U Châu có chín chín tám mươi mốt thành. Thành Thiên Thủy là một trong những thành thị lớn ở phía nam, là chỗ yếu đạo giao thông, dân cư đông đúc.
Ba ngày sau Lâm Hiên đã tới ngoại thành Thiên Thủy. Nghe qua thông tin về nơi này thì hắn hài lòng gật đầu, Trúc cơ ở chỗ này là một lựa chọn khá tuyệt hảo.
Tu sĩ bế quan đều chọn những nơi vắng tránh bị người quấy rầy. Thậm chí có kẻ khai mở động phủ ở nơi nguy hiểm như Thập Vạn Đại Sơn, tuy không bị ai quấy rầy nhưng kết quả lại biến thành thức ăn của yêu thú.
Lần thối luyện Cực phẩm đan vừa rồi, Lâm Hiên cũng lựa chọn nơi hoang vắng nhưng vẫn có khách không mời mà tới. Dù hữu kinh vô hiểm nhưng quả thực khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Trùng kích vào cảnh giới Trúc Cơ tất nhiên nguy hiểm hơn nhiều, Lâm Hiên cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ đến một nơi hữu hiệu.
Đại đa số tu sĩ bế quan đều chọn nơi sơn cùng thủy tận, vậy sao hắn không làm ngược lại, chọn một thành thị phồn hoa nào đó.
Tu tiên giả theo đuổi thiên đạo thích ở nơi hồng trần chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu hắn trùng kích trúc cơ ở đó đương nhiên ít gặp nguy hiểm hơn.
Lúc này sắc trời còn sáng, Lâm Hiên chậm rãi đi tới. Chỉ thấy thành cao hào sâu, tường thành dùng những tảng đá lớn kiên cố xây nên. Có một đội binh lính đang đứng nghiêm uy phong lẫm lẫm nơi cửa thành.
Tiến vào trong thành, trước mắt là những tòa kiến trúc san sát nối tiếp nhau, dòng người tấp nập khiến Lâm Hiên thở ra cảm khái. Từ khi bước vào tiên đạo, đây là lần đầu quay lại nơi thế tục.
Thấy một lầu khách tên là Hương Tức Phúc ở gần, Lâm Hiên không chút do dự đi tới. Hắn gọi một bàn đầy sơn hào hải vị rồi hào hứng thưởng thức, một lúc thì gọi một tên tiểu nhị lại hỏi:
- Tiểu nhị, trong thành này có trang viện nào muốn bán không?
- Khách quan muốn mua cư xá? Có rất nhiều, phía nam thành có Lý gia, phía đông có Trương viên ngoại…
Lâm Hiên khoát khoát tay nói:
- Ta muốn tìm một chỗ an tĩnh không ai quấy rầy.
- Điều này..
Tiểu nhị trầm ngâm một chút, nói:
- Có, song chỉ là …
- Ngươi ấp úng cái gì, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của ta. Ngân lượng không thành vấn đề.
Được Lâm Hiên đưa cho một lượng bạc. Nhất thời hai mắt tiểu nhị sáng lên, hắn nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ gặp được khách nhân hào phóng như vậy. Vẻ mặt trở nên vô cùng cung kính:
- Tạ ân khách quan ban thưởng, phía bắc thành chừng mười dặm có một tòa trang viên, đình đài lầu các hoa viên tiểu hồ thứ gì cũng có. Trước kia là của đại phú ông Trần lão gia. Trang viên này vô cùng an tĩnh, bình thường không ai quấy rầy, chỉ là …
- Sao?
Lâm Hiên cau mày hỏi.
- Chỉ là này trang viên có chỗ kỳ lạ. Mấy năm trước, người trong trang tự dưng sinh ra các loại ảo giác, có người nói là thấy quỷ vật.
Nửa canh giờ sau, Lâm Hiên đã tới phía bắc thành Thiên Thủy, đúng là có một tòa trang viên tinh xảo hoa lệ. Đánh giá một chút, trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng. Nơi đây không những an tĩnh mà còn có một linh mạch nho nhỏ, là nơi tu luyện khá tốt đối với tu sĩ.
