Trong lòng Lâm Hiên dâng lên cảm giác kỳ lạ. Tu tiên đạo gian nan, nếu được kết giao với tu sĩ cấp trên thì chỗ tốt không cần phải nói. Có điều chính vì thế mà hắn thấy khoảng cách song phương quá lớn, liền ngại ngần nói:
- Tiên tử sao lại nói thế, vãn bối sao có thể...
- Ta nói lời thật lòng. Ngươi có đại ân với ta, thân phân lại là thiếu chủ Linh Dược Sơn, ta có kết giao với ngươi thì cũng không tính là thiệt. Có hay không, ta chỉ cần nghe một lời?
Quả là một thiếu nữ ngay thẳng, Lâm Hiên đành vòng tay nói:
- Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Nghe Lâm Hiên đồng ý, Cầm Tâm nở một nụ cười. Thanh niên này khiến nàng có cảm giác rất kỳ lạ. Khi thấy qua hắn ở Hoa Anh Thảo, nàng có cảm giác dường như đã gặp ở đâu. Tuy vẫn dùng lễ vãn bối nhưng không hề sợ sệt như những nam tu khác khi đứng trước mặt nàng.
- Lần này ra ngoài, ta không mang theo bảo vật gì, túi trữ vật của tu ma giả này xem như là mượn hoa hiến phật, làm lễ ra mắt với các hạ.
- Đa tạ cô nương!
Lúc này Lâm Hiên mới mừng rỡ thu lấy túi trữ vật. Tuy phi kiếm hình giao long đã bị Cầm Tâm lấy đi nhưng hiên giờ pháp bảo không mấy hữu dụng với hắn, túi trữ vật này mới là thứ hữu ích.
Nếu đổi lại, Lâm Hiên chưa chắc hắn đã hào phóng như vậy, sát diệt tu ma giả kia chủ yếu dựa vào thực lực của Cầm Tâm. Còn chưa kể tại tu tiên giới này, chuyện lấy oán báo ân xảy ra như cơm bữa.
Cầm Tâm lại khẽ phất tay, lấy ra một cái ngọc giản còn trống, đem thần thức truyền vào rồi đưa sang Lâm Hiên:
- Đây chính là tâm đắc tu luyện của ta, chắc chắn sẽ hữu dụng đối với các hạ.
- Đa tạ.
Lâm Hiên hoan hỷ tiếp nhận ngọc giản, có vật này, về sau hắn sẽ đỡ bỡ ngỡ cùng tiết kiệm được thời gian trong tu luyện. Ngay cả là quan hệ sư đồ, nhiều khi cũng không nói hết. Xem ra Âu Dương tiên tử thật tâm muốn kết giao.
Hắn mỉm cười nói:
- Ân huệ của tiên tử, tại hạ sẽ ghi trong lòng, tu vị của ta còn thấp nên không giúp được, có điều nếu mai sau tiên tử cần luyện chế đan dược gì, cứ tới Linh Dược Sơn tìm ta.
- Ừm.
Cầm Tâm gật đầu rồi lấy ra thêm một cái lệnh bài, gật đầu nói:
- Nếu sau này ngươi gặp chuyện khó khăn, hãy tới Bích Vân Sơn tìm ta.
Hai người lại đàm luận vài câu, Lâm Hiên do dự một hồi cuối cùng nói:
- Tiên tử hồi sơn thì hãy đề phòng Thái Bạch Kiếm Tiên.
Thiếu nữ liền quay sang, vẻ mặt chăm chú hỏi:
- Đạo hữu nói thế là có ý gì?
Lâm Hiên khẽ lắc đầu:
- Chúng ta tuy đã là bằng hữu những cũng mới là sơ giao. Việc của quý môn, ta không tiện xen vào. Về sau tiên tử nên cẩn thận đề phòng Thái Bạch kiếm tiên.
Nghe Lâm Hiên nói, thiếu nữ không khỏi ngẩn người, vẻ mặt bỗng trở nên ôn hòa, nhìn hắn cười nói:
- Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở. Cầm Tâm sẽ cẩn thận, cáo từ.
Lời vừa dứt, nàng đã thành một đạo lam quang biến mất phía chân trời.
Ngay sau đó Lâm Hiên cũng hóa thành một đạo quang, rời khỏi cánh đồng hoang vu này.
Hắn không dừng ở chỗ nào nữa mà bay thẳng về Linh Dược Sơn, hi vọng không gặp thêm chuyện xui xẻo gì nữa.
Bay một ngày một đêm, cuối cùng Linh Dược Sơn hiện ra trước mắt. Lâm Hiên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng chợt có cảm giác gần gũi quen thuộc. Trải qua mấy phen biến cố, tinh thần cùng thể xác đã mệt mỏi.
Trở lại động phủ, Lâm Hiên tắm gội chay tịnh sạch sẽ rồi ngủ một giấc, sáng hôm sau thì một đạo truyền âm phù bay vào giường.
Lâm Hiên đưa tay bắt lấy truyền âm phù, thanh âm của Thông Vũ chân nhân vang lên:
- Đồ nhi ngoan, trở về thì tới động phủ của vi sư/
Đồ nhi ngoan?
Lâm Hiên dở khóc dở cười, không nghĩ rằng sư tôn nghiêm khắc thường ngày cũng có lúc hài hước như vậy. Lại cảm thấy ấm lòng, dù sao lão đối với hắn quả thật không tệ.
Một lúc sau hắn đã tới động phủ của Thông Vũ chân nhân.
Biết chuyện Linh Dược Sơn ẩn dấu thực lực, trong lòng Lâm Hiên đầy nghi vấn. Thông Vũ chân nhân chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ sao? Hay là lão tu luyện công pháp bí thuật gì đó, ở đây giả trư ăn hổ.
Khi vào động, Thông Vũ chân nhân hỏi sơ qua về việc Kết Anh đại hội rồi ân cần hỏi han một phen. Tất nhiên Lâm Hiên dấu việc đi trộm Thất Tinh Thảo cùng gặp gỡ Âu Dương Cầm Tâm, còn lại thì chân thật báo hết.
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên trở lại động phủ cân nhắc một hồi, hắn thấy Thông Vũ chân nhân vẫn chưa có ác ý. Hiện tại chính là cần đề thăng thực lực.
Tới luyện đan phòng, Lâm Hiên lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trong có một cây dược thảo màu xanh nhạt, chính là Thất Tinh Thảo. Tiếp theo là nhiều dược liệu khác thu được từ phường thị.
Thời gian sau là lúc luyện chế Dịch Kinh Đan.
Mở nắp lò, sắc mặt Lâm Hiên đầy vẻ vui mừng. Dịch Kinh Dan tương đối dễ luyện, lô đầu tiên đã thành công. Cầm viên đan dược màu tím ngắm nghía một hồi, hắn đem cất chúng vào một chiếc bình.
Mấy tuần trăng sau, Lâm Hiên ngồi trên một tấm bồ đoàn, xung quanh là mấy chục bình lớn nhỏ chứa tới mấy nghìn viên Dịch Kinh Đan, hoặc do trực tiếp luyện thành hoặc do tinh chế lại.
Trong bàn tay hắn vẫn còn một gốc cây màu xanh.
Thất Tinh Thảo!
Tuy luyện chế mấy nghìn viên đan dược nhưng chỉ là dẫn được nên dùng không tới hai phần. Lâm Hiên liền đem nó cất vào hộp gỗ, sao đó dùng bí pháp giữ tươi dược thảo, bảo tồn được mấy chục năm.
Thu hết đan dược rồi nghỉ ngơi. Thời gian sau Lâm Hiên bắt đầu luyện công.
Có Dịch Kinh Đan mở rộng kinh mạch. Mỗi ngày có thể dùng mười lăm viên Trúc Cơ đan, tuy tư chất kém cỏi nhưng tu vị của hắn tiến triển cực nhanh.
Những lúc rảnh rỗi, ngoài tham ngộ các loại bí tịch, Lâm Hiên cũng tham dự một số sự vụ của Linh Dược Sơn với thân phận thiếu chủ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm năm với tu tiên giả thoáng chốc trôi qua.
Nhờ có rất nhiều linh đan diệu dược cùng với nỗ lực khổ tu không ngừng, tu vị của Lâm Hiên đã tới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Hắn vẫn đang tu luyện thượng thiên của Cửu Thiên Huyền Công. Không biết có phải xảo hợp hay không, mỗi thiên đều chia ra bảy tầng, tương ứng với bảy tầng trong các đại cảnh giới tu tiên. Cửu Thiên Huyền Công là công pháp hàng đầu, uy lực cực đại. Qua trận chiến khi trước, đã được chứng kiến Cầm Tâm với Âm Ba Công đỉnh cấp, có thể tranh phong cùng tu sĩ hơn nàng một cảnh giới, Lâm Hiên lấy làm vui mừng. Như vậy thần thông của hắn sẽ mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh giới một chút.
