Lúc này trên mặt Thanh Linh chân nhân hiện vẻ ngưng trọng, từ người lão phát ra một luồng uy áp đáng sợ, ngày càng lan ra xa. Nhất thời một đám mây đen thùi xuất hiện trên đỉnh đầu ba người, bên trong chớp lòe điện quang.
- Dẫn Lôi Thuật!
Sắc mặt Tần Nghiên trở nên khó coi, pháp thuật này không hề kém Chưởng Tâm Lôi. Có thể thi triển ra, chứng tỏ Hỏa Linh chưởng môn có tu vị phi phàm.
Lâm Hiên cũng đã nhận ra sự nguy hiểm, hắn tế ra Bích Tuyết Hoàn. Bảo vật hóa lớn quay tròn trên đỉnh đầu, từ bên trong tỏa ra một tầng bạch quang bàng bạc.
Có thêm tầng phòng ngự của cực phẩm Linh Khí, quanh thân Lâm Hiên đã có tới bảy tám loại phòng ngự. Tu sĩ Linh Động Kỳ đại viên mãn đồng thời thao túng nhiều bảo vật, khẳng định vô cùng khó khăn. Cũng may linh lực tinh thuần cùng thần thức của Lâm Hiên vượt xa cảnh giới.
Thanh Linh chân nhân biến sắc cùng tức giận, tiểu tử này sao có nhiều bảo vật như vậy?
Tần Nghiên thấy Ngọc hoàn lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Hiên, trong mắt chợt hiện tia dị sắc, cũng không rõ nàng có nhận ra lai lịch của nó hay không. Hai tay nàng kết kiếm quyết, thao túng Thu Thủy Kiếm đón đỡ hai đạo pháp lực đã hóa thành thực thể của Hỏa Linh chưởng môn, hy vọng có thể giảm bớt áp lực cho Lâm Hiên.
Quan sát vẻ mặt ngưng trọng của Hỏa Linh chân nhân, đột nhiên linh thức xẹt qua trong đầu Lâm Hiên. Hắn từng chứng kiến trưởng lão trong môn phái ra tay. Có thể nói uy lực di sơn đảo hải, long trời lở đất. Lần giao thủ khi nãy, theo lý hắn và Tần Nghiên liên thủ cũng không thể đỡ được một kích của một cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ.
Trong môn đang có chuyện khẩn, lão gia hỏa này đâu có thời gian hạ thủ lưu tình. Lại còn chưa tế ra Linh Khí đánh nhanh thắng nhanh. Thế là thế nào?
Vừa suy đoán Lâm hiên vừa cầm tinh thạch, một tay đem pháp lực cuồn cuộn truyền vào Bách Hồn Phiên. Trong âm phong ghê rợn, hơn trăm con Lệ quỷ bay ra, ngưng kết thành một bộ Khô lâu rất lớn. Trong hốc mắt nó chiếu ra tia sáng yêu dị, lại phát ra chín đóa Ma hỏa xanh lè không ngừng quay quanh thân.
Lúc này ánh mắt Hỏa Linh chưởng môn hiện vẻ tàn khốc, mở miệng phun một ngụm tinh huyết lên lồng sáng bảo hộ. Phút chốc tầng sáng vàng kia như dầu gặp lửa, hừng hực bốc cháy lên.
Sau đó miệng lão lẩm nhẩm, đánh ra một đạo pháp quyết vào đám mây đen trên đỉnh đầu. Trong mây đen bắn tung tóe ra những tia điện quang, xèo xèo như dội nước lạnh vào vạc dầu đang đun nóng.
- Đi!
Thanh Linh chân nhân khẽ quát một tiếng, vô số đạo điện quang nhỏ tụ thành một đạo thiểm điện to bằng cái bát, từ trên trời giật thẳng xuống thanh niên đối diện.
Thiểm điện khí thế kinh người nhưng Lâm Hiên mặt không đổi sắc. Tròng mắt hơi nheo lại, hắn hít vào một hơi thật sâu, linh lực trên người như nước vỡ đê tuôn ra, truyền vào tầng tầng cấm chế quanh thân thể.
Đoành!
Thiểm điện giật thẳng xuống người Lâm Hiên. Lồng sáng màu trắng hộ thể do Bích Tuyết Hoàn tạo ra, trụ chưa được một lát đã bị đánh tan, khiến bản thể Ngọc hoàn văng ra xa. Mấy tầng cấm chế do phù lục phòng ngự cấp thấp cũng bị xuyên thủng.