Về phần quỷ vật theo lời đồn Lâm Hiên không thèm để vào mắt. Theo gã tiểu nhị, Trần lão gia từng mời không ít thiên sư đến hàng ma nhưng đều thất bại.
Thiên sư sao? Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ trào phúng. Trong mắt tu sĩ chân chính, Thiên sư chỉ là một đám giả thần giả quỷ mà thôi.
Lâm Hiên đi tới cổng trang viên rồi giơ tay gõ cửa. Sau một lúc mới có một lão nhân râu tóc bạc trắng lưng còng đi ra.
- Cậu là..
- Lão trượng, ta tới mua là trang viện này.
- Cậu muốn mua trang viên này?
Thanh âm của lão giả trở nên vui mừng:
- Một trăm hai mươi lượng bạc.
Một trăm hai mươi lạng? Lâm Hiên sửng sốt nhưng rất nhanh nghĩ ra. Giá trị của trang viên vượt xa một trăm hai mươi lạng nhưng do có quỷ vật, dù rẻ thế này mà chẳng ai dám mua.
Sau khi giao ngân lượng và nhận khế ước bán trang viện. Đợi lão nhân rời đi, Lâm Hiên mới bắt đầu đánh giá cư xá mới. Đây sẽ là nơi hắn tiến hành trúc cơ.
Tiến cảnh lên Trúc Cơ mới chính thức bước trên tiên đạo, một khi thành công thì linh lực trong cơ thể sẽ chuyển biến về chất, thân thể được dịch kinh tẩy tủy khiến thọ nguyên tăng gấp đôi.
Lúc này Lâm Hiên nhắm mắt đem thần thức thả ra, lát sau khóe miệng nở nụ cười.
Hắn đi tới hoa viên, có một tòa tiểu lâu nhỏ không khóa cửa, hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Chỉ thấy bên trong rất tối, đang là ban ngày nhưng khiến người ta có cảm giác vô cùng âm u. Đột nhiên trong lòng Lâm Hiên dâng lên dự cảm kỳ lạ khó mà diễn tả.
- Hú hú..!
Trong góc tiểu lâu chợt truyền ra tiếng khóc than, đồ đạc trong phòng đột nhiên chuyển động như có ma.
Lâm Hiên cau mày, không có hứng thú chơi đùa với quỷ vật trong này. Lưu chuyển linh lực trong cơ thể, hắn phất tay phải một cái. Một đạo bạch quang từ ống tay áo bắn nhanh ra, hóa thành một bàn tay lớn chụp tới góc phòng.
Tiếng than khóc im bặt, thay vào đó là tiếng la hoảng. Một hư ảnh hiện lên giữa không trung, muốn lao nhanh ra phía cánh cửa.
- Muốn chạy ư?
Thần thức Lâm Hiên khẽ động. Bàn tay linh lực nọ lại biến thành một sợi dây phát ra hào quang lập lòe, bắn tới đem hư ảnh trói lại.
- Tiên sư tha mạng!
Nhìn âm hồn trước mặt, không ngờ lại là một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy, dung mạo thập phần xinh đẹp khiến người động lòng. Lâm Hiên nhìn nàng một chút rồi trầm ngâm, trong lòng lại dâng lên cảm giác hết sức kinh ngạc.
Thuần Âm chi thể!
Thuần âm chi thể là âm hồn có khả năng tu thành quỷ tu.
Quỷ tu hoàn toàn khác với lệ quỷ. Lệ quỷ chính là linh hồn của người đã chết còn mang đầy oán khí, không muốn tiến vào luân hồi. Thực lực được tăng cường theo năm tháng nhưng lại mất đi linh trí, giống như loài dã thú.
Còn quỷ tu thì giống tu tiên giả và tu ma giả. Không những có linh trí, khi tu vị tinh thâm còn có thể ngưng kết thành thân thể.
Tu tiên giả có thể trở thành tiên nhân, tu ma giả có thể trở thành ma tôn. Quỷ tu sau khi độ kiếp thành công có thể thành Quỷ Tiên.
