Ngồi trong Thiên Thảo Đường, sắc mặt Thông Vũ chân nhân có vẻ khó coi, lão đưa tay vuốt nhẹ chòm râu bạc trầm ngâm không nói. Bên cạnh còn ngồi ba lão giả tinh thần quắc thước. Bọn họ chính là tam trưởng lão có uy quyền nhất tại Linh Dược Sơn. Không chỉ tinh thâm luyện đan thuật mà tu vị cũng là Trúc Cơ Kỳ.
Mấy lão này kiến thức vô cùng rộng rãi, có điều khi nghe Lâm Hiên và Kim Đào thuật chuyện thì đưa mắt nhìn nhau.
Âm hồn đi đoạt phế đan làm gì? Thật không thể hiểu được.
Cấm chế không bị chấn động, hơn nữa trong môn đã tìm kỹ trong vòng mười dặm chung quanh nhưng không phát hiện gì.
Một lúc sau, Triệu trưởng lão ngồi bên trái mở miệng:
- Chưởng môn sư huynh, hai vị sư đệ. Sự tình này quả thật là quỉ dị nhưng cũng may chỉ là phế đan không mấy giá trị, bổn phái tổn thất không nhiều. Chúng ta cũng không cần truy cứu thêm. Việc cấp bách là phải tăng cường phòng thủ những nơi trọng yếu.
Thông Vũ chân nhân cùng hai trưởng lão còn lại nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.
Nửa canh giờ sau, Lâm Hiên rời Thiên Thảo Đường chậm rãi trở về động phủ. Trên mặt hắn tỏ vẻ thản nhiên nhưng tâm tình hưng phấn khác thường, không ngờ lần này lấy trộm phế đan lại rất thuận lợi.
Dù hắn đã chuẩn bị ứng phó, chỉ không biết môn phái tài đại khí thô không coi số phế đan nọ vào mắt hay là tu sĩ Linh Dược Sơn tính tình cổ quái. Tóm lại mấy trưởng lão không có ý định truy cứu thêm việc này.
Về động phủ, Lâm Hiên nhanh chóng tới phòng luyện công. Hắn lấy một cái bình ngọc nhỏ màu trắng rồi đổ ra một viên phế đan, kẹp giữa hai bàn tay bắt đầu tinh chế.
Khác với Tẩy Tủy Đan, tinh chế Trúc Cơ Đan khó hơn nhiều. Cũng may có rất nhiều phế đan, xác suất thành công thấp cũng không sao.
Đảo mắt đã một tuần trăng trôi qua. Lâm Hiên vẫn khoanh chân ngồi trong động phủ. Trước mặt hắn có mười mấy cái bình ngọc chứa đầy đan dược màu đỏ thắm. Đây chính là Trúc Cơ Đan. Trong thời gian này hắn đã tinh chế được hơn ngàn viên.
Lúc này trên tay Lâm Hiên đang cầm một cuốn đan thư, thu hồi ánh mắt thì thở dài. Không ngờ một ngày chỉ có thể phục dùng ba viên Trúc Cơ đan. Nếu dùng quá sẽ gây tình trạng dư thừa dược lực có hại cho cơ thể.
Đối với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, đan dược này rất trân quý, khoảng hai tuần trăng phục dùng một viên đã vô cùng hữu ích. Nhưng với tư chất của Lâm Hiên, một ngày dùng ba viên thì tu vị vẫn tăng tiến chậm chạp.
Có biện pháp gì hữu hiệu chăng?
Lâm Hiên đương nhiên không dám đi hỏi Thông Vũ chân nhân về nan đề này, như thế chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này hay sao. Tới Tàng Thư Các tìm hiểu điển là phương pháp hữu ích nhất. Nói đến bí tịch đan dược, phóng mắt tại U Châu, nếu Linh Dược Sơn nhận đứng hai thì tuyệt không có môn phái nào dám xưng đệ nhất. Không chỉ về cách luyện chế đan dược, các thông tin liên quan như dược tính, xuất xứ, những vấn đề cần chú ý khi dùng đều được giới thiệu khá rõ ràng chi tiết.
Trong Tàng Thư Các, rốt cục hắn tìm được một cuốn cổ tịch hữu ích. Theo đó, sự hạn chế dùng ba viên một ngày là do kinh mạch không hấp thu hết dược lực, lưu lại chỉ khiến tổn hại thân thể.
Cũng theo cuốn cổ tịch này, có một loại đan dược là Dịch Kinh Đan có thể mở rộng kinh mạch, nâng cao khả năng hấp thu dược lực. Dùng nó phụ trợ, mỗi ngày có thể dùng tới mười lăm viên Trúc Cơ Đan.
