Phía trước, trung niên Ngô Thiên vừa bay mà lòng còn sợ hãi. Không ngờ đem phế đan của sư phụ tới đổi tinh thạch mà lại gặp chuyện.
May mắn đã thoát thân, Ngô Thiên đưa tay sờ vào túi trữ vật. Hai mươi khối tinh thạch này đủ để tu luyện một thời gian. Mắt thấy cách phường thị đã khá xa, hắn thả lỏng tâm tình, đang muốn tăng tốc thì một đạo quang ảnh màu xanh từ phía sau vọt lên chắn trước mắt.
Ngô Thiên giật mình dừng lại. Quang hoa tản đi lộ ra một thiếu niên dung mạo bình thường.
- Tiền… tiền bối.
Đây chính là vị tiền bối từng mua phế đan của hắn. Hơn nữa khi nãy chỉ một chiêu đã sát diệt được tu ma giả tàn độc kia.
Một cao thủ như vậy tìm hắn làm gì?
Trên mặt Ngô Thiên lộ vẻ lo lắng, đối phương khoát tay nói:
- Đạo hữu không cần hoảng sợ.
Niên kỷ của Ngô Thiên hơn tứ tuần, cũng xem là kẻ lão luyện. Thấy đối phương không có ác ý, vẻ mặt hắn giãn ra, đồng thời cung kính mở miệng:
- Tiền bối, không biết người tìm ta có sự tình gì sai khiến?
- Ngươi là đệ tử Linh Dược Sơn?
- Vâng!
Ngô Thiên thầm nghĩ, chẳng lẽ vị cao thủ Trúc Cơ kỳ này muốn tới bổn môn luyện đan?
- Thật vừa dịp, tại hạ rất hứng thú với Luyện Đan Thuật nên muốn gia nhập quý phái. Không biết đạo hữu có thể tiến cử ta chăng?
Cái gì?
Ngô Thiên nghe thì há miệng, không tin hỏi lại:
- Tiền bối, không phải người đang giỡn chứ?
Lâm Hiên nhíu mày có vẻ bất mãn:
- Ngươi nghĩ ta nói chơi sao? Trong tiên đạo vô cùng rộng lớn này, điều ta hứng thú nhất chính là luyện đan.
Tu sĩ cao cấp còn trẻ có hứng thú với Luyện Đan Thuật, trước đây Ngô Thiên chưa từng thấy bao giờ. Chắc chắn thanh niên tiền bối này phải có linh căn xuất chúng. Thiên tài như vậy, không một lòng theo đuổi tiên đạo mà đi nghiên cứu Luyện Đan Thuật. Thật là đáng tiếc…
Ngô Thiên thầm thở dài hỏi lại một lần nữa:
- Tiền bối thực sự muốn gia nhâp Linh Dược Sơn chúng ta?
- Đúng.
- Điều này… Thứ cho vãn bối không thể giúp. Tại hạ chỉ là đệ tử cấp thấp nên không có quyền hạn này.
Thấy Lâm Hiên thở dài, hắn lại vội bổ sung:
- Tiền bối không nên vội thất vọng. Với tu vị Trúc Cơ kỳ của người, muốn nhập môn thì chỉ cần trưởng lão đồng ý là được.
Sau đó hắn liền đem tình cảnh Linh Dược Sơn kể qua một lượt.
Thì ra Linh Dược Sơn là tập hợp của một đám tu sĩ cổ quái thích nghiên cứu Luyện Đan Thuật để trao đổi kinh nghiệm. Tuy bên trong cũng định ra chưởng môn cùng trưởng lão nhưng kì thật không quản đệ tử. Tu sĩ khác, chỉ cần được chưởng môn đồng ý hoặc là ba trưởng lão tán thành là có thể gia nhập. Có điều muốn gia nhập Linh Dược Sơn, nhất định phải có thiên phú luyện đan. Nếu không dù là cao thủ Ngưng Đan Kỳ cũng không được chào đón.
Ngô Thiên nói một hồi rồi cáo từ. Còn lại một mình, sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, xem ra tình huống không dễ như hắn nghĩ.