Nói cách khác, âm hồn có thể thuần âm tương đương với nhân tộc có linh căn rất hiếm có, phải trong mười vạn âm hồn mới có được một. Đương nhiên âm hồn muốn trở thành quỷ tu, cần có người dẫn tiến nhập môn.
Lúc này Nguyệt Nhi len lén đánh giá thanh niên trước mắt, thấy đối phương chỉ nhìn mà không nói, nàng càng thêm sợ hãi. Tiểu âm hồn ở trong trang viên, do không muốn bị người quấy rầy nên có bày ra chút tiểu sự, thực ra chưa hề làm chuyện gì xấu.
Trước kia, nàng đã ngẫu nhiên được nghe nói qua truyền thuyết về tu tiên giả. Đó là những người thần thông cao cường như thần tiên, tiểu quỷ như nàng không thể nào chống lại. Còn nghe nói tu sĩ hay bắt âm hồn để tế luyện ma bảo.
- Ngươi tên gì?
Đang lúc tiểu âm hồn sợ hãi thì Lâm Hiên mở miệng.
- Nguyệt Nhi
- Ngươi muốn ta tha cho ngươi?
- Cầu tiên sư tha cho ta, ta thật sự không làm chuyện xấu.
- Muốn thế thì ngươi phải nhận ta làm chủ nhân.
- Nhận chủ?
- Đúng vậy, chỉ cần nhận ta làm chủ, ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp tu hành quỷ đạo. Ngày sau ngươi còn có thể ngưng thành thân thể, đắc đạo thành tiên.
Thanh âm Lâm Hiên đầy sự hấp dẫn, đương nhiên không phải hắn mềm lòng mà là đôi bên cùng có lợi.
Tu tiên giả gặp được âm hồn có thể thuần âm, có thể nói là phúc duyên lớn lao.
Chúng nhân đều biết thực lực tu sĩ chủ yếu dựa vào tu vị cùng pháp bảo, ngoài ra còn có các kỳ nghệ thâm sâu khác như Khu Trùng Thuật, Khu Thú Thuật...
Nuôi dưỡng kỳ trùng lợi hại tới trưởng thành, hoặc nhận yêu thú lợi hại làm sủng vật, đương nhiên sẽ gia tăng thực lực của tu sĩ. Có điều hai quá trình trên muôn ngàn khó khăn. Còn âm hồn có thể thuần âm thì khác. Sau khi ký kết khế ước chủ tớ, âm hồn có thể tự tu luyện, không cần tốn tinh lực của chủ nhân, khi gặp địch nhân lại có thể trở thành trợ thủ.
Như vậy có thể tưởng tượng chỗ tốt của việc nhận âm hồn chi thể làm kẻ hầu lớn đến mức nào. Chỉ là âm hồn chi thể chỉ có gặp mà không thể cầu. Trước kia đã có đại cao thủ Ngưng Đan kỳ, tốn cả hơn trăm năm đi tìm tại những nơi âm khí dày đặc mà không thành. Nên có thể nói vận khí lần này của Lâm Hiên cực tốt.
Ngưng thành thân thể, tu đạo thành tiên?
Nguyệt Nhi nghe vậy thì vô cùng hưng phấn, nàng cũng không có lựa chọn nào khác, đương nhiên là cao hứng đồng ý.
Nghe vậy, Lâm Hiên cắn ngón tay trích ra một giọt tinh huyết, lại dùng đạo pháp dung nhập vào trong thân ảnh Nguyệt Nhi. Nghi thức nhận chủ đã thành, dù sau này tiểu âm hồn có thể độ kiếp trở thành Quỷ tiên thì vẫn phải nghe lệnh hắn.
Lâm Hiên lấy ra một cái ngọc giản còn trống, đem một thiên công pháp tu luyện quỷ đạo ghi vào rồi giao cho tiểu âm hồn tu luyện. Đây chỉ là công pháp nhập môn nhưng tạm thời đã đủ với Nguyệt Nhi. Chờ sau khi Trúc Cơ thành công, hắn sẽ giúp tiểu nha đầu này kiếm công pháp tốt hơn.