Mười lăm viên! Không phải tốc độ tu luyện có thể tăng lên năm lần sao? Hơn nữa lúc trùng kích bình cảnh thêm phần dễ dàng.
Chỗ tốt có thể thấy rõ nhưng vừa nhìn dược liệu luyện chế Dịch Kinh đan thì Lâm Hiên trợn mắt há mồm.
Những tài liệu khác không quá khó kiếm ngoài một vị là Thất Tinh Thảo.
Đây chính là tiên dược vô cùng trân quý, sợ rằng đa số các tu tiên giả còn chưa bao giờ nghe thấy. Lâm Hiên ở Linh Dược Sơn tai nghe mắt thấy mỗi ngày, mới được nghe qua đại danh của nó.
Tại tu tiên giới, dược liệu cũng được chia làm cấp bậc khác nhau.
Dược liệu phổ thông như Bách Niên Nhân Sâm, có tinh thạch là mua được.
Dược liệu trân hiếm như Hồng Lăng Thảo được trồng tại dược viên các môn phái tu tiên, chỉ cần trên trăm năm năm đã khiến người đỏ mắt.
Linh dược như Ngân Nguyệt Hoa, Lưu Huỳnh Thảo, Thiên Niên Nhân Sâm. Các tu tiên giả phải có vận khí cực tốt mới có thể ngộ được.
Tiên dược tuy không phải là tiên gia bảo vật nhưng từ danh tự cũng có thể thấy được sự trân quý nghịch thiên của nó.
Dịch Kinh Đan chỉ là một loại đan dược phụ trợ nhưng lại phải dùng tới Thất Tinh Thảo, khó trách trên cổ tịch có lưu lại dòng chữ:
- Đan dược này trừ cổ tu sĩ, mấy ngàn năm qua chưa từng có ai luyện chế.
Khó khăn đã rõ, có điều Lâm Hiên quyết định vẫn phải thử một lần. Mỗi ngày dùng ba viên Trúc Cơ Đan thì tu luyện quá mức chậm chạp. Theo tốc độ này, tới khi hao hết thọ nguyên vẫn không có cơ hội ngưng đan.
Trong cổ tịch không đề đến tung tích Thất Tinh Thảo nên Lâm Hiên nên chỉ còn cách lặng lẽ thăm dò trong môn phái.
Kiến thức của Luyện đan sư Linh Dược Sơn về dược liệu quả thật phong phú. Trải qua một phen thăm dò, từ miệng vị Triệu trưởng lão nọ, Lâm Hiên được biết rằng. Tại dược viên của Bích Vân Sơn có trồng Thất Tinh thảo, có điều nó được coi là trấn sơn chi bảo của môn phái này.
Bích Vân Sơn sao! Chính là một trong tam đại chính phái U Châu. Luận về thực lực Linh Dược Sơn và Phiêu Vân Cốc còn kém xa.
Trong môn phái này có hơn một vạn đệ tử, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhiều không đếm xuể. Đại cao thủ Ngưng Đan kỳ cũng có hơn mười người. Có lời đồn rằng, trong Bích Vân Sơn còn có lão quái Nguyên Anh Kỳ sống đã gần ngàn năm, tu vị cao thâm không thể đo lường.
Thất Tinh Thảo là trấn viên chi bảo thì chắc chắn không phải để bán. Mà muốn mua khẳng định giá của nó cao trên tít tận mây xanh, hắn tuyệt đối không thể mua nổi.
Như vậy chỉ có cách đi trộm!
Nghĩ đến sự nguy hiểm, cả người Lâm Hiên phát lạnh nhưng Dịch Kinh Đan quan trọng như vậy, sao có thể buông bỏ?
Thời gian sau Lâm Hiên vẫn khắc khổ tu luyện. Các dược liệu khác đã thu thập đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi Thất tinh thảo làm dẫn dược. Hắn tạm thời gác chuyện này, với tu vị hiện giờ mà muốn xâm nhập Bích Vân Sơn trộm Thất Tinh Thảo thì khác gì tự nạp mạng.
Lúc này hắn chuyên tâm tu luyện Cửu Thiên Huyền Công, không hổ một trong những công pháp nổi danh nhất tu tiên giới hàng vạn năm trước. Lâm Hiên mới luyện qua một phần thượng thiên mà đã cảm nhận được uy lực cường đại của nó.