Lúc trước, hắn suy đoán tại Linh Dược Sơn chắc chắn có rất nhiều phế đan Trúc Cơ kỳ. Khi có tu sĩ tới nhờ luyện đan, tuy các luyện đan sư Linh Dược Sơn có kỹ nghệ siêu quần nhưng việc luyện hỏng đương nhiên phải có. Mấy ngàn năm qua nhất định đã tồn trữ không ít phế đan Trúc Cơ.
Với tu vị Trúc Cơ kỳ của hắn, cứ nghĩ là đến gia nhập thì sẽ được hoan nghênh. Nhưng hiện tại …
Thiên phú luyện đan?
Lâm Hiên trầm ngâm. Đến linh căn hắn còn chẳng có, nói gì đến thiên phú luyện đan.
Không có đan dược trợ giúp thì tu vị không tiến triển. Mà thảo dược để luyện chế Trúc Cơ đan rất trân quý. Hi vọng duy nhất chỉ còn trông vào phế đan.
Trầm mặc trong chốc lát, Lâm Hiên ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ quyết tâm. Xoay người biến thành một đạo lam quang bay về chân trời.
Vùng Hỏa Diệm Sơn phía bắc U châu kéo dài tới mấy ngàn dặm. Nơi đây là sơn mạch lớn nhất phía bắc Triệu quốc. Thời tiết vô cùng nóng bức, dân cư thưa thớt, các loại dã thú hay chim chóc cũng rất hiếm.
Tuy thiên nhiên đầy khắc nghiệt nhưng Linh Dược Sơn, môn phái có danh khí rất lớn tại tu tiên giới U châu lại đóng ở đây. Là do nơi này có rất nhiều địa hỏa thích hợp luyện đan.
Ba ngày sau, Lâm Hiên đã tới vùng Hỏa Diệm Sơn này. Vừa mới hạ thân, hắn đã cảm giác được những luồng khí nóng phả vào mặt. Thời tiết còn nóng hơn tiết trời chí dương ở những nơi khác. Nếu không phải thân thể trải qua tẩy tủy, tuyệt đối không thể chịu được.
Chỉ thấy quanh thân Lâm Hiên hiện một tầng sáng màu lam nhạt, chính là tầng hộ tráo thủy thuộc tính hạ nhiệt khi cần thiết.
Lâm Hiên xác định phương hướng một chút, sau đó thi triển ngự phong thuật tiến vào núi.
Tại tổng đàn môn phái khác đều có thiết lập cấm chế ngăn ngoại nhân xâm nhập, riêng Linh Dược Sơn thì khác. Nơi đây thường có tu sĩ đến luyện đan, bên ngoài Hỏa Diệm Sơn chỉ bày ra vài ảo trận sơ sài phòng ngừa phàm nhân đi lạc vào mà thôi.
Lâm Hiên dễ dàng tới một nơi gọi là “Sơn Trung Chi Sơn” hay là “núi trong lòng núi”. Vốn là một ngọn núi lửa cực lớn. Bên trong miệng núi lại có một một ngọn núi nhỏ hình như một cái đỉnh lò. Kỳ cảnh này chỉ có thể dùng ý xảo đoạt thiên công để hình dung.
Có truyền thuyết nói rằng, mấy ngàn năm trước, các môn phái U châu từng vì nơi bảo địa có hỏa tài nguyên phong phú này mà tranh đoạt một hồi, cuối cùng lại đành buông bỏ. Số là khi đó một tán tu hỏi một câu khiến các chưởng môn cứng lưỡi đành phải im lặng, chính là:
- Cho dù cướp được chỗ này, các ngươi có đủ kỳ nghệ luyện đan hay không?
Sau đó vị tán tu nọ đại triển thần kĩ trước mặt các tu sĩ khai lò luyện đan.
Các đại môn phái luyện chế Trúc Cơ Đan, xác suất thành công chỉ có hai thành. Nhưng vị tán tu kia có xác suất thành công lên tới năm thành, cứ luyện hai lô thì thành công một lô/ Các phái đều tâm phục khẩu phục, chắp tay đem Sơn Trung Chi Sơn này dâng cho vị tán tu nọ, kèm theo một điều kiện phải trợ giúp các phái luyện đan.
Người này chính là tổ sư khai sáng Linh Dược Sơn!