Liên tiếp phá hủy bốn tầng phòng ngự, không ngờ Dẫn Lôi Thuật lại bị tầng sáng phòng ngự hình chuông vàng ngăn lại.
Lâm Hiên nở nụ cười nhạt. Pháp thuật phòng ngự bậc trung này đâu phải dễ công phá. Hắn vung tay tế ra một xếp phù phòng ngự bậc thấp. Bích Tuyết Hoàn cũng một lần nữa bay về đỉnh đầu, phóng ra một tầng bạch quang. Nhất thời Lâm Hiên lại bày ra bảy tám cái lồng sáng phòng ngự quang thân.
Trên mặt Thanh Linh chân nhân hiện vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi. Một đệ tử Linh Động Kỳ sao lại có nhiều phù lục như vậy. Dẫn Lôi Thuật uy lực phi phàm nhưng thi triển nhiều rất có hại với thân thể, mà thương thế hiện tại của bản thân cũng đâu hề nhỏ.
Không hổ là chưởng môn một phái, trên mặt Thanh Linh chân nhân hiện vẻ quyết tuyệt, đang muốn tiếp tục thi triển Lôi Dẫn Thuật thì chợt nghe hai tiếng bùng bùng. Lão kinh ngạc quay sang, phát hiện ra hai luồng pháp lực hóa thành thực thể đấu với Phi Kiếm cùng Hồn Kim Tỏa đã bị Vân trung Tiên Tử đánh tan.
Chỉ thấy Tần Nghiên đưa bàn tay mềm mại đánh ra một đạo pháp quyết. Thu Thủy Kiếm đón gió hóa lớn, chớp mắt đã dài mấy trượng, tỏa ra lam quang lóng lánh khiến người không rét mà run, hóa thành một vệt sao băng màu lam trảm xuống Hỏa Linh chưởng môn.
Thấy thế Lâm Hiên trở nên vui mừng, múa may Bách Hồn Phiên trong tay tuôn ra quỷ vụ cuồn cuộn. Vừa nãy do phải tập trung thần thức chống đỡ Dẫn Lôi Thuật nên không thể thao túng Khô lâu tiến công.
Khô lâu hấp thu quỷ vụ thì khí thế phát ra càng hung hãn. Nó gầm vang một tiếng, uỳnh uỵch lao sang Hỏa Linh chân nhân.
Đang chuyển sang thế công, Lâm Hiên vẫy tay thu Bích Tuyết Hoàn vào trong túi trữ vật. Vừa hao tổn khá nhiều linh lực, hắn muốn tiếp kiệm một chút. Đối đầu với đối thủ mạnh, phải học được cách phân phối pháp lực hợp lý.
Lúc này Thu Thủy Kiếm đã bổ tới lồng sáng kim quang hộ thể của Thanh Linh chân nhân, phát ra những tiếng nổ bạo liệt. Quầng sáng hộ thể dao động mãnh liệt một lúc mới ổn định lại.
Sắc mặt Thanh Linh chân nhân khi trắng khi hồng mấy lượt rồi mới bình thường trở lại. Lão còn chưa kịp thở, bộ Khô lâu màu máu đã lao tới cách không đầy ba thước.
Thật quá sơ suất!
Không ngờ hai tên tiểu bối này khó chơi đến vậy. Trong lòng đang hối hận vì đã khinh địch, trước ngực lại bộc phát cơn đau khiến Thanh Linh chân nhân nhăn mặt. Vừa rồi dụng lực hơi quá nên thương thế phát tác. Lão cắn răng một cái, hai tay hợp lại rồi xòe ra. Một đạo hỏa diễm màu trắng xuất hiện. Lão liền há miệng ra phun một ngụm tinh huyết vào tiên hỏa, khiến nó cháy lên bùng bùng.
Tiên Thiên Chi Hỏa! Thần thông có thể đốt cháy vạn vật của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ!
Thấy cảnh này, Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, miệng lẩm nhẩm đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết lên Bách Hồn Phiên. Chín đạo ma hỏa nhỏ hợp thành một. Khô lâu kia há mồm không ngừng phun ra âm khí vào đó.
Thanh Diễm Ma Hỏa!