Sau khi để Nguyệt Nhi lại trong tiểu lầu. Lâm Hiên bắt đầu trùng kích bình cảnh Trúc Cơ. Hắn chọn một căn phòng yên tĩnh có lượng thiên địa linh khí tương đối nồng đậm, dùng một viên cực phẩm Tẩy Tủy Đan sau đó đả tọa luyện khí.
Quả nhiên là linh đan trong truyền thuyết!
Cực phẩm đan vừa vào bụng, liền có một luồng nhiệt khí bốc lên ở đan điền rồi tỏa ra khắp châu thân. Lâm Hiên không dám chậm trễ, nhanh chóng dựa theo công pháp thực hiện đại chu thiên tuần hoàn.
Sau khi luyện hóa toàn bộ dược lực, Lâm Hiên cảm giác tu vị đã tăng thêm một phần.
Vẫn chưa trúc cơ thành công nhưng Lâm Hiên không hề chán nản. Mấy vạn năm qua, tu tiên giới chưa từng có phàm nhân trúc cơ thành công. Dù hắn có cực phẩm đan nghịch thiên nhưng không thể dùng một lần mà thành công được.
Hơn ba tuần trăng sau.
Két một tiếng, cánh cửa đang đóng chặt chợt hé ra, Lâm Hiên đã xuất quan.
- Thiếu gia!
Một thanh âm êm ái dễ nghe truyền tới, Lâm Hiên ngẩng đầu, thấy tiểu âm hồn một thân bạch y trắng như tuyết như ngự trên gió bay lại. So với trước, hình thái của nàng đã rõ thêm một chút, hơn nữa không còn sợ ánh dương. Xem ra gần trăm ngày tu luyện quỷ đạo, tiểu nha đầu cũng có chút thành tựu.
- Người đã Trúc Cơ thành công?
Thấy tiểu nha đầu đưa đôi mắt đẹp nhìn mình, Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Không có linh căn mà muốn trúc cơ, đương nhiên phải trải qua khó khăn mà người khác khó có thể tưởng tượng. Tư chất tốt như Tần Nghiên, chỉ cần một viên trung phẩm đan là cũng dễ dàng làm được, còn hắn phải dùng gần hết một lô cực phẩm đan mới thành công.
Ngẫm lại quãng thời gian đầy gian khổ đã qua, Lâm Hiên nắm chặt tay, bất giác nhìn sang tiểu nha đầu. Không hiểu sao mới gặp nhưng hắn không thấy có cảm giác xa lạ với Nguyệt Nhi.
Cảm thụ được linh lực dồi dào trong cơ thể, bao vất vả đã được đến đáp. Giờ hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
- Thiếu gia, người không vui mừng sao?
Lâm Hiên mỉm cười rồi khẽ lắc đầu, lại ngẫm nghĩ về con đường tu luyện phía trước.
Tiến cảnh Trúc Cơ kỳ là chuyện tốt nhưng không có linh căn thì ngày sau tu luyện càng thêm gian nan. Dựa theo kinh nghiệm hắn biết chỉ cố gắng thôi chưa đủ, phải cần thêm số lượng lớn đan dược hỗ trợ.
Vẫn còn vài viên cực phẩm Tẩy Tủy Đan nhưng hiện tại không còn hiệu dụng. Lâm Hiên đã xem qua trong đan thư. Đan dược dành ở cảnh giới Trúc Cơ có hai loại cơ bản, đó là Trúc Cơ Đan và Bồi Nguyên Đan.
Trong đó Trúc Cơ Đan có tác dụng như Tẩy Tủy Đan đối với tu sĩ Linh Động kỳ, Bồi Nguyên Đan giúp mở rộng kinh mạch, thân thể tu sĩ sẽ dung nạp được nhiều linh lực hơn, thuộc về nhóm đan dược có tính phụ trợ. Truyền thuyết rằng, dùng nhiều Bồi Nguyên Đan có thể tăng khả năng tiến cảnh Ngưng Đan kỳ.