Sáng nay như thường lệ, Lâm Hiên đang trong động phủ đả tọa luyện công. Đột nhiên hắn cau mày ngẩng đầu, tay khẽ điểm một cái. Cửa phòng luyện công mở ra rồi một đạo Truyền Âm Phù bay vào.
- Mau đến động phủ của vi sư, có sự tình quan trọng!
Tấm phù bốc cháy phát ra thanh âm của Thông Vũ chân nhân. Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Sư tôn tìm hắn là có chuyện gì?
Vị sư tôn này đối đãi hắn không tệ, trừ việc kỳ vọng vào luyện đan thuật của hắn thì không còn yêu cầu gì khác. Mà Lâm Hiên có đề xuất yêu cầu gì lão cũng nhiệt tình thỏa mãn.
Đối với việc luyện đan thuật, ngoại trừ tiến hành kiểm tra một lần mỗi tuần trăng theo thường lệ, toàn bộ tâm đắc tu luyện và các đan thư đều giao cho Lâm Hiên tự nghiên cứu. Khi hắn có vấn đề gì không hiểu mới tới xin lão chỉ giáo.
Việc này cũng hợp ý Lâm Hiên. Nếu gặp một vị sư phụ nghiêm khắc thì sau khi lấy phế đan Trúc Cơ Kỳ hắn đã sớm chạy trốn. Nếu phải nghiên cứu sâu về luyện đan thuật, thời gian tu luyện sẽ bị giảm bớt rất nhiều.
Việc kiểm tra theo thường lệ đối với Lâm Hiên thật sự khá dễ dàng. Lần nào hắn cũng biểu hiện khá hơn một chút, khiến Thông Vũ chân nhân mừng rỡ không thôi, đúng là lão không thu lầm đồ đệ. Về phần khảo hạch kiến thức liên đến đan dược, Lâm Hiên cũng dễ dàng vượt qua.
Lúc này Lâm Hiên đã tới động phủ của Thông Vũ chân nhân. Đang chuẩn bị tế ra Truyền Âm Phù thì cánh cửa đá đã mở ra, hắn nhanh chóng tiến vào.
- Tham kiến sư tôn!
Thông Vũ chân nhân gật đầu:
- Đồ nhi ngồi đi!
- Tạ ơn sư tôn.
Lâm Hiên đã biết vị sư phụ này không ưa câu nệ nên ngồi xuống một cái ghế bên cạnh.
- Người truyền âm cho gọi đệ tử là có chuyện gì sai sử?
- Vừa rồi vi sư nhận được bái thiếp của của Bích Vân Sơn, mời ta tới tham gia đại hội, chúc mừng một vị tiền bối phái này đã kết anh thành công!
Kết Anh thành công?
Dù có nghe đồn Bích Vân Sơn, Nhất Tuyến Hạp, Lôi Vân sơn trang, tam đại môn phái U Châu có lão quái Nguyên Anh kỳ nhưng Lâm Hiên vẫn bán tín bán nghi, không ngờ truyền thuyết này lại là sự thực.
Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng nói:
- Sư tôn triệu kiến đệ tử, là muốn con tháp tùng người đến dự sao?
- Không, ta muốn con đại diện Linh Dược Sơn chúng ta đến tham dự.
Lời này thật ngoài dự liệu của Lâm Hiên. Thông Vũ chân nhân nhấp một ngụm trà nói tiếp:
- Gần đây vi sư đang thử nghiệm một loại đan dược mới, đang lúc quan trọng không thể rời môn, hơn nữa vi sư thật không muốn rơi vũng nước đục này.
- Vũng nước đục?
Lâm Hiên sửng sốt hỏi.
- Đúng, cũng chẳng có gì phải giấu con. Thịnh hội lần này không chỉ đơn giản là chúc mừng trưởng lão kết anh thành công, ý đồ chính thức của Bích Vân Sơn là muốn thị uy với các phái.
Nửa canh giờ, Lâm Hiên lẳng lặng không nói ngồi nghe Thông Vũ chân nhân phân tích. Không ngờ vị sư tôn thường ngày si mê luyện đan này lại có tâm cơ sáng suốt như vậy.
Nhất là khi lão phân tích thế cục tu tiên giới U Châu. Lâm Hiên cũng có lý giải nhất định, được nghe Thông Vũ chân nhân giải thích thì đã thấu triệt hoàn toàn.
Tu tiên giới U Châu quả vô cùng phồn vinh. Các môn phái và tu tiên gia tộc cùng tán tu khá nhiều.
Trong đó ba đại môn phái lớn nhất là Bích Vân Sơn, Nhất Tuyến Hạp và Lôi Vân Sơn Trang, từ ngàn năm nay trong môn đều có một lão quái Nguyên Anh Kỳ tạo thành thế chân vạc, duy trì cục diện tương đối cân bằng.
