Núi đá, rừng trúc, nhân vật, cho dù đó là người hay là cảnh tất cả đều rất thực tế, góc cạnh trên từng tảng đá, từng chiếc lá tre hay từng cảm xúc trên khuôn mặt của nhân vật, tất cả đều được thể hiện một cách rất tinh tế dưới ngòi bút tài hoa của Triệu Nhan. Từng khung cảnh, từng khoảng cách, mỗi khoảng sáng hay tối đều mang vẻ đẹp riêng của nó khiến cho bức tranh trông rất sống động. Tiết Ninh Nhi xem xong như chính bản thân đang ở trong toàn bộ khung cảnh đó. Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một bức họa như vậy. Trước đây, Tào Tung đã đưa cho nàng một bức vẽ y chang bức vẽ này.
- Hóa ra... Hóa ra bức tranh này được tạo ra từ tay quận vương?
Tiết Ninh dùng bàn tay trắng nõn che miệng lại, mở to hai mắt nhìn một hồi lâu, lúc này mới thì thào lẩm bẩm, nàng vốn tưởng rằng bên người Triệu Nhan có một họa đạo cao thủ nhưng tuyệt đối không ngờ vị họa đạo cao thủ kia lại là tên công tử ăn chơi có tiếng xấu Triệu Nhan. Truyện này nếu như không phải nàng tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể nào tin được.
Triệu Nhan đặt hết tâm tư vào bức họa, căn bản không có phát hiện Tiết Ninh nhi đến, hơn nữa lần này hắn tính toán làm một bức vẽ tả thực, bức họa này không những yêu cầu kỹ xảo cực cao của người vẽ mà nó còn cần sự nhập tâm cao và tốn rất nhiều thời gian, cho nên Triệu Nhan căn bản không dám có chút phân tâm. Cho dù lúc này phát hiện Tiết Ninh Nhi đến hắn cũng không để ý tới.
Tiết Ninh Nhi khiếp sợ mất một lúc sau mới bình tĩnh lại được, nhìn thấy Triệu Nhan đang thật sự vẽ tranh, trên mặt nàng cũng không hề biểu hiện một chút cảm xúc nào, trước đây nàng cũng đã không ít lần tiếp xúc với hắn, trong ấn tượng của nàng Triệu Nhan chỉ là kẻ không có học vấn, không nghề nghiệp, viết mấy chữ cũng không thành thì nói gì tới việc thi vẽ. Nhưng sau nhiều tháng không gặp, dường như hắn đã thay đổi thành con người khác, không những thế hắn còn là một người có kỹ năng vẽ cao siêu như thế, đây tuyệt đối không phải một ngày hay hai ngày là có thể học được, chẳng lẽ trước kia Triệu Nhan lại thích giấu dốt, thậm chí ngay cả nàng cũng bị lừa gạt?
Vừa rồi Lý Công Lân và đám người Tô Thức đều bị Triệu Nhan kia gây chấn động không hề nhẹ, đặc biệt khi nghĩ đến mình, những người này hay thích phô trương thư họa cũng bị liệt là tiểu nhân nho, càng làm cho đám người Tô Thức có một cảm giác vô vị, ngu ngốc, thậm chí Tô Thức và Lý Công Lân còn muốn lập tức cáo từ, nhưng không chịu nổi Vương Sân năm lần bảy lượt giữ lại, cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống, tuy nhiên lúc này mọi người lại không có hứng thú thảo luận về nho học nữa, cuối cùng mọi người tiến hành tiệc rượu hạng nhất. Thì ra ai cũng biết vẽ tranh, hôm nay có dịp gặp gỡ, đặt bức tranh xuống rồi cùng nhau bình luận.
Họa đạo luôn luôn là sở trường của Vương Sân, đối thủ duy nhất của y cũng chỉ có Lý Công Lân, nhưng dù sao Lý Công Lân vẫn còn rất trẻ, kỹ năng vẫn chưa hoàn toàn thành thục, cho nên mỗi lần thi vẽ đều là Vương Sân đỗ trạng nguyên, cho nên mỗi khi đến cuộc thi tác họa ở cuối cùng, Vương Sân đều rất hưng phấn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vừa rồi y khuyên bảo Tô Thức và Lý Công Lân không được rời đi.
Trước thời Tống, hội họa cũng không được người đọc sách coi trọng lắm, họa sĩ địa vị cũng không cao, tuy nhiên từ sau thời Ngũ Đại, Tây Thục và Nam Đường liền trước sau thiết lập Hàn Lâm Đồ Họa viện, chuyên môn chiêu mộ nhân tài hội họa, chiếu theo đãi ngộ của quan văn mà hưởng thụ. Sau khi Tống triều thành lập vẫn dựa theo chế độ cũ, kể từ đó khiến cho họa đạo dần dần được coi trọng, có thể nói chỉ cần là người đọc sách, gần như đều biết vẽ, tỷ như đoàn người của Vương Sân, ngoại trừ Vương Sân và Lý Công Lân thì đám người huynh đệ Tô Thức và Tô Triệt kỹ năng vẽ cũng không tầm thường.