Về sau có một số tu tiên giả đam mê luyện đan gia nhập, dần phát triển thành Linh Dược Sơn ngày nay.
Trở lại Sơn Trung Chi Sơn, lúc này có một đám đệ tử các tông phái cùng tán tu mộ danh mà đến đã đứng ở đây.
Hôm nay Linh Dược Sơn có không ít khách a!
Những người này liếc mắt dò xét Lâm Hiên qua một chút.
Đứng đợi đã mấy canh giờ nhưng không ai trong đám người lộ vẻ bất mãn hay thiếu kiên nhẫn. Nguyên nhân do tu sĩ Linh Dược Sơn đều là một đám quái nhân. Nghe nói trước kia, từng có một tiền bối Ngưng Đan Kỳ đến nhờ luyện đan nhưng do vô lễ khiến Luyện đan sư Linh Dược Sơn được nhờ tức giận.
Kết quả là vị Luyện đan sư nọ cố ý luyện chế thất bại liên tiếp mười lô đan dược. Đây chẳng phải là cố ý làm khó sao? Mắt thấy tất cả dược liệu trân quý vất vả thu thập được biến thành phế đan. Hẳn là có thể tưởng tượng ra sự phẫn nộ của cao thủ kia. Tuy vậy khi muốn phát tác, một vị hảo hữu đã dẫn hắn rời đi.
Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ có thể hô phong hoán vũ một phương nhưng các Luyện đan sư Linh Dược Sơn không thèm để vào mắt. Không phải môn phái này có thực lực cường đại. Đến như chưởng môn cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.
Linh Dược Sơn có địa vị siêu nhiên là do đám tu sĩ luôn cần nhờ bọn họ luyện chế đan dược.
Tu tiên giới U châu đã có qui ước ngầm là, cho dù thế nào cũng không được động thủ với Luyện đan sư của Linh Dược Sơn. Nếu sát diệt bọn họ thì lấy ai để luyện đan? Vậy nếu kẻ dám ra tay thì sẽ là công địch của cả tu tiên giới.
Đám người Lâm Hiên chờ thẳng đến giờ ngọ, rốt cuộc cũng có một đạo bạch quang lóe lên. Một thanh niên chừng hai mươi xuất hiện, hắn nhìn qua một lượt rồi nói:
- Các vị tiên sư mời theo ta
Thanh niên này chỉ là một phàm nhân. Đám tu sĩ sớm không còn kiên nhẫn, vội theo hắn vào Sơn Trung Chi Sơn.
Là ngọn hỏa diệm sơn còn hoạt động mạnh nhất U châu. Từ khi Linh Dược Sơn khai tông lập phái đến nay, các đời tổ sư đều hao phí rất nhiều công sức, dùng tiên pháp mở đường, dẫn địa hỏa từ lòng đất dưới sâu lên tạo ra các luyện đan phòng.
Nơi quan trọng nhất chính là ngọn núi nhỏ hình đỉnh lò trời sinh. Dùng nó luyện đan, thì đối thần kỳ hơn các đỉnh lò khác. Chỉ điều, ngoài vị tu sĩ khai sáng Linh Dược Sơn thì xưa nay chưa ai có trình độ luyện đan thần kỳ như thế.
Thanh niên phàm nhân nọ rất lanh lợi, nhanh chóng hỏi các tu sĩ muốn luyện chế đan dược gì, lại chỉ bọn họ đến các luyện đan phòng thích hợp. Để các tu sĩ tự thương lượng với luyện đan sư nơi đó.
- Tiên sư, xin hỏi người cần luyện đan dược gì?
Thanh niên cung kính hỏi qua Lâm Hiên, trong mắt lóe lên vẻ hâm mộ. Hắn đã được báo, tiên sư trước mặt này là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Lâm Hiên mỉm cười nói:
- Làm phiền ngươi, ta đến không phải để luyện đan.
- Không phải luyện đan?
Thanh niên rùng mình. Vậy tiên sư này đến Linh Dược Sơn làm gì?
- Ta muốn gia nhập quý phái
Vừa nghe thì phản ứng của thanh niên cũng chẳng khác Ngô Thiên là mấy. Một lát sau hắn mới mở miệng.
- Thì ra là vậy, mời tiên sư theo ta.