Hiện tại đã có công pháp Cửu Thiên Huyền Công thần diệu, còn thiếu chính là đan dược hỗ trợ tu luyện mà thôi.
Hắn có khả năng tinh chế phế đan. Nhưng cần đi đâu tìm phế đan Trúc Cơ?
Trúc Cơ Đan vốn là loại đan dược cao cấp, hoàn toàn khác với Tẩy Tủy Đan, muốn luyện chế được nó cần rất nhiều dược liệu trân quý. Cho dù là các đại môn phái U châu, cũng không thể phân phát cho đệ tử.
Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ muốn có đan dược thì phải tự đi thu thập dược liệu, kiếm luyện đan sư trả một số lượng tinh thạch nhất định nhờ luyện đan hộ.
Nói cách khác, các môn phái có phế đan Tẩy Tủy Đan nhưng tuyệt không có phế đan Trúc Cơ Kỳ. Hơn nữa, đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà lại đi làm quản sự phế đan phòng sẽ khiến người hoài nghi. Vì vậy muốn gia nhập đại phái xin làm chân quản sự như trước là không ổn.
Nghĩ đến con đường tu luyện ngày sau trắc trở, có điều Lâm Hiên tin tưởng sẽ có cách giải quyết. Lúc này tiểu âm hồn hóa thành một đạo bạch quang bay vào trong ống tay áo hắn. Thân hình Lâm Hiên nhoáng một cái, đã ngự khí bay ra khỏi trang viên.
…
Hắc Phong Sơn trải dài mấy trăm dặm, nằm ở phía bắc U Châu. Thế núi hiểm trở, lâm sản phong phú, tuy vậy dân cư hết sức thưa thớt do có nhiều yêu thú. Tuy phần lớn chúng chỉ có tu vị cấp một nhưng phàm nhân sao có thể đối phó nổi.
Ba ngày sau, Lâm Hiên đã tới nơi này. Yêu thú tuy hung mãnh nhưng toàn thân đều là bảo vật, hắn tới để tìm kiếm một loại tài liệu trân quý.
Đột nhiên, từ xa truyền ra tiếng nổ lớn kèm theo quang hoa chói mắt. Lâm Hiên do dự một chút thì độn quang bay về hướng đó.
Dưới chân một ngọn sơn phong cao ngất, rừng cây đã bị pháp thuật phá rạp. Ba tiểu tu chừng hai mươi đang giao đấu với một con yêu thú. Dù chiếm ưu thế về nhân số nhưng tình cảnh của ba người này không ổn chút nào.
Lâm Hiên quan sát bọn họ một chút rồi lắc đầu. Đúng là nghé non không sợ hổ, thực lực thế này mà cũng dám đến Hắc Phong Sơn trêu chọc yêu thú.
Hai thiếu niên tướng mạo giống nhau là một đôi song bào huynh đệ, có tu vị tầng thứ tư Linh Động Kỳ. Còn lại là một thiếu nữ rất trẻ mới đến tầng thứ ba.
Yêu thú kia là một con Độc Mãng thân to như cái thùng nước, trên đầu có một cái sừng, từ khí thế phát ra thì đây là một thượng phẩm yêu thú cấp một.
Lúc này con mãng xà thè lưỡi, không ngừng phun ra chất dịch màu xanh biếc tanh tưởi. Ba người kia chỉ biết miễn cưỡng chống đỡ.
- Muội muội mau chạy đi, để hai ta ngăn chặn yêu thú này.
- Không, muốn chết thì cùng chết.
Theo thời gian, con độc mãng ngày càng tức giận, há cái miệng khổng lồ đỏ lòm tớp sang.
Mắt thấy thiếu nữ sắp táng thân trong bụng rắn thì dị biến nổi lên. Chỉ thấy ở một gần đó lóe lên hàn quang, vô số những cây băng châm sắc nhọn mang theo hàn khí lạnh người, xé gió bay tới Độc mãng.