Lại nói trong tu tiên giới U Châu, số tu sĩ Trúc Cơ Kỳ không nhiều lắm. Số cao thủ Ngưng Đan đan thì ít ỏi còn lão quái Nguyên Anh kỳ thì đếm chưa đủ mười đầu ngón tay.
Tam đại phái đều có một lão quái Nguyên Anh Kỳ đã là rất mạnh. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ theo truyền thuyết có thần thông quảng đại, nhấc tay nhấc chân một cái là có thể di sơn đảo hải. Hiện giờ Bích Vân Sơn xuất hiện thêm một lão quái Nguyên Anh Kỳ nữa, khiến cho thế chân vạc hiện nay bị phá vỡ. Môn phái này triệu tập tu sĩ các nơi tới dự thịnh hội kết anh, đương nhiên là muốn khuếch trương thực lực, dụng tâm như thế nào đã rõ ràng.
Nếu Thông Vũ chân nhân tới, rất có thể sẽ bị đối phương thuận thế áp bức phải tỏ rõ lập trường nghiêng về phái này hay không. Còn nếu Lâm Hiên với thân phận thiếu chủ thay mặt đi dự, hắn chỉ là tiểu bối không thể làm chủ, không thất lễ mà vẫn có thể xảo diệu né tránh điều này.
Nói đơn giản thì chỉ là một lần du ngoạn mà thôi.
Nghe yêu cầu của Thông Vũ chân nhân, đương nhiên Lâm Hiên không cự tuyệt. Đây chính là cơ hội trờ ban. Tới thịnh hội có đến hàng ngàn tu sĩ từ khắp các nơi. Người đông hỗn loạn, hắn sẽ có cơ hội trộm lấy tiên thảo.
Thất Tinh Thảo! Bích Vân Sơn!
Lúc này trên tay Lâm Hiên cầm một tấm lệnh bài màu xanh biếc, giờ hắn đang tới bảo khố Linh Dược Sơn, tùy ý chọn lấy ba kiện bảo vật.
Đây là ân sủng Thông Vũ chân nhân ban cho, để hắn phòng thân cho chuyến đi này. Không ngờ sư tôn lại hào phóng như thế.
Một khắc sau, Lâm Hiên tới trước một sơn động khá lớn. Không lâu trước đã xảy ra vụ nữ quỷ cướp sạch phế đan Trúc Cơ Kỳ, giờ những nơi trọng yếu trong môn đều được tăng cường cấm chế phòng hộ.
Lâm Hiên đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng tới đây thì vẫn phải hết sức cẩn thận. Theo lời Thông Vũ chân nhân, nơi này có thiết hạ Lưỡng Long Xuất Thủy Trận trị giá tới mấy vạn tinh thạch, có thể vây khốn tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ.
Lâm Hiên đương nhiên không muốn nếm thử uy lực của trận. Hắn n lấy ra một tấm Truyền Âm Phù, dùng thần thức khắc ấn ký rồi tế ra.
Không bao lâu, một bạch quang từ bên trong bay ra. Quang hoa tản đi lộ ra một tu sĩ niên kỷ gần tam tuần. Người này vừa thấy Lâm Hiên thì tỏ ra thân thiết hô to:
- Là Lâm sư đệ sao, tại hạ là Dương Tu, môn hạ của Ngưu trưởng lão, may mắn được nhập môn trước sư đệ mấy năm.
- Ha ha, thì ra là Dương sư huynh, tiểu đệ thật hân hạnh.
Lâm Hiên ôm quyền nói.
- Ha ha, không dám, sư đệ là kỳ tài nghịch thiên đã được lập làm thiếu chủ của bổn môn, đệ hành lễ như vậy thật khiến ngu huynh tổn thọ rồi.
Có vẻ như Dương Tu đang nịnh nọt song lại Lâm Hiên có cảm giác như cây gặp gió xuân.
Tu vị của Dương Tu là Linh Động kỳ đại viên mãn, trong môn được coi một tinh anh đệ tử. Hắn tỏ ra vô cùng hâm mộ:
- Ha ha, ngu huynh sớm đã ngưỡng mộ đại danh của sư đệ. Niên kỷ còn trẻ mà đã trúc cơ thành công, hơn nữa thiên phú luyện đan lợi hại hơn cả chưởng môn chân. Sư đệ thật sự là thiên tài!