…
- Lại thất bại!
Tiếng thở dài truyền ra từ một phòng luyện đan. Giữa đan thất có một khối hỏa cầu màu đỏ sẫm đang lơ lửng. Bên dưới là một cái đầu quái thú dữ tợn được đúc bằng thiết tinh, không ngừng phun ra địa hỏa bổ sung cho hỏa cầu.
Một lão đạo râu tóc bạc phơ ôm một cái đỉnh lò, bên trong là một mùi cháy khét.
- Ài, luyện chế thượng phẩm Tẩy Tủy Đan không dễ. Hao phí hai mươi lô dược liệu mà không thành công được một lần.
Đừng xem lão đạo ăn vận giản đơn mà xem thường. Đây chính là Thông Vũ chân nhân, chưởng môn Linh Dược Sơn. Luyện đan sư nổi danh nhất tu tiên giới U châu, tu vị cũng không thấp, đã là Trúc Cơ trung kỳ.
Lúc này hai hàng mi trắng của lão đang nhíu chặt. Chẳng lẽ đúng như truyền thuyết, luyện chế thượng phẩm đan chỉ có thể dựa vào vận khí, không thể cưỡng cầu?
Chợt một đạo truyền âm phù bay vào. Thông Vũ chân nhân đưa tay bắt lấy rồi đem thần thức chìm vào trong. Một lát sau lão đứng lên.
Có tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến xin gia nhập bổn phái sao?
….
Lâm Hiên chậm rãi thưởng thức hương trà, ngắm nghía các bức bích họa trên tường. Căn phòng này không rộng nhưng bài bố hết sức văn nhã. Chính là phòng chiêu đãi khách quý của Linh Dược Sơn.
Hắn chờ gần nửa canh giờ nhưng không nóng vội. Từ miệng thanh niên đồng tử kia, đã biết thêm một số tin tức về Linh Dược Sơn.
Lúc đầu gã đồng tử còn vẻ câu thúc, mắt thấy Lâm Hiên hòa ái nên dần trở nên bạo dạn hơn. Có thể giành được cảm tình của một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đương nhiên hữu ích. Nếu vị tiền bối này cao hứng, ban thưởng cho một hai kiện vật phẩm thì chỗ tốt không để đâu cho hết.
Lâm Hiên sao lại không nhận ra dáng vẻ mong mỏi của đồng tử. Hắn lấy ra một thanh tiểu kiếm gần một tấc phát ra hàn quang lóng lánh, tuy không phải là Linh Khí nhưng vô cùng sắc bén. Cái chính là bên trong ẩn chứa một chút linh lực, tuy vậy đã vượt xa binh khí chốn phàm tục. Gã đồng tử mừng rỡ không thôi, kể ra hầu hết những điều quan trọng mà hắn biết.
Khi nghe nói gần đây, Linh Dược Sơn có vài Luyện đan sư vừa tọa hóa. Lâm Hiên khẽ động.
Mắt thấy Thông Vũ chân nhân đi tới, đồng tử nọ cung kính thi lễ rồi lui xuống. Nhìn lão giả râu tóc bạc trắng đi vào phòng Lâm Hiên lập tức đứng lên chào:
- Tham kiến chưởng môn!
- Đạo hữu không cần đa lễ, các hạ còn chưa gia nhập tệ phái, chúng ta cứ xưng hô đồng bối là được.
Dù đã nghe qua nhưng tận mắt thấy Lâm Hiên còn trẻ thế này, Thông Vũ chân nhân không khỏi cả kinh. Chưa tới hai mươi đã Trúc Cơ thành công, đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp. Thanh niên này thật sự muốn gia nhập Linh Dược Sơn sao?
- Đạo hữu hứng thú với thuật Luyện đan?
- Đúng.
Lâm Hiên mỉm cười gật đầu, chậm rãi nói:
- Trong tiên đạo rộng lớn, kẻ hèn hứng thú nhất là Luyện Đan Thuật. Đáng tiếc trước nay chưa gặp được lương sư, sớm đã vô cùng hâm mộ Linh Dược Sơn.
Thông Vũ chân nhân nghe thì có vẻ vui mừng nói:
- Đã như vậy xin mời đạo hữu đi theo ta.