Yêu thú tuy hung hãn nhưng không kịp tránh, bị băng châm xuyên qua thân thể. Nó ré lên một tiếng rồi đổ gục xuống.
Lâm Hiên khẽ gật đầu, thực lực của hắn đã tăng lên khá nhiều. Vận dụng Băng Châm Quyết, có thể dễ dàng ngưng tụ được tới năm trăm cây.
Ba người kia tưởng đã chết chắc, lúc này vừa mừng vừa sợ. Chỉ thấy người vừa động thủ là một thanh niên chừng hai mươi, bộ dáng cử trọng nhược khinh, một kích nhẹ nhàng đã giết một con thượng phẩm yêu thú cấp một, khẳng định là cao thủ Trúc Cơ Kỳ.
Ba huynh muội lập tức bước tới cung kính hành lễ, vẻ mặt cảm kích nói:
- Tham kiến tiền bối, đa tạ người đã ra tay tương trợ.
- Ừm.
Lâm Hiên thản nhiên gật đầu nhưng trong lòng vui vẻ. Tư vị trở thành cao thủ được người tôn kính thật không tệ. Hắn liếc mắt nhìn ba người:
- Với tu vị của ba người các ngươi mà dám đến Hắc Phong Sơn sinh sự, có phải không cần mạng nhỏ nữa không?
Ngữ khí của hắn đầy vẻ răn dạy, đám tiểu tu sĩ lại không dám có vẻ gì bất mãn. Gã thiếu niên bên trái thở dài nói:
- Tiền bối giáo huấn rất đúng, chỉ là huynh muội chúng vãn bối thiếu thốn làm liều, muốn diệt yêu thú đem tới Đào Bảo Hội đổi lấy tinh thạch.
- Đào Bảo Hội?
Lâm Hiên nhíu mày hỏi:
- Là hội gì vậy?
Ba huynh muội liếc nhau, trên mặt lộ vẻ xấu hổ:
- Hội này là do tu sĩ cấp thấp chúng vãn bối tụ tập với nhau, bậc tiền bối như người chắc không có hứng thú.
- Cứ nói ta nghe qua một chút.
- Vâng.
Thiếu niên bên trái ho khan rồi lên tiếng.
Nửa canh giờ sau, Lâm Hiên hóa thành một đạo quang ảnh, theo hướng ba người chỉ bay đi.
Nghe qua Đào Bảo Hội này, hắn cũng có vài phần hứng thú. Ở U châu tuy có phường thị để giao dịch, nhưng chỉ một số ít đệ tử tinh anh trong các đại môn phái hoặc đại gia tộc mới có đủ tinh thạch tới đó. Tán tu hoặc tiểu tu sĩ môn phái cấp thấp thì sao có thể?
Tuy vậy, cũng có một số kẻ thông minh trong đám tán tu nghĩ ra chủ ý,đó là thường lệ cử hành tụ hội cho các đệ tử nghèo. Có những thứ vô dụng với bản thân, không chừng lại hữu dụng đối với kẻ khác.
Đối với tu sĩ cấp cao, tám chín phần những thứ trong hội đều là phế vật. Riêng Lâm Hiên lại có bản lĩnh tinh chế, biến phế thành bảo, tới đó biết đâu sẽ tìm được thứ hữu dụng.
Sau khi tiến cảnh, tốc độ độn quang càng thêm nhanh. Khoảng cách hơn hai trăm dặm, mất gần nửa canh giờ là tới.
Lâm Hiên dừng lại trên không, quan sát một chút rồi lấy ra lục dịch Hồng Lăng Thảo uống vào, đem tu vị dấu xuống Linh Động trung kỳ, sau đó lại thi triển Thiên Ma Kiến Dung Thuật thay đổi dung mạo.
Nghe nói ngẫu nhiên cũng có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nghèo túng tới đây đổi bảo, Lâm Hiên không muốn người chú ý nên mới giả dạng như vậy.
Hắn thi triển Ngự Phong Thuật bay về phía trước, được hơn hai mươi dặm thì thấy một ảo trận đơn giản.