Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 60: Kéo dài thời gian.

Chương 60: Kéo dài thời gian.


Triệu Nhan ngồi thẫn thờ suy nghĩ trên chiếc xe ngựa rời khỏi hoàng cung. Triệu Thự chỉnh hợp lại việc chế tạo vũ khí của Đại Tống thành Quân Khí giám của triều Đường, sau đó để hắn nắm quyền, nhờ đó hắn có thể cải thiện binh khí Đại Tống, nhưng thực lòng mà nói hắn không muốn nhậm chức này, hắn cứ đinh ninh trong lòng tin chắc rằng hắn xuyên việt tới Đại Tống và có thân phận là một Quận vương với một người vợ xinh đẹp là để hưởng thụ cuộc sống. Nếu giờ phải nhậm chức chưởng quản Quân Khí Giám thì chắc cũng như Triệu Húc mà thôi, cả ngày bận rộn đến ăn chén cơm cũng không xong thì còn hưởng thụ cái nỗi gì?

Ngẫm đến đây, Triệu Nhan càng kiên quyết cái ý định từ chối chức vụ này, hắn sẽ dùng thời gian rảnh rỗi giúp Đại Tống thiết kế một số vũ khí nhưng chỉ có thể là sở thích đam mê chứ không thể đem coi sở thích là công việc được, không thì dù trước đây có yêu thích công việc này mấy rồi sẽ cảm thấy nhàm chán, hơn nữa Triệu Nhan cũng không hứng thú lắm với công việc như thiết kế vũ khí, đó chẳng qua kiểu như là một thứ trách nhiệm, vì nghĩ rằng mình nên vì bá tánh Đại Tống cống hiến gì đó, nên mới chủ động làm những việc này chứ không hắn còn lâu mới có thời gian để ý nó.

Sau khi quyết định sẽ từ chối, Triệu Nhan cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, chứng tỏ trong tiềm thức cũng không muốn tiếp quản công việc quản lí binh khí gì gì đó, hẳn là làm một vương gia nhàn rỗi vẫn hơn, rảnh rang thì chọc ghẹo cô vợ tí hay chơi đùa với Tiểu Đậu Nha, thậm chí có đống thời giờ ra ngoài, muốn đi đâu thì đi, ai cũng không quản được mình.

Khi Triệu Nhan về đến vương phủ thì cũng hết nửa buổi chiều, Tào Dĩnh vì lo cho hắn đến cả cơm trưa cũng chưa ăn, giờ nghe hắn về thì lập tức vội vàng chạy tới hỏi:

- Phu quân, rốt cục là sao vậy? Phụ thân triệu phu quân vào cung làm gì? Sao tới giờ tam tỷ chưa về?

- Ha ha, nương tử tiến bộ không nhỏ, giờ chủ động gọi cả phu quân rồi.

Triệu Nhan không trả lời Tào Dĩnh mà còn cười chọc ghẹo, bảo hắn bỏ mặc cô vợ xinh đẹp này mà đi bỏ thì giờ dành cho đống binh khí lạnh lẽo đó thì thiệt là coi thường đầu óc hắn quá, trừ phi trong Quân Khí Giám đều là mỹ nữ, thì hắn còn suy xét lại, tuy nhiên hiển nhiên điều đó không có thực.

Nghe Triệu Nhan nói, Tào Dĩnh liền đỏ mặt, nhưng rồi lại liếc Triệu Nhan mà nói:

- Đến nước này rồi còn nói đùa với chả giỡn. Rốt cục phụ thân triệu chàng có việc gì, thiếp thân đây cũng lo lắng cả ngày rồi.

- Đúng vậy, vương phi lo đến cả cơm trưa còn chưa ăn. Nô tỳ và Tiểu Đậu Nha khuyên mấy lần rồi cũng chả ích chi, đúng là Quận vương lợi hại, vừa về là làm cho Vương phi cười rồi.

Nha hoàn Mịch Tuyết cũng khôn khéo mở lời nói giúp.

Nàng cũng nhận ra rằng tiểu nương tử nhà mình không còn ác cảm với Triệu Nhan, thậm chí còn có ấn tượng tốt nên Mịch Tuyết cũng tác hợp cho hai người.

- Đồ nha đầu thúi lắm lời.

Nghe Mịch Tuyết nó Tào Dĩnh giận dỗi giãy nảy lên.

Tuy nhiên đến cả Tiểu Đậu Nha cũng nhìn ra Tào Dĩnh không giận dỗi thiệt.