Hai người cùng tới một phòng Luyện đan.
- Đạo hữu đem bảo vật và dược liệu trên người tạm ký gửi lại chỗ này.
Thấy Lâm Hiên có vẻ chần chừ, Thông Vũ chân nhân mỉm cười giải thích:
- Tất cả các đạo hữu muốn gia nhập, đều phải chứng minh có thiên phú luyện đan. Bổn phái có đặt ra quỉ củ nhỏ này. Đạo hữu an tâm, danh tiếng bổn môn truyền thừa đã mấy ngàn năm. Sau khi thực hiện kiểm tra xong, nhất định sẽ hoàn trả bảo vật đầy đủ cho ngươi.
Đối phương đã nói vậy, Lâm Hiên đành đem túi trữ vật giao ra. Thông Vũ chân nhân lại dùng thần thức quét qua, xác định trên người hắn không còn gì thì mỉm cười đưa ra một cái bình ngọc, nói:
- Trong này là nguyên liệu đủ luyện chế ba viên Tẩy Tủy Đan. Ngày mai ta sẽ đến lấy thành quả. Chỉ cần luyện thành một viên là đủ chứng minh đạo hữu có thiên phú, có thể gia nhập Linh Dược Sơn.
Tẩy Tủy Đan là đan dược cấp thấp nhất, luyện đan sư Linh Dược Sơn có xác suất thành công lên tới năm thành. Nếu thanh niên này có xác suất thành công là ba thành, chứng tỏ thiên phú của hắn thật không tệ.
Luyện đan?
Lâm Hiên thản nhiên tiếp nhận cái bình, trong lòng mừng rỡ.
Thật sự là trời giúp bản thân!
Trong lòng Lâm Hiên trở nên yên tâm. Khi thối luyện cực phẩm đan, đã hắn từng nghiên cứu qua Luyện đan thuật, biết rõ bản thân không có thiên phú gì. May thay lại có Lam Sắc Tinh Hải.
Sau khi Thông Vũ chân nhân rời đi, Lâm Hiên tiến vào phòng luyện đan rồi đóng cửa lại.
Nhìn hỏa cầu đang rực cháy giữa phòng, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kỳ lạ. Địa Mạch Chi Hỏa nơi đây không kém Tiên Thiên Chi Hỏa chút nào. Đỉnh lò bên cạnh cũng là vật bất phàm.
Lâm Hiên phất tay đem toàn bộ được liệu cho vào đỉnh lò, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết thao túng địa hỏa, bắt đầu luyện chế Tẩy Tủy Đan.
Ba canh giờ sau.
Nắp lò vừa mở, đã ngửi thấy mùi dược liệu cháy khét, không cần nói cũng biết đã thất bại.
Lâm Hiên thở dài, vừa rồi đã dụng hết tinh lực nhưng không thành công.
Trầm ngâm một chút, hắn lấy một viên phế đan bắt đầu tinh chế. Chỉ sau một khắc, màu sắc viên phế đan từ đen chuyển sang trắng. Mùi cháy khét cũng chuyển sang thơm ngát, là trung phẩm Tẩy Tủy đan!
Sở dĩ Lâm Hiên làm thế là đã tính toán.
Lại nó Luyện Đan Thuật của Linh Dược Sơn có cao đến cỡ nào thì cũng không tránh khỏi chuyện thất bại. Mấy ngàn năm qua sẽ tích tụ rất nhiều phế đan. Mà phế đan Trúc Cơ Kỳ tác dụng nhất định, nên sẽ có trương mục quản lý hẳn hoi. Cho dù làm quản sự Phế Đan phòng thì cũng không thể tùy tiện lấy phế đan như khi ở Phiêu Vân Cốc.
Cách tốt nhất là có được địa vị nhất định tại Linh Dược Sơn. Nếu có thể trở thành trưởng lão, tự nhiên là có quyền xuất nhập phế đan phòng, khi đó mới nhân tiện mà trổ tài thần thâu.
Để được Thông Vũ chân nhân coi trọng, hắn cố ý tinh chế ra một viên trung phẩm đan, còn hai viên khác vẫn để hỏng, tránh để đối phương nghi ngờ tài năng của hắn quá mức biến thái.