Nhất thời bầu trời bị chia làm hai sắc trắng xanh. Trên mặt Hỏa Linh chưởng môn hiện vẻ tàn khốc. Hai tay lão đẩy ra, nhất thời bạch quang cùng thanh quang xoắn lấy nhau. Những nổ ầm ầm vang lên không ngừng, thanh sắc hỏa diễm cùng bạch sắc hỏa diễm không ngừng bay múa trên không.
Bên kia, khuôn mặt xinh đẹp của Vân Trung tiên tử như phủ một lớp hàn sương mỏng, hai tay liên tục kết kiếm quyết. Không ngờ Thu Thủy Kiếm tiếp tục cuồng trướng gấp đôi, dài tới bảy tám trượng, liên tục công kích phòng ngự của đối phương, thân kiếm tỏa ra từng đợt hàn phong khiến người rùng mình kinh hãi.
Điều này khiến lồng sáng kim sắc hộ thể của Hỏa Linh chưởng môn chấn động mãnh liệt, trong lòng Lâm Hiên đại hỉ. Đến lúc này có thể khẳng định vị cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ này mang thương thế trên người, không thể phát huy được được thực lực chân chính.
Thừa dịp lão bệnh phải lấy mạng lão! Lâm Hiên điên cuồng truyền linh lực vào Bách Hồn Phiên. Đồng thời lấy ra một tấm phù lục đặc biệt một chút, mặt trên có một con điểu nhi rất sống động.
Thú Phù! Bên trong phong ấn cực phẩm yêu thú cấp một tiến cấp thất bại, thực lực gần bằng tu sĩ với Trúc Cơ sơ kỳ.
Thanh Linh chân nhân cảm thấy khóe miệng đắng ngoét. Thú phù nọ phát ra hào quang mãnh liệt. Trong tiếng hót trong trẻo, một con quái điểu có ba mắt một chân to lớn xuất hiện.
Thiên Tường Điểu phóng ra uy áp cường đại, rốt cục trên mặt Hỏa Linh chưởng môn lộ vẻ lo lắng. Thân hình lão cấp tốc xoay tròn tại chỗ, hai tay liên tục biến hóa kết các pháp quyết kì lạ.
Lồng sáng hộ thể của Hỏa Linh chưởng môn đang lung lay dưới công kích của Thu Thủy Kiếm, lợi trảo của Thiên Tường Điểu quét tới thì tiếng vụn vỡ vang lên.
Lồng sáng nọ vỡ tan thành muôn điểm linh quang. Thanh cự kiếm màu lam không chút chậm trễ chém mạnh xuống. Thiên Tường Điểu cũng hé mỏ kêu vang, lại hóa thành một tiểu trùy dài bảy tám tấc, mang theo linh áp đáng sợ.
Hai kiện bảo vật đồng thời giáng thẳng vào luồng bạch quang, trên mặt Tần Nguyên hiện vẻ vui mừng. Riêng Lâm Hiên thì nheo mắt, từ lòng ngực lấy ra một hạt châu đen thùi.
Rất nhanh chóng, hắn nhấc tay trái bắn viên Thi châu vào khoảng không bên trái cách mấy trượng.
Bùm một tiếng! Thi châu nổ tung, hóa thành một đám sương mù đen tuyền tụ mà không tán, bao trùm một khoảng không gian.
Không ngờ trong sương mù kia chợt vang lên tiếng thét đầy phẫn nộ, sau đó hào quang lóe lên thổi sương mù tán ra. Trong hào quang, thân ảnh của Thanh Linh chân nhân dần dần lộ ra.
Chỉ thấy bộ dáng của lão vô cùng chật vật. Nhất là sắc mặt xám ngoét, dường như đã trúng thi độc.
Trở lại một sát na trước, bị hai tiểu tu sĩ Linh Động kỳ bức tới thở không ra hơi. Hỏa Linh chưởng môn vừa giận vừa sợ. Tránh đêm dài lắm mộng, lão quyết định hạ mình, sử dụng thủ đoạn đánh lén.
Đầu tiên lão sử dụng một pháp thuật nghịch thiên là tên Thuấn di. Thuấn di chính là pháp thuật không gian, có thể vô thanh vô tức dịch chuyển thân thể trong chớp mắt sang một vị trí khác. Với cảnh giới của Thanh Linh chân nhân, lão chỉ biết một chút sơ sài về bí thuật này. Thuấn di chỉ xa được gần một trượng. Tuy vậy là pháp thuật nghịch thiên, đã tiêu hao một lượng linh lực kinh người của lão. Hơn nữa sau này phải trả cái giá không nhỏ là tu vị giảm xuống.
Muốn không để địch nhân phát hiện tung tích, sau khi thuấn di sang bên tránh được công kích, Thanh Linh chân nhân liền sử dụng Ẩn Nặc thuật. Sở dĩ lão tự tin như vậy, vì ít nhất phải có thần thức cường đại ở cảnh giới Trúc Cơ Kỳ mới có thể phát giác ra thần thông này. Như vậy lão sẽ vô thanh vô tức, áp sát tiêu diệt tiểu tử cùng nha đầu không biết sống chết này.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, Lâm Hiên tuy tiểu tu Linh Động kỳ đại viên mãn nhưng thần thức của hắn còn mạnh hơn cả tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ một chút, đã phát hiện ra hành tung của đối phương. Tuy không hiểu vì sao Thanh Linh chân nhân có thể từ trong bạch quang thoát ra gần một trượng, song hắn đoán đây đã là cực hạn của đối phương. Bởi vì nếu lão có thể thi triển nhiều lần hoặc xa hơn, vậy thì đã lao tới bên cạnh tập kích hắn rồi.
Thanh Linh chân nhân thi triển Ẩn Nặc Thuật, đương nhiên là phải thu hồi hộ tráo tránh việc bại lộ tung tích. Nếu sử dụng Linh Khí hoặc pháp thuật công kích, chắc chắn sẽ lão bố hạ phòng ngự trong chớp mắt, vì vậy Lâm Hiên lựa chọn dùng thi châu.
Thi châu đen thùi chẳng có gì thu hút, quả nhiên khiến đối phương mất cảnh giác. Bên trong màn sương ẩn chứa thi độc nồng đậm. Đến lúc Thanh Linh chân nhân phát hiện ra điều không ổn, thi độc đã xâm nhập vào thân thể lão. Tuy chưa gây được nguy hiểm trí mạng nhưng cũng tạo ra không ít khó khăn.
Trở lại hiện tại, lúc này Thanh Linh chân nhân hít vào một hơi, vận chuyển linh lực trong cơ thể tạm thời đè ép thi độc. Giờ tình thế đã đảo ngược, lão đang từ kẻ đi săn lại biến thành con mồi.
Ngụy kế đã bị phá, trong mắt Thanh Linh chân nhân hiện vẻ không cam lòng, độn quang bỏ chạy nhưng Lâm Hiên đã huy động Thiên Tường Điểu đồng thời lại tế ra Bích Tuyết Hoàn. Tần Nghiên cũng thao túng Thu Thủy Kiếm hóa thành một luồng lam quang, đuổi theo Thanh Linh chân nhân.
Độn quang tuy của Thanh Linh chân nhân tuy nhanh nhưng sao có thể bằng tốc độ của Linh Khí. Bích Tuyết Hoàn cùng Thu Thủy kiếm nhanh chóng đuổi tới. Ngọc hoàn hóa thành mười sáu tiểu hoàn giống nhau như đúc, Thu Thủy Kiếm lại đón gió biến thành cự kiếm lam sắc, Thiên Tường Điểu cũng thong dong đuổi tới ba mặt giáp công.
Nhất thời kỳ quang tỏa ra chói lòa một vùng không gian, tiếng nổ chấn động cả bầu trời. Thanh Linh chân nhân tóc tai bù xù cùng sắc mặt dữ tợn, lúc này nào còn khí độ của chưởng môn một phái. Một tay lão nâng đạo Tiên Thiên Chi Hỏa đang cháy hừng hực, tay còn lại thì phóng ra mấy đạo bạch quang chống đỡ vô cùng chật vật.
Nếu còn dây dưa, chỉ e địch nhân nghe động chạy tới tiếp ứng, Lâm Hiên lấy ra mấy tấm phù khiến sắc mặt Thanh Linh chân nhân trở nên xám ngoét.
Cười lạnh một tiếng, hắn dẫn động các tấm phù trong tay. Trong quang hoa ngũ sắc truyền ra linh lực đáng sợ. Các loại pháp thuật trung cấp ầm ầm đánh tới Thanh Linh chân nhân.
Hành động này của Lâm Hiên đã cảnh tỉnh Tần Nghiên. Trên người Vân Trung tiên tử còn có một tấm phù cấp cao. Trong mắt hiện vẻ tiếc nuối nhưng rất nhanh nàng đã đem tấm phù tế ra.
- Không…
Bị vô số pháp thuật uy lực vây khốn, Thanh Linh chân nhân thét lên thảm thiết không cam lòng. Linh Thuẫn hộ thân bị đánh nát thành những mảnh nhỏ. Một lát sau khi bụi tan đi, để lộ thi thể Thanh Linh chân nhân với nét mặt còn nguyên sự sợ hãi.
Một trận gió thổi qua, thi thể của lão nhanh chóng hóa thành những hạt cát phiêu tán trong gió!
Bịch! Một vật từ trên trời rớt xuống. Thần sắc Lâm Hiên vừa động, lập tức phất tay phóng một đạo thanh quang, đem túi trữ vật của Thanh Linh chân nhân thu về, không có ý chia chác với ai mà trực tiếp cất vào ngực. Sau đó hắn mới quay sang nhìn thiếu nữ bên trái.
Hai người là đồng môn, lại vừa sánh vai liên thủ đánh bại cường địch, là bạn chứ không phải thù. Hơn nữa từ việc Tần Nghiên không bỏ chạy, có thể thấy được nàng là một nữ tử khí khái chẳng khác đấng tu mi nam tử. Lâm Hiên tuy khâm phục mhưng vấn đề ở chỗ nàng đã phát hiện bí mật của hắn.
Hắn không có linh căn mà sở hữu một thân tu vị kinh thế hãi tục, ngoài ra còn có Linh Khí của Trương Vũ và Chu Yến.
Nếu như bí mật này bị tiết lộ ra ngoài thì không tưởng tượng được hậu quả. Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, Tần Nghiên cũng ngẩng đầu nhìn lại. Lần đầu bốn mắt giao nhau trong một thoáng, sắc mặt thiếu nữ có vẻ phức tạp, đôi môi anh đào hé mở như muốn nói điều gì.
Ầm ầm!
Đột nhiên mặt đất chấn động kịch liệt, hai người cả kinh quay sang một ngọn núi xa xa, nơi đang có những tiếng nổ rung trời chuyển đất. Đã thấy một đạo sáng vàng khổng lồ hình trụ chiếu thẳng lên tận trời xanh.
Nhìn dị tượng phía xa, Lâm Hiên trở nên trầm tư, trên khuôn mặt thanh tú của Tần Nghiên cũng thoáng lộ vẻ kỳ lạ.
Đột nhiên hai người biến sắc. Trong tiếng nổ còn nghe tiếng rú hống đáng sợ. Xem ra chấn động kia đã kinh động tới những yêu thú gần đó. Trong yêu khí đầy trời, một số yêu thú cấp thấp có khả năng bay lượn hoảng sợ bỏ chạy qua đây.
Lâm Hiên quay sang, ngẫu nhiên thấy ánh mắt trong veo lấp lánh như pha lê của Vân Trung tiên tử đang nhìn bản thân một cách kỳ lạ. Có điều lúc này không thể để ý nhiều. Lâm Hiên tế xuất Bích Tuyết Hoàn, đang muốn độn quang bỏ đi thì một tiếng nổ kinh thiên động địa như xé rách màng nhĩ truyền tới. Hắn cùng Tần Nghiên không khỏi kinh hãi ngẩn người.
Chỉ thấy đạo sáng vàng khổng lồ kia bắt đầu xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Hình thành một lốc xoáy kéo theo thiên địa linh khí bốn phương chảy về tụ hợp.
Điềm báo dị bảo xuất thế! Có điều Lâm Hiên chỉ liếc qua rồi muốn rời đi. Ai ngờ kim quang chợt phát sinh biến hóa. Trong lốc xoáy đột nhiên bắn ra ba đạo lưu tinh, xảo hợp thế nào lại bay thẳng tới nơi này.
Lâm Hiên ngẩn ngơ, chẳng cần suy nghĩ liền xoay người bay tới đám lưu tinh. Hai tay hắn liên tục biến hóa pháp quyết, toàn thân phát ra một đạo thanh quang, vặn vẹo một hồi biến thành một bàn tay màu xanh rất lớn, chụp tới mấy đạo lưu tinh kia.
Bắt được hai đạo, thần thức Lâm Hiên vừa động. bàn tay màu xanh liền mang chúng trở lại. Hắn nhanh chóng bỏ vào túi trữ vật, quay sang đã thấy khối lưu tinh cuối cùng, như chủ động bay vào bàn tay nhỏ nhắn như ngọc kia. Lưu tinh ngừng lại, Lâm Hiên thấy rõ ràng đó là một khối ngọc giản nho nhỏ.
Mà ở phía xa, tiếng động cũng nhỏ dần, đạo sáng kim sắc hình trụ càng lúc càng mờ nhạt.
Lâm Hiên cùng Tần Nghiên nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngự khí bay về phía cửa Khê Dược Giản.
Đúng lúc đó ngọn núi phía xa chấn động kịch kiệt. Một vùng nguyên đất đá nhanh chóng biến thành dung nham nóng chảy. Những cây đại thụ ở gần liền bốc cháy dữ dội. Phóng tầm mắt từ xa nhìn lại, chỉ thấy một vùng khói lửa dày đặc. Mười mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ Hỏa Linh môn đang lơ lửng trên không sắc mặt vô cùng khó coi. Có chán nản, có phẫn nộ, còn có cả bàng hoàng.
Trước đó một khắc, chưởng môn chân nhân chưa trở về mà dị bảo đã xuất thế. Bất đắc dĩ lão giả đành phải ra lệnh cả bọn mở trận pháp khống chế. Ban đầu sự tình tiến triển khá thuận lợi, tuy không có Thanh Linh chân nhân nhưng hơn mười tu sĩ Trúc Cơ kì có thể vận hành trận này thu lấy dị bảo.
Mắt thấy cột sáng vàng khổng lồ chiếu lên trời đang trở nên rực rỡ. Đúng lúc này một viên niệm châu trong tay lão giả thủ lĩnh đột nhiên vỡ vụn. Tất cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nơi đây đều biến sắc kinh hãi. Hạt châu kia chính là bổn mạng linh châu của Thanh Linh sư huynh, chẳng lẽ chưởng môn đã gặp chuyện bất trắc?
Đám tu sĩ Hỏa Linh Môn tràn ngập sợ hãi, nhất thời có kẻ vận chuyển linh lực sai lệch, khiến trận pháp trở nên mất ổn định.
Thấy thế lão giả đại biến sắc mặt, vội quát to nhắc nhở các vị sư đệ nhưng đã không kịp. Sự bất thường của trận pháp khiến quỹ đạo của bảo vật vừa xuất sai lệch, hóa thành mấy đạo lưu tinh bay tận ra xa.
Lúc này thân bị trận pháp vây khốn, cả đám chỉ có thể trơ mắt nhìn. Một lát sau trận pháp được thu hồi. Lão giả vô cùng lo lắng, nhanh chóng độn quang bay đi, những tu sĩ còn lại cũng vội vàng theo sau.
Lúc này cả đám hai mặt nhìn nhau, đều thấy sắc mặt đối phương cực kì trầm trọng. Chưởng môn sư huynh còn chưa rõ sinh tử mà dị bảo sắp tới tay lại bay mất. Lần này bổn môn chủ động trở mặt chém giết minh hữu. Đã trở thành cái đích cho mọi sự chỉ trích tại tu tiên giới Duyện châu nhưng không đoạt được bảo vật. Các cao thủ Hỏa Linh môn bắt đầu cảm thấy tình thể bổn môn trở nên không ổn.
Trong Khê Dược Giản này chắc chắn còn dư nghiệt của các môn phái khác, phải nhanh chóng giết sạch bọn họ rồi đoạt lại bảo vật.
…
Lâm Hiên cùng Tần Nghiên biết không nên ở lâu nơi đây. Hai người hóa thành hai đạo kinh hồng toàn lực bay về cửa ra Khê Dược Giản.
Lâm Hiên vẫn đầy bình tĩnh, không tiếc pháp lực truyền vào Bích Tuyết Hoàn. Linh Khí này ẩn ước phát ra tiếng ông ông, tốc độ muốn tăng nhanh gấp đôi.
Trong mắt Tần Nghiên thoáng hiện vẻ kỳ lạ, nàng không ngờ pháp lực của sư đệ lại tinh thuần đến vậy. Liền nhanh chóng kết pháp quyết tăng tốc đuổi theo.