Triệu Nhan nghe vậy tuy ngoài mặt thản nhiên nhưng thực lòng cảm động, liền cười cười rồi đem chuyện vào cung kể hết. Tào Dĩnh tuy không hiểu cái gì là lựu đạn, khi nghe là chuyện tốt không phải việc xấu gì thì mới thở phào, nhưng khi nghe Triệu Nhan kể đến Triệu Thự có ý định để hắn làm chưởng quản Quân Khí Giám thì Tào Dĩnh lại cau mày, cho đến sau cùng nghe Triệu Nhan chưa chấp nhận mà trả lời sẽ suy nghĩ một thời gian để kéo dài thời gian thì Tào Dĩnh mới thở phào.

Tào Dĩnh nghe xong thì thở dài mà nói:

- Phu quân, phu quân chưa đồng ý thì tốt rồi, tuy ta không rõ chuyện trong triều nhưng nếu phu quân tiếp quản chức vụ đó đối với Đại Tống là việc tốt thôi, nhưng sau này sẽ tồn đọng những rắc rối lằng nhằng khác.

- Hả? Sao lại nói vậy?

Triệu Nhan vẫn không hiểu lắm ý Tào Dĩnh muốn nói, dù rằng Tào Dĩnh không hiểu chuyện trên triều đình, nhưng xuất thân từ Tào thị đại gia tộc như thế, mưa dầm thấm đất, thì kiến thức chính trị về cơ bản là có. Nhưng Triệu Nhan thời hậu thế chỉ là một giáo viên, và từ nhỏ cũng không quan tâm về mặt chính trị lắm, thậm chí nói rằng hắn là tên đầu rỗng về mặt chính trị cũng không quá, lần này vì lười mà không tiếp quản chức chưởng quản Quân Khí Giám nhưng lại giúp hắn vô hình chung thoát một kiếp nạn.

- Phu quân chàng nghĩ kỹ đi, giả sử chàng tiếp quản chức đó mà không đảm nhiệm được thì tính sao? Thậm chí còn có người sẽ kiếm cớ mà hãm hại chàng.

Tào Dĩnh điềm tĩnh phân tích.

- Nhưng đối với ta việc cải thiện vũ khí của Đại Tống không phải việc khó gì, và nếu ta chấp nhận thì chắc chắn sẽ làm rất tốt.

Triệu Nhan bất mãn với giả thuyết của Tào Dĩnh, cảm thấy bị cô ấy xem thường liền mở miệng lấy lại thể diện mà rằng.

Nhưng Tào Dĩnh nghe vậy thì liếc hắn mà rằng:

- Nếu phu quân làm tốt được thì càng thê thảm, cuối cùng đến cả tước vị Quận vương cũng chẳng còn, thậm chí có khi dẫn đến tan nhà nát cửa cũng nên, lúc đó sẽ liên lụy đến cả bên nhà mẹ đẻ ta nữa.

- Nghiêm trọng vậy sao?

Triệu Nhan nghe cũng giật mình liền hỏi:

- Tuy nhiên ta vẫn ngẫm không thấu, sao ta làm tốt thì hậu quả càng thê thảm?

- Bình thường phu quân rất thông minh, sao giờ hồ đồ vậy?

Tào Dĩnh mới học bộ dạng Triệu Nhan châm chọc, nhưng da mặt Triệu Nhan dày hơn nàng nhiều nên Tào Dĩnh cười chê cũng chẳng nhằm nhò gì.

Thấy Triệu Nhan không có phản ứng gì, Tào Dĩnh liếc hắn rồi nói tiếp:

- Nếu phu quân làm tốt thì sẽ cải chế được nhiều vũ khí, thay đổi cái tin đồn ăn chơi lêu lổng trước đây, trở thành trợ thủ của cha.

- Ủa? Vậy chẳng phải là cũng tốt sao?

Triệu Nhan vẫn không hiểu.

- Tốt gì mà tốt? Phu quân vốn là một người lông bông, dù là hoàng tử nhưng chẳng ai xem ra gì, nhưng khi có bộc lộ tài năng thậm chí chẳng thua kém đại ca thì sẽ bị mọi người để ý dẫn đến sự hoài nghi của đại ca, vì như thế sẽ uy hiếp đến địa vị của đại ca. Có điều so ra thì đại ca được nhiều sự ủng hộ hơn, cuối cùng phu quân sẽ bị những người liên minh với hoàng hậu đàn áp mà mất mạng, vì trước nay cuộc tranh chiếm ngôi vua vẫn vô cùng khốc liệt.

Tào Dĩnh bày tỏ xong suy nghĩ mình thì ngó sang xem phản ứng của Triệu Nhan.

- Cũng may mà ta chưa đồng ý chứ không cũng không biết phải làm sao.

Triệu Nhan nghe xong mồ hôi đổ dòng.