Lý Công Lân vẫn luôn muốn vượt qua Vương Sân, cho nên mỗi lần Tây Viên Nhã Tập tổ chức cuộc thi hội họa, gã đều toàn lực ứng phó. Nhưng vừa rồi gã bị Triệu Nhan kích thích, khiến cho lúc gã vẽ tranh có chút không yên, thường thường sẽ quét mắt nhìn Triện Nhan bên kia, kết quả rất nhanh liền phát hiện điều khác thường.
- Tử Chiêm huynh, huynh xem Quảng Dương quận vương ở đình dựng lên một tấm ván gỗ, sau đó ở đó viết viết vẽ vẽ lên đã nửa ngày, không phải đang vẽ tranh chứ?
Phía xa Lý Công Lân đang ngồi cạnh Tô Thức, bỗng nhiên chỉ vào Triệu Nhan ở trong đình nói, bọn họ ngồi ở đối diện Triệu Nhan, căn bản nhìn không thấy tình hình bên trong.
- Thoạt nhìn thì sẽ thấy có điểm giống nhưng lại không thấy hắn mài mực, bút dùng cũng có thấy chút kì quái, càng kì quái hơn chính là bên cạnh còn bày biện một cái bánh bao, nếu là trước kia ta sẽ cười nhạo một phen, nhưng bây giờ có phần không đành.
Tô Thức cũng là vẻ mặt nghi ngờ nói, y cũng chú ý Triệu Nhan thời gian rất lâu rồi, nhưng lại vẫn không thể nào nhìn ra Triệu Nhan đang làm cái gì?
- Tử Chiêm Huynh ngươi xem Tiết Ninh Nhi đứng sau quận vương, nàng đã ở đó nửa ngày trời, vẫn vô cùng nghiêm túc quan sát nhất cử nhất động của Dương Quận Vương thậm chí còn lộ ra vẻ hết lòng hâm mộ. Với tài hoa của Tiết Ninh Nhi có thể làm cho nàng lộ ra thần sắc này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!
Lý Công Lân lúc này lại nói.
- Nàng Tiết Ninh Nhi này xem ra cũng có tài, nhưng hình như có chút coi trọng tiền tài, nói cho cùng thì cũng không thoát khỏi suy nghĩ nông cạn của nữ nhi tầm thường. Vừa rồi ta thấy Tiết Ninh Nhi đối với Quảng Dương quận vương có chút bênh vực, tuy nhiên điều này cũng không có gì là bất thường, bởi vì Quảng Dương Quận Vương chính là cái túi tiền lớn của Tiết Ninh Nhi!
Vừa nghe Lý Công Lân nhắc tới Tiết Ninh Nhi, Tô Thức lập tức biến sắc, sau đó có chút không cho là đúng mà nói.
Ban đầu dựa vào tài hoa của Tô Thức, nữ tử lầu xanh trong thành Đông Kinh gần như đều tranh đoạt a dua, nhưng duy chỉ có Tiết Ninh Nhi này đối với gã lại không có bất kỳ ý đồ thân cận nào, vừa rồi lúc thảo luận còn khiến y mấy lần á khẩu không đáp lời được, cho nên Tô Thức hiện tại đối với Tiết Ninh Nhi có thể nói là đầy bụng oán khí, thậm chí còn chỉ ra Tiết Ninh Nhi đi theo Triệu Nhan là vì tham tiền.
Những lời này nếu để cho Triệu Nhan nghe được, chỉ sợ sẽ khiếp sợ cười toe toét, bởi vì hắn không nghĩ tới ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Tô Thức cũng sẽ lòng dạ hẹp hòi như thế, tuy nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút cũng không kỳ quái, Tô Thức vốn là có chút kiêu ngạo, hơn nữa hiện tại y lại khá trẻ tuổi, căn bản chưa chịu bất kì một thất bại nào, nhưng hiện tại lại bị một nữ nhi xem nhẹ, tự nhiên y có chút bất mãn, nếu đổi lại nhiều năm sau khi Tô Thức chịu đủ đau khổ, chỉ sợ cũng chỉ biết cười cho qua.
Nếu so sánh, Lý Công Lân năm ấy mười lăm tuổi sẽ suy nghĩ đơn thuần hơn, chỉ thấy y lúc này đứng lên nói:
- Muốn biết Quảng Dương quận vương đang làm cái gì cùng với Tiết Ninh Nhi ở đó cũng rất đơn giản, ta tự mình tới nơi xem là được rồi.
Lý Công Lân tuổi trẻ hiếu động, nghĩ đến cái gì thì chính là cái đó, ngay cả Tô Thức ngay bên cạnh cũng không kịp ngăn cản, chỉ thấy gã đã xoay người đi vào vị trí đình Triệu Nhan đang ngồi hóng mát, sau đó vòng vo nửa vòng, đi vào phía sau Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi, chẳng qua khi y nhìn rõ ràng thấy trong bản vẽ trước mắt Triệu Nhan là hình ảnh Tiết Ninh Nhi giống y hệt bên ngoài, lập tức ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Qua một hồi lâu, chỉ thấy Lý Công Lân hít vào một hơi sâu, y cũng giống Tiết Ninh Nhi, nếu không có tận mắt nhìn thấy, bất kể như thế nào cũng sẽ không tin tưởng loại tranh thủy mặc mới này lại là bức tranh của Triệu Nhan, nhưng hiện tại sự thật diễn ra trước mắt, không phải do y không tin.
Mặt khác trong lòng Lý Công Lân cũng hết sức rối bời, lúc trước gã đã hao tốn sức lực rồi tức giận khi tìm hai tờ phác họa bức tranh đang được lưu truyền, rất thích loại bút pháp mới này, thậm chí trong đầu đã có ý định bái sư, y cảm thấy nếu có được kỹ năng bút pháp mới này, tuyệt đối có thể khiến cho kỹ năng vẽ tranh của chính bản thân tăng lên vượt bậc, thậm chí đạt đến trình độ cực điểm trước đây chưa có ai có thể đạt tới.
Ban đầu Lý Công Lân rất kiên định trong việc bái sư, thậm chí gã còn tưởng tượng qua thân phận của đối phương, theo gã, dù cho đối phương là nữ nhi, y cũng không thèm để ý tới thành kiến của thời thế mà đi xin chỉ giáo của đối phương. Nhưng tuyệt đối Lý Công Lân không ngờ, không ngờ người này lại là Triệu Nhan, đối phương gần nhất và cùng tuổi gã, thứ hai Triệu Nhan rõ ràng là công tử ăn chơi tiếng xấu trong thành, thứ ba đối phương lại là Hoàng tử, nếu thật sự bái Triệu Nha làm thầy, cũng chỉ sợ làm hao tổn thanh danh của gã, thậm trí gã còn bị người đời nói rằng thấy người sang bắt quàng làm họ, chuyện này đối với một người đọc sách tiền đồ vô lượng mà nói, cái giá phải trả thật sự quá lớn.
Trong đầu lo lắng y quên cả việc bái sư, Lý Công Lân hồn bay phách lạc ngồi trở lại vị trí cũ. Tô Thức nhìn đến bộ dáng của y rất là kỳ quái, lập tức vỗ vỗ bờ vai của y nói:
- Bá Thời, ngươi làm sao thế, Quảng Dương quận vương rốt cuộc ở trong đó làm cái gì?
Chỉ thấy Lý Công Lân cười khổ nhìn Tô Thức một cái nói:
- Tử Chiêm huynh, chuyện này một hai câu nói không rõ ràng, hơn nữa ta hiện tại đầu óc rất loạn, cũng không biết nói từ đâu, đợi cho đến khi hội kết thúc, khi đó huynh sẽ biết thôi.
Thấy Lý Công Lân đi nhìn thoáng qua Triệu Nhan liền biến thành bộ dạng này, điều này làm cho Tô Thức cũng hết sức tò mò, thậm chí có loại kích động cũng muốn đi xem Triệu Nhan đang làm cái gì, tuy nhiên hiện tại mọi người xung quanh đều đang chăm chú hoàn thành bức vẽ của mình, hơn nữa y lại cảm thấy làm như vậy là quá liều lĩnh, cũng có chút mất thể diện, cho nên cuối cùng vẫn cố nén tò mò ngồi xuống tiếp tục vẽ tranh.
Chẳng qua Tô Thức và Lý Công Lân không phát hiện ra điều gì, ngay gần chỗ họ, trong một cái vòng nhỏ hẹp cũng có một người nhìn trông có vẻ là người đọc sách luôn chú ý đến Triệu Nhan. Đồng thời cũng đem luôn hành động vừa rồi của Tô Thức và Lý Công Lân đều nhìn trong tầm mắt. Chỉ thấy người đọc sách này đại khái chừng bốn mươi tuổi, tuổi này so với đám người Tô Thức cũng lớn hơn vài tuổi, thoạt nhìn cũng hết sức điềm đạm, chắc chắn. Tuy rằng thấy được hành động của Lý Công Lân và Tô Thức, cũng nghe được hai người họ đối thoại nhưng vẫn không có lên tiếng.
Chỉ thấy người trung niên đọc sách này không nói gì, mà còn ngồi ngẩn ngơ ở chỗ đó quan sát Lý Công Lân một hồi lâu, sau đó lại quay đầu nhìn nhìn Triệu Nhan ở trong đình, đồng thời thấp giọng lẩm bẩm:
- Là thiên địa lập tâm, mà sống vì dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời mở ra cục diện thái bình. Đây mới là điều con cháu Nho gia nên theo đuổi, có thể nói ra như vậy, đủ thấy vị Quảng Dương Quận Vương này thật không tầm thường, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định phải đến nhà thăm hỏi một phen mới được.