Cho dù da mặt Lâm Hiên có dày đến mấy cũng không khỏi đỏ mặt, thiên tài cái gì, tư chất nghịch thiên gì chứ! Hắn khiêm tốn nói:
- Sư huynh quá khen, xin hỏi ngươi có phải là quản sự bảo khố chăng?
Dương Tu mỉm cười nói:
- Quản sự bảo khố là gia sư nhưng phần lớn thời gian lão nhân gia ở luyện đan phòng, ta thay người làm quản sự tạm thời.
- Thì ra là thế.
Lâm Hiên gật đầu:
- Tiểu đệ có chuyện phiền sư huynh.
- Ha ha, Lâm sư đệ cứ nói, ngu huynh sẽ tận lực hiệp trợ.
Dương Tu vỗ ngực hào sảng nói. Vô sự không lên bảo điện, hắn đã sớm đoán được Lâm Hiên tới nơi này không phải để thưởng ngoạn.
Lâm Hiên cười khẽ rồi đưa lệnh bài ra:
- Tiểu đệ là phụng mệnh chưởng môn chân nhân, tới nơi này lấy bảo vật
Dương Tu xem xét qua lệnh bài thì đưa tay mời:
- Mời đi theo ta
Nói xong hắn hóa thành một đạo bạch quang dẫn đường. Sau khi hai người vào trong bảo khố, cảnh vật trước mắt khiến Lâm Hiên giật mình.
Đại sảnh trong này rộng lớn vô cùng, đây có lẽ được tạo ra từ một tòa núi cực lớn khoét rỗng ruột mà thành. Như vậy thật không thể xem thường Linh Dược Sơn, hẳn trong các đời tổ sư cũng có cao thủ xuất thế.
- Đây là nơi các vị sư tổ tiềm tu, rất kiêng kỵ bị người quấy rầy, sư đệ cử trọng nhược khinh một chút.
Bên tai vang lên tiếng Dương Tu truyền âm nhắc nhở, Lâm Hiển ngẩn ra rồi cũng truyền âm hỏi:
- Sư tổ? Chẳng lẽ là cao thủ Ngưng Đan kỳ, không phải lợi hại nhất bổn môn là chưởng môn chân nhân cùng tam vị trưởng lão sao?
- Ha hả, thì ra Thông Vũ sư bá còn chưa nói với sư đệ, xem ra là người không muốn đệ phân tâm, nhất tâm tu luyện đan thuật cho tốt!
Nghe lời này, Lâm Hiên ngạc nhiên rồi khẽ nhếch môi. Thiếu chút nữa hắn đã bị sư tôn lừa gạt. Lão hồ ly này thật đúng là kín miệng như, xem ra nội tình Linh Dược Sơn không hề đơn giản.
Tựa hồ Dương Tu này có biết một chút! Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ thành khẩn nói:
- Sư huynh, có thể nói cho tiểu đệ qua một chút về các đời sư tổ được không?
- Được, sớm muộn Thông Vũ sư bá cũng sẽ cho sư đệ biết việc này. Ngu huynh nói ra thì hơi quá phận, sư đệ nghe thì giữ kín, nếu không ta sẽ bị trách phạt.
- Ha ha, sư huynh yên tâm, tiểu đệ khẩu thủ như bình, tuyệt sẽ không để huynh liên lụy.
Nghe thế, Dương Tu có vẻ an tâm truyền âm nói:
- Sư đệ mới nhập môn nên chưa rõ, trước nay đừng nói ngoại nhân, thậm chí phần lớn đệ tử bổn môn đều cho rằng Linh Dược Sơn chỉ nổi danh về luyện đan thuật. Kỳ thật không đơn giản như thế. Trước tiên nói về tổ sư Thiên Trần chân nhân khai sáng ra Linh Dược Sơn..
- Chẳng lẽ truyền thuyết kia là…
Lâm Hiên kinh ngạc hỏi lại.
- Chuyện xưa là sự thật...
Trên mặt Dương Tu tràn đầy vẻ sùng kính:
- Tổ sư Thiên Trần chân nhân chính xác là dùng xảo kế có được sơn trung chi trung này, nhưng thực ra người không phải chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ..
- Vậy tổ sư lão nhân gia...
Thanh âm Lâm Hiên cũng trở nên cung kính, trong lòng hắn mơ hồ đoán được vị tổ sư kia sẽ có thực lực kinh người, một đời kiêu hùng.
- Thiên Trần chân nhân chính là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ…
Hả...
Lâm Hiên im lặng một lúc mới hỏi lại:
- Nếu Thiên Trần tổ sư là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, sao không trực tiếp dùng thực lực mà phải dùng đến xảo kế để lấy nơi này?