Ngoại trừ uy lực, Lâm Hiên còn phát hiện một chỗ tốt khác của Cửu Thiên Huyền Công, chính là khả năng trú nhan. Hắn tiến cảnh Trúc Cơ năm hai mươi tuổi, sau đó tu luyện công pháp này, hiện tại đã năm năm trôi qua nhưng dung mạo vẫn không hề thay đổi.
Thời gian sau Lâm Hiên phong bế động phủ, bắt đầu bế quan trùng kích Trúc Cơ trung kỳ. Do có linh đan phụ trợ, lần tiến cảnh này lại khá dễ dàng.
Khẽ nắm chặt tay, Lâm Hiên đầy vẻ thoả mãn. Hai mươi lăm tuổi đã có tu vị Trúc Cơ trung kỳ, ngưng kết thành Kim Đan sau này là chuyện sớm muộn.
Trong năm năm qua, việc tu luyện của Nguyệt Nhi cũng rất thuận lợi khiến hắn hết sức vui mừng. Hiện nàng đã tiến cảnh Trúc Cơ sơ kỳ, đã luyện xong quyển đạo thư quỷ tu thô thiển kia nên cần có công pháp mới.
Lâm Hiên tuy có nhiều loại công pháp cảnh giới Trúc Cơ nhưng Nguyệt Nhi chính là âm hồn chi thể, công pháp phổ thông đều vô ích đối với nàng. Trải qua một phen suy tính, Lâm Hiên quyết định đến nơi các tu ma giả tụ tập một chuyến.
Tại U Châu, tuy rằng số lượng tu ma giả thua kém tu tiên giả nhưng tông phái cũng không ít. Tỷ như Cực Ma Động, Lệ Quỷ Bang, Thiên Sát Giáo …. chủ yếu tập trung tại một địa phương phía bắc gọi là Thiên Ma Thành.
Sau hai ngày Lâm Hiên tới trước một cánh rừng. Muốn tới Thiên Ma Thành, phải đi qua đây mà bên trong không hề thiếu yêu thú.
Cũng may ở bìa rừng đa phần chỉ là yêu thú cấp một. Tự đánh giá một hồi, Lâm Hiên liền không do dự phi hành thẳng về phía trước.
Dọc theo đường cũng gặp vài tu ma giả, bọn họ chỉ liếc sơ qua hắn rồi tiếp tục tiến vào rừng, chắc là muốn săn một ít yêu thú đổi ra tinh thạch.
Lâm Hiên thuận lợi băng qua cánh rừng. Thành thị trước mặt chiếm một khoảng không gian to lớn, tường thành dùng đá hoa cương cứng rắn xây nên, tản ra linh khí mờ tỏ, Chắc chắn đã bị thiết hạ cấm chế.
Đột nhiên tròng mắt Lâm Hiên nheo lại, hai đạo quang đang bay về phía hắn.
- Đạo hữu xin dừng bước!
Một thanh niên mang dáng dấp thư sinh vận bạch y, chắp tay hành lễ, bên trái là một thiếu phụ bận hồng y. Xem dáng vẻ thân mật của hai người thì đây là một cặp song tu đạo lữ.
Lâm Hiên cũng chắp tay nhưng lạnh nhạt nói:
- Phu thê hai vị có gì chỉ giáo?
Thư sinh không để ý mà mỉm cười nhiệt tình nói:
- Huynh đài cũng tới Thiên Ma Thành sao, hay là chúng ta chung đường?
Lâm Hiên khẽ lắc đầu:
- Tại hạ quen độc lai độc vãng, không thích đi cùng người khác.
Thư sinh ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:
- Huynh đài lần đầu tiên đến Thiên Ma Thành sao? Chẳng lẽ ngươi không biết ở chỗ này đầy rẫy nguy hiểm với tu tiên giả sao, kết bạn đi cùng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Tới đây thường là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ hoặc là một nhóm tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì mới tương đối an toàn. Còn tán tu không thân không thích, không có uy danh của môn phái bảo hộ, bị giết tại đây cũng không có ai đứng ra lấy lại công đạo.
Phu thê hai người cần mua thứ gì đó nhưng chỉ là tán tu, đã thăm hỏi qua đồng đạo sơ lược về nơi đây nên không dám tùy tiện tiến vào. Chờ mãi mới có một tu tiên giả tương đối mạnh tới, không ngờ đối phương thẳng thừng từ chối.
- Tướng công không cần nói nữa, hắn đã không tiếp nhận ý tốt của chúng ta, sau này nhất định sẽ hối hận.
Hồng y nữ tử tính tình nóng nảy, liếc mắt lạnh lùng nói.
Bạch y thư sinh thở dài, lấy ra một tấm phù lục đưa cho Lâm Hiên:
- Ta cùng phu nhân dừng chân phía trước không xa. Nếu đạo hữu thay đổi chủ ý, cứ dùng Truyền Âm phù này tìm chúng ta.
Hồng y nữ tử bất mãn giậm chân một cái rồi độn quang bay đi, bạch y thư sinh lộ vẻ xấu hổ, chắp tay rồi bay theo.
Nhìn bóng dáng hai người tan biến, Lâm Hiên khẽ nhếch môi, toát ra vẻ châm biếm như có như không. Nhìn tấm Truyền Âm phù trong tay, do dự một hồi, cuối cùng hắn đem bỏ vào túi trữ vật.
Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khác đơn thân đến Thiên Ma Thành quả thực vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với hắn thì khác.
Tại U Châu, địa vị của Linh Dược Sơn tương đối cao. Môn phái này luôn mở cửa chào đón đồng đạo tới luyện đan, không chỉ tu tiên giả ngay cả tu ma giả cũng được đối đãi bình đẳng. Cho nên đối với tu ma giả cũng rất kính trọng danh tiếng Linh Dược Sơn.
Luyện đan sư Linh Dược Sơn có thể thoải mái tiến vào Thiên Ma Thành mà không gặp trở ngại gì, tuyệt không có tu ma giả nào cố tình gây khó dễ.
Một lát sau, Lâm Hiên đáp xuống Thiên Ma Thành. Cửa thành cao chừng bảy tám trượng có một tầng sáng màu lam bảo hộ, hai gã tu sĩ nghiêm nghị đứng hai bên. Nếu là tu ma giả thì bọn họ dễ dàng cho qua, tu tiên giả thì phải dừng lại kiểm tra.
Người bên trái khẽ liếc Lâm Hiên một cái, trong mắt hiện vẻ chế giễu. Tiểu tử này còn trẻ mà tu vị không tệ, đã là Trúc Cơ trung kỳ. Chỉ là không biết trời cao đất dàym dám đơn thân tới nơi này.
Ai ngờ Lâm Hiên tươi cười nói:
- Linh Dược Sơn Lâm Hiên, hạnh ngộ được gặp hai vị đạo hữu.
- Linh Dược Sơn?
Tu ma giả sửng sốt rồi thái độ chuyển sang nhiệt tình, vui vẻ nói:
- Thất kính, chẳng hay đạo hữu có thể lấy ra ngọc bài làm chứng?
Lâm Hiên gật đầu, đưa tay vào ngực lấy ra một tấm lệnh bài cổ bằng noãn ngọc. Nó được hạ một cấm chế đặc biệt của bổn môn mà môn phái không bắt chước được.
Tu ma giả đánh giá một lúc, chuyển sang vẻ cung kính:
- Hóa ra là thiếu chủ Linh Dược Sơn, xin thứ tại hạ đắc tội
- Ha ha, đạo hữu đã khách khí rồi.
Lâm Hiên thu lại ngọc bài rồi hỏi:
- Giờ ta đã vào trong được chưa?
- Đương nhiên là được.
Một gã lấy từ trong túi ra một tấm phù màu đen, điều động linh lực bắn nó lên y phục Lâm Hiên.
Lâm Hiên mặt không đổi sắc, ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường, hỏi:
- Đây là...
- Ha ha, thiếu chủ không cần lo lắng.
Tu ma giả nọ mỉm cười giải thích:
- Hẳn thiếu chủ cũng biết, ngoài các đạo hữu Linh Dược Sơn, những tu tiên giả khác đều không được chào đón tại đây. Tấm phù này đại biểu cho thân phận khách quý. Sẽ không kẻ nào dám gây khó dễ!
- Ồ, đa tạ đạo hữu.
Lúc này y phục Lâm Hiên lấp lánh những tia hắc quang quỷ dị. Hắn dùng thần thức kiểm tra một phen, thấy không có dị trạng mới yên tâm tiêu sái bước vào.
Trong Thiên Ma Thành, Lâm Hiên bắt gặp khá nhiều tu sĩ, nhưng những người này vẻ mặt đều dữ tợn, toàn thân tỏa ra sát khí khiến người tránh xa.
Đây là do công pháp tu ma của bọn họ gây ra, tuy tu vị tiến bộ cực nhanh nhưng tâm tính sẽ bị biến đổi. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng cãi cọ, động thủ là điều hết sức bình thường. Tu ma giả tính tình nóng nảy hiếu sát, một lời không hợp lập tức đại chiến.
Lâm Hiên còn đang đi, tphía trước lại nghe tiếng ầm ĩ. Hắn không muốn xen vào chuyện náo nhiệt, đang chuyển bị bước qua.
Song vừa đi được hai bước thì Lâm Hiên chợt nhíu mày, xoay người đi về phía đó.
Đám đông ở đây đều chỉ là tiểu tu Linh Động Kỳ, thấy một vị tiền bối tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ có thân phận khách quý, lập tức cung kính nhường đường.
Một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, đang vướng vào vòng tranh chấp hiện ra trước mắt Lâm Hiên.
Từ Nhân tiểu muội trong Từ thị huynh muội!
Kẻ đang xung đột với nàng là một tu ma giả đầu trọc thân hình cao lớn, vẻ mặt dữ tợn, có tu vị tầng thứ ba Trúc Cơ Kỳ.
Năm năm không gặp, Từ Nhân không thay đổi nhiều, có chăng là thân thể trở nên kiều diễm động lòng người, lúc này khuôn mặt thanh tú của nàng ẩn hiện nét giận dữ:
- Đã nói là bổn cô nương không có hứng thú với ngươi, ta sẽ không song tu cùng ngươi.
- Tiểu thơ không cần nói lời cự tuyệt như vậy. Viên mỗ vừa gặp nàng đã động chân tình, ta là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Song tu cùng ta, chắc chắn nàng không chịu thiệt thòi, ta sẽ hảo hảo dìu dắt nàng"
- Bằng vào ngươi sao?
Trên mặt Từ Nhân lộ vẻ kinh thường:
- Ta là đệ tử phái Thiên Sơn, ca ca ta là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn, còn cần ngươi sao?
Từ Nhân nói sự thật nhưng tu ma giả nọ không tin. Thiên Sơn đệ tử một mình tới đây làm gì, còn cái gì mà ca ca là Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn, thật khoác lác!
Nàng nhất định là tán tu, tại Thiên Ma Thành khi dễ một tu tiên giả Linh Động Kỳ, có kẻ nào nguyện ý đứng ra giúp chứ?
Từ Nhân thông minh băng tuyết, thấy vẻ mặt của đối phương thì đã rõ. Trong lòng nàng đang cả kinh, nào ngờ lúc này chợt thấy một thân ảnh quen thuộc.
- Lâm đại ca.
Tiểu nha đầu lập tức liền chạy tới, như là vớ được cọc cứu mạng giữa dòng nước.
- Từ cô nương, đã lâu không gặp, lệnh huynh đâu?
- Chuyện này để nói sau đi, Lâm đại ca, người phải cứu ta.
Lâm Hiên bận quan sát gã tu ma giả, lại không đẻ tâm bộ dáng đáng yêu của nàng. Hắn còn chưa mở miệng gã họ Viên đã lạnh lùng nói:
- Các hạ là người phương nào? Ta khuyên ngươi không nên xen vào việc này.
Lâm Hiên nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập địch ý của đối phương.
Viên Tùng này tuy hung ác nhưng cũng nhận ra y phục của tu tiên giả Trúc Cơ trung kỳ trước mắt có phát ra Thiên Sát Ma Khí, chính là khách quý rất khó động vào.
Lâm Hiên không muốn đa sự nhưng cũng không chịu kém, bình thản nói:
- Vị cô nương này chính là tiểu muội một vị bằng hữu của ta, ta khuyên ngươi không nên si tâm vọng tưởng, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!
- To gan, chỉ là một tên tu tiên giả nho nhỏ lại dám làm anh hùng ở đây!
Viên Tùng giận tím mặt, công pháp tu luyện tàn độc của hắn dẫn đến tính tình nóng nảy. Huống hồ ở đây còn nhiều người, để đối phương hống hách như thế thì hắn còn thể diện gì nữa.
Hắn giận dữ quát:
- Để xem ngươi có bản lãnh gì?
Lời còn chưa dứt, từ ống tay áo của hắn bay ra một đạo sáng màu lục, bắn thẳng tới ngực Lâm Hiên.
Lâm Hiên khẽ hừ một tiếng, thân hình nhoáng lên, biến thành một đạo bạch quang ôm lấy thân thể mềm mại của Từ Nhân, bay vụt sang hướng khác.