệu Nhan vô cùng vui mừng, mặt khác liền ra dấu cho ba người thị vệ Chu Đồng chuẩn bị, thế là ba người họ lập tức lên khí cầu còn lại, sau đó Triệu Nhan và Chu Đồng cùng vung đao, chặt đứt sợi dây nối với mặt đất, kết quả là họ chỉ thấy thân thể trầm xuống, dưới tác động của lực nổi, khinh khí cầu dần bay lên.
Tuy nhiên khoảnh khắc dây thừng vừa bị chặt đứt, Tiêu Quan Âm ở bên dưới hình như nghĩ ra điều gì liền từ trong ngực lấy ra thứ gì đó, nhấc váy rộng chạy vội đến khinh khí cầu mà Triệu Nhan và Tô Thức đang ngồi, dùng hết sức ném vật trong tay vào trong giỏ, sau đó dịu dàng nói với Tô Thức:
- Tử Chiêm huynh, đôi ta vừa gặp như đã thân từ lâu, e rằng ý trời trêu ngươi, hôm nay từ biệt, e là mai này khó mà gặp lại, bức hoạ này xin tặng huynh làm kỷ vật!
Triệu Nhan, Gia Luật Tư và Tô Thức ngồi ở cùng một cái khinh khí cầu, bọn họ lúc này mới phát hiện, đồ Tiêu Quan Âm tặng lại là một bức hoạ tượng, hơn nữa còn là bức hoạ lúc trước Triệu Nhan vẽ. Chỉ thấy Tô Thức sau khi nhận bức hoạ, những giọt lệ đã đong đầy trong mắt, nhìn Tiêu Quan Âm rất lâu vẫn không nói câu gì, cuối cùng cho đến lúc khinh khí cầu càng bay càng cao, cho đến lúc hoàn toàn nhìn không thấy người nữa mới ngửa mặt lên trời than một tiếng, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ cô độc tiêu điều.
- Tử Chiêm huynh, huynh và Tiêu hoàng hậu...
Triệu Nhan vô cùng tò mò về quan hệ của Tô Thức và Tiêu Quan Âm, nhưng mà câu hỏi của hắn chưa hỏi xong thì Tô Thức đã thở dài chặn ngang câu hỏi của hắn:
- Ta biết quận vương sẽ vô cùng hiếu kì, nhưng mà ta với Tiêu hoàng hậu thật không có gì, chỉ là bằng hữu thi từ quang minh chính đại thôi, tuyệt không có cử chỉ quá phận!
- Thi từ chi hữu?
Triệu Nhan nghe đến đó cùng với Gia Luật Tư nhìn nhau, trong mắt hai người lộ rõ vẻ không tin, thậm chí Triệu Nhan rất muốn hỏi chi tiết việc qua lại giữa Tô Thức và Tiêu Quan Âm, đối với chuyện bát quái này hắn vô cùng hứng thú, nhưng mà thời gian địa điểm không phù hợp, đặc biệt là bây giờ khinh khí cầu đã bay cao hơn mười mấy trượng, vả lại đang không ngừng bay cao, không cẩn thận cầu sẽ bị huỷ người sẽ vong, cho nên đây không phải là lúc tám chuyện.
Cùng với việc khinh khí cầu không ngừng bay lên, Triệu Nhan bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ tình hình hành cung ở bên dưới, đặc biệt là hành tung của bọn phản quân, tuy rằng bây giờ là buổi tối, nhưng toàn bộ hành cung đều đèn đuốc sáng trưng, thêm nữa những nơi mà phản quân quét đến, tất cả đều ngập trong biển lửa, tiếng la hét vang không ngừng, vì vậy mà toàn bộ hành cung giống như sa bàn lớn hiện ra trước mắt Triệu Nhan bọn họ.
Phía bắc hành cung sông Loan giáp với Thái Tử sơn, phía tây là sông Loan, chỉ có hai cửa đông nam của hành cung là có thể qua được, nhưng hai cửa này đã bị phản quân bao vây, vả lại tường thành phía nam có không ít người đang chống cự, xem ra chắc là quân hộ vệ do Gia Luật Hồng Cơ thống lĩnh, nhưng mà do số quân không nhiều nên chỉ bảo vệ được một mặt phía nam, phần còn lại phía đông đã bị địch công phá, bọn phản quân xông vào hành cung giết người phóng hoả, làm cho hành cung rối tinh rối mù.
Ngoại trừ hành cung nơi này, bốn phía đường đều một mảnh đen tối, xem ra trong thời gian ngắn, quân chi viện sẽ đến không kịp, xem ra lần này Gia Luật Hồng Cơ thật sự đã gặp nguy rồi, nhưng cho dù Gia Luật Trọng Nguyên giết được Gia Luật Hồng Cơ, e là cũng không thể dễ dàng mà nắm được đại quyền ở Đại Liêu, huống hồ Gia Luật Hồng Cơ cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng chạy thoát.