Rất nhanh hai người đến cửa ra Khê Giản Dược. Mắt thấy có hai đạo độn quang với tốc độ kinh người từ bên trong lao ra, đám đệ tử cấp thấp Hỏa Linh Môn thủ hộ bên ngoài Truyền Tống Trận đầy kinh ngạc.
Lâm Hiên điên cuồng truyền linh lực vào Bích Tuyết Hoàn, đẩy tốc độ lên cực hạn. Chợt một luồng thần thức cường đại ở một bên ập tới.
Lâm Hiên nhướng mày khẽ quát:
- Là tu tiên giả Trúc Cơ kỳ?
Miệng la nhưng tay không chậm, ném ra mấy tấm phù lục. Chỉ thấy linh lực kinh người tỏa ra, quang hoa chớp động liên hồi. Nào là Băng Châm Quyết, Hóa Giao thuật, Thái Sơn áp đỉnh, Cự Mộc trùng kích…
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ nọ vừa định tập kích, mắt thấy vô số pháp thuật cao cấp đánh tới thì hoảng sợ dừng lại, vội tế ra quang tráo hộ thể mạnh nhất ngăn cản.
Nhìn xa khác nào quần phong loạn vũ, lại gần chỉ là lớt phớt vài hạt mưa bay. Băng châm hỏa diễm đến trước người tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đột nhiên biến thành một khối băng châu cùng vài viên hỏa cầu. Thì ra chỉ là những pháp thuật nhập môn.
Lúc người nọ phát hiện đã mắc mưu, hai người Lâm Hiên đã ngự trên cực phẩm Linh Khí chạy ra xa. Hai người điên cuồng phi hành. Khoảng nửa canh giờ sau, đoán rằng cao thủ đối phương sắp đuổi tới.
Giờ chạy tiếp thì càng dễ bị phát hiện. Lâm Hiên tính dùng lục dịch Hồng Lăng Thảo thu liễm pháp lực. Nhưng còn vị sư tỷ kia? Hắn quay sang, chưa kịp lên tiếng thì Tần Nghiên đã lấy từ trong túi trữ vật ra hai tấm phù lục màu đỏ, ném sang chohắn một tấm.
Lâm Hiên ngẩn ra rồi lộ vẻ vui mừng. Đây là Ẩn Thân phù mà hắn đã có lần dùng qua. Có diệu dụng che dấu linh lực toàn thân. Chỉ cần không di chuyển thì dù tu vị đối phương cao hơn cũng không thể phát hiện.
Lâm Hiên nhanh chóng dán Ẩn Thân Phù lên người, trong miệng lẩm bẩm pháp quyết. Tấm phù phát ra hào quang rồi hóa thành một tầng bạch khí bao quanh thân thể. Một lát sau sương mù tiêu tán, thân ảnh Lâm Hiên cùng Tần Nghiên đã biến mất.
Ẩn Thân phù chỉ có tác dụng trong vòng ba canh giờ nhưng vậy là quá đủ. Đối phương đuổi tới không thấy, chắc chắn sẽ nóng lòng tiến về phía trước hoặc rẽ sang nơi khác. Lâm Hiên lẳng lặng tìm một góc ngồi xuống, tranh thủ đả tọa khôi phục pháp lưc.
Ba canh giờ sau hắn mở mắt ra, trên mặt thoáng hiện vẻ chế diễu. Đệ tử Hỏa Linh môn nhiều lần đảo qua gần đây nhưng không phát hiện được tung tích hai người. Tạm thời an toàn, Lâm Hiên thầm tính toán một chút.
Chuyến đi này vô cùng mạo hiểm nhưng đã hái được Ngân Nguyệt Hoa cùng Lưu Huỳnh thảo. Cực phẩm Tẩy Tủy Đan không còn chỉ là trong truyền thuyết.
Ngoài ra bất ngờ tiêu diệt chưởng môn Hỏa Linh. Với thân phận cùng tu vị của lão, khẳng định là túi trữ vật kia chứa lượng tài vật rất lớn.
Cuối cùng, thu hoạch lớn nhất mà cũng bất ngờ nhất, chính là bảo vật bí mật từ ngọn núi kia. Vì bảo vật này, Hỏa Linh môn không tiếc trở mặt chém giết minh hữu, có thể đoán được nó quý giá đến mức nào.