Tào Dĩnh nhiều chỗ chỉ nói sơ chứ chưa tỏ rõ hết nhưng hắn cũng nghe ra, hắn chỉ không hiểu cái là mình có biểu hiện tốt thôi là đã gợi lên cuộc tranh chiếm ngôi vị với Triệu Húc rồi. Tuy nhiên thường Đại Tống truyền ngôi vị còn khá là hòa khí nhưng không chừng do mình mà trở nên tàn khốc, tờ giấy trắng về mặt chính trị như Triệu Nhan thì có khi vào trong triều rồi bị người ta nuốt đến xương cũng chẳng còn.

- Ủa, không hẳn. Giả dụ ta mà thắng đại ca và thành chủ một nước thì nàng chẳng phải sẽ thành hoàng hậu sao, nếu vậy thì theo lẽ thường nàng phải ủng hộ ta mới đúng, sao lại có vẻ như không hy vọng ta đoạt ngôi?

Triệu Nhan đột nhiên ngẫm ra, nhìn Tào Dĩnh hỏi.

Nghe vậy, nhưng Tào Dĩnh thấy nhẹ người, rồi nghiêm mặt nói:

- Ta chẳng thích làm hoàng hậu gì gì cả cũng không mong phu quân tranh cái ngôi vị đó, trước tiên không nói đến phu quân có năng lực đó hay không, dù có đi nữa, thì cuộc chiến tranh đoạt ngôi vua vẫn là tàn khốc nhất, tới lúc đó phu quân không thể không làm những điều làm hại người khác, thậm chí bản thân cũng trở nên lãnh khốc, so với như thế thì phu quân hiện giờ vẫn làm người ta thoải mái hơn.

Tào Dĩnh nói rất ý nhị, nhưng câu cuối vẫn tỏ thiện cảm với Triệu Nhan, đối với nàng thế cũng đã không dễ dàng gì. Song cũng khiến Triệu Nhan phá lên cười, lại gần lấy ngón tay khẽ vuốt mái tóc mượt của nàng mà rằng:

- Yên tâm. Quyền thế với ta chỉ là phù du, ta lại càng không thích cái ngôi vị đó, cả đời này được vui vẻ ở bên nàng là ước nguyện lớn nhất của ta rồi.

Tuy Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết sớm đã lui khỏi phòng, nhưng Tào Dĩnh vẫn ái ngại với cử chỉ thân mật của Triệu Nhan, cúi gằm khuôn mặt đã ửng đỏ mà không dám nhìn hắn.

Vốn Tào Dĩnh lúc còn là thiếu nữ khuê các thì mong gả cho một thiếu niên tướng quân anh dũng, nhưng xem ra giờ Triệu Nhan một con người không chí khí thậm chí còn có chút vô lại mới là người hợp với mình.

Đôi phu thê thủ thỉ nhau hồi Triệu Nhan lại nói:

- Nương tử, nếu ta không tiếp quản chức chưởng quản Quân Khí Giám thì mai ta sẽ đi gặp phụ vương rồi từ chối chức vụ này luôn, để miễn sau này tin đồn truyền lan lại xảy ra biến cố gì.

- Vậy thì không được!

Tào Dĩnh nghe vậy liền lắc đầu can:

- Nếu phu quân đã nói trước mặt cha là cần thời gian suy nghĩ thì không nên từ chối sớm quá, chỉ cần phu quân chưa chính thức tiếp nhận thì dù người khác biết cũng không gây ra được chuyện gì nên khoảng thời gian này phu quân cứ kéo dài là được, nếu sau này cha không hỏi đến thì coi như thôi, nếu cha hỏi hãng từ chối cũng không muộn.

- Ha ha, quả nhiên là hảo nương tử của ta, vậy cứ vậy đi, ta coi như chưa nghe vụ việc này, đợi ngày sau cha có hỏi khắc nói.

Triệu Nhan cười lớn rồi nói.

Thật không ngờ Tào Dĩnh cũng thấu hiểu sự thâm sâu của chiêu kéo dài thời gian.xem ra gia giáo nhà Tào thiệt ghê gớm, khó trách có thể đứng vững ở thời Đại Tống.

Giải quyết xong việc phiền toái, Triệu Nhan thấy thoải mái hẳn, lại thêm hai phu phụ tới giờ còn chưa ăn trưa. Lúc này cảm thấy bụng trống rỗng.

Vừa hay Triệu Nhan muốn ăn sủi cảo, tuy đã muộn nhưng ai làm gì được Quận vương ta? Nhưng có lẽ hôm nay là ngày Triệu Nhan gặp xui nên lúc gói sủi cảo, hắn lại phát hiện một chuyện không vừa lòng hắn, và cũng là chuyện khá kì lạ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch