Nhưng ngoài ý liệu là, vị bạch bào công tử ca kia nghe xong cũng chỉ cười nhẹ.
Cúi thấp thi lễ, khách khí nói:
-Thì ra là sư huynh trong thư viện Bạch Sương, thất lễ thất lễ!
Hạc Chân Chương theo bản năng ưỡn ngực, thần sắc có chút ngạo nghễ.
Chỉ là mơ hồ cảm thấy hơi không đúng, vị bạch bào công tử ca này tuy giống như những người khác, vừa nghe được thân phận của mình liền thi lễ, nhưng cũng chỉ là khách khí một chút mà thôi, lại không lộ ra chút nhát gan sợ phiền phức nào khiến hắn hơi không quen.
Hắn lầm bầm rồi chuẩn bị giáo huấn đối phương vài câu.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh có người kéo lấy y bào của Hạc Chân Chương, ghé vào tai hắn thì thầm một tiếng.
Mơ hồ nghe được, hình như là bốn chữ “Phương gia Liễu Hồ”.
Nhất thời sắc mặt Hạc Chân Chương trở nên có chút khó coi, đứng cũng không đúng mà ngồi cũng không đúng, nói cũng không đúng, im lặng cũng không phải, biểu tình quái gở, một lúc lâu mới nặng nề mở miệng:
-Thì ra là Phương Thốn, Phương nhị công tử, tại hạ thất lễ mạo phạm, mong công tử chớ trách...
Xôn xao...
Cả một đại sảnh, nghe được tên Phương Thốn Phương công tử cũng nhất thời vắng lặng.
Bất luận là những câu chế giễu, trách cứ, bỡn cợt, muốn xuất ra tài lực liều mạng theo vừa rồi được chuẩn bị đều lập tức bị ép xuống.
Người tới chính là Phương gia nhị công tử ở Liễu Hồ, chuyện này còn gì để nói nữa?
Mọi người đều biết, Thành thủ thành Liễu Hồ họ Thôi, thế nhưng toàn bộ thành Liễu Hồ này, đây chính là của nhà họ Phương!
Những thân hào hoặc con cháu thế gia tử bọn họ chỉ có thể hoành hành ngang ngược ở thành Liễu Hồ.
Mà Phương gia công tử dù đến triều đình cũng là có thể hoành hành ngang ngược…
Vị nhị công tử của Phương gia này, từ nhỏ người ta lấy bạc chùi mông còn ngại cứng, chỉ lấy vàng.
Người ta mua bánh bao đều mua ba lồng, một lồng để mình nếm một ngụm, một lồng dùng để ném chó chơi, một lồng ban cho đám quỷ nghèo ăn, tính cả khắp thiên hạ, đừng nói một thành Liễu Hồ nho nhỏ này, dù là thế gia công tử, kỳ tài Nho gia chính thống trong cả Thanh Giang cũng không có mấy người có thể so với người ta...
Còn so cái gì với người ta?
Đừng nói mình chỉ là một học sinh thư viện nho nhỏ, sợ là lão tọa sư ở thư viện tới, thành thủ đại nhân thành Liễu Hồ đến, nhìn thấy Phương gia nhị công tử này có lẽ cũng phải nhượng bộ lui binh, hai tay nâng ra tiểu nương tử kiều mị này...
Không còn cách nào, ai bảo nhà người ta xuất ra một vị Đại Luyện Khí sĩ quá giỏi cơ chứ?
Có điều cũng may, Hạc Chân Chương không bị Phương nhị công tử này khiển trách, trái lại còn cười khanh khách.
Lại theo lễ còn vái chào, luôn miệng nói: “Không sao!”
Sau đó mới cất bước đi vào, cười ngẩng đầu, nhìn hướng lầu hai.
Cũng tại lúc này, trên lầu hai chợt có một nhánh kim tử nhẹ nhàng được ném xuống, vừa may rơi vào bên chân Phương nhị công tử, lấp lánh rực rỡ.
Vị tiểu công tử bạch bào xinh đẹp nhặt kim tử lên, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn lại.
Kim tử tặng người, đã nói rõ Thanh Mộng cô nương người ta có ý.
...
...
-Chúc mừng Phương nhị công tử...
-Phương nhị công tử có lễ rồi...
Người trong sảnh thấy cảnh này lập tức phản ứng lại, lớn tiếng chúc mừng.
Mới vừa rồi còn tranh đến lửa giận bừng bừng, lúc này lại như chuyện đương nhiên, từng người ồn ào ủng hộ.
-Ha ha, khách khí khách khí, đa tạ chư vị đã cổ vũ cho tại hạ…
Phương nhị công tử đặt kim tử ở trước mũi nhẹ nhàng ngửi, nhất thời cả sảnh đường ào ào vỗ tay, sau đó vẻ mặt hắn đầy vui mừng cắm kim tử trên vạt áo của mình, cười chắp tay với chúng khách trong đại sảnh, đồng thời nói:
-Lão ma ma, cho các bằng hữu trong lầu các mỗi bàn một vò rượu ngon, ngày hôm nay tương phùng tức là hữu duyên, phần ủng hộ của mọi người, đều cứ ghi dưới tên Phương nhị ta là được!
- ...
Trên ban công tú bà cười đến miệng sắp liệt, lộ ra hàm răng vàng, giọng nói õng ẹo:
Theo ý của ngài...
Mà ở dưới sảnh, vô số tiếng hoan hô vang lên, như muốn lật lên cả phiến ngói của tòa lầu.
...
...
-Ừm, đều nói Thanh Mộng cô nương này là cô nương đẹp nhất trong thành mấy năm gần đây, hôm nay ta thấy...
Trong ốc xá tinh xảo ở hậu viện, sau có sông nước, trước có rừng cây, trên bàn bày rượu ngon cùng quả quý, trước người là mỹ nhân thần sắc e lệ, tay thon đánh đàn. Lúc này Phương nhị công tử đang ngồi nghiêng trước bàn, tay chống cằm lên, nhìn vị Thanh Mộng cô nương xinh đẹp lại có chút ngây ngô, sóng mắt lấp lánh, vòng eo thon nhỏ, bờ ngực một mảnh non mềm trước mặt, nhẹ nhàng cười, chậm rãi mở miệng.
-Nói thử xem, thấy thế nào?
Thanh Mộng cô nương này không hề đánh đàn, mà là hoạt động trên sàn nhà, nhẹ nhàng leo đến trước người hắn.
Phương nhị công tử nở nụ cười:
-Bất quá như vậy, đặt ở kiếp trước cũng chính là một kẻ ba bốn đường...
-Ngài thật là, mới vừa vừa thấy mặt liền chê cười ta...
Thanh Mộng cô nương đỏ mặt, nhẹ nhàng đánh hắn một cái, trách giận
Lại vừa tò mò nói:
-Ba bốn đường là cái gì?
-Không khác nàng là bao!
Phương nhị công tử cười tủm tỉm đánh giá nàng, bỗng nhiên nói:
-Ngày hôm nay ta tốn tiền, vậy muốn làm cái gì cũng được nhỉ?
Thanh Mộng cô nương ôn nhu trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cúi thấp đầu xuống, không nói lời nào.
Chỉ là cổ thân thể nhu nhược không xương kia, lại nhẹ nhàng dựa sát vào hắn, nằm sấp trong ngực hắn.
-Hỏi nàng đấy, có phải cái gì cũng được không?
Phương nhị công tử cười tủm tỉm lại nói.
Gương mặt Thanh Mộng cô nương đỏ ửng, một hồi mới nhẹ nhàng gật đầu, nói:
-Đồ ngốc, chuyện này còn phải hỏi rõ sao?
-Vậy ta an tâm!
Phương nhị công tử liền đẩy nàng ra, lấy một quyển kinh thư từ trong ngực đặt lên bàn, cười nói:
-Quyển ‘Thư Kinh’ này, chép ra cho ta mười bản, một chữ cũng không thể sai, tất cả đều phải là chữ Khải chính quy, trước sáng sớm ngày mai phải nộp đủ...
Thanh Mộng cô nương nghe vậy nhất thời ngây người.
Phương nhị công tử vô cùng vui vẻ bảo người nhanh chóng cầm giấy bút tới, gương mặt tràn đầy nét vui mừng.