Không ít người chung quanh đều có cùng suy nghĩ như vậy mà nhìn về phía hắn gật đầu.
…
…
Phương Thốn không có lấy hơi, hắn thậm chí không có nhịn thở...
Hắn chẳng qua là áp một viên Bích Độc Hoàn giá trị ngàn lượng ở dưới đầu lưỡi mà thôi!
Điều này là Trương Thế Hiền hỏi từ một vị giáo viên chuyên luyện độc luyện chướng của thư viện.
Thậm chí ngay cả Bích Độc Hoàn cũng là nguyên chủ người ta tự tay luyện ra...
Bọn họ nói với Phương Thốn, ép loại thuốc này dưới đầu lưỡi, không chỉ có thể xuyên qua độc chướng mà không bị kỳ nhiễu, đặc tính của thuốc thậm chí cực kỳ tốt, không kém chút nào, sau khi dược tính hòa tan, sẽ nhanh chóng tan biến, không để lại chút dấu tích. Đợi đến lúc sau khi Phương Thốn xuyên vào được bên hậu sơn, cho dù là có ai nghi ngờ, muốn kiểm tra xem hắn có sử dụng Bích Độc Chướng Đan không cũng không cách nào có thể phát hiện ra được những dược tính còn sót lại tồn tại trong máu của hắn...
Đi cửa sau, chính là được phục vụ chu đáo như vậy!
Đương nhiên, vị giáo viên kia sẽ được phân ra bao nhiêu phần chỗ tốt thì Phương Thốn cũng không quản nữa.
…
…
-Trời đất, thật sự là đã qua được rồi...
Những người xung quanh đang xem náo nhiệt, nhìn thấy Phương nhị công tử không khóc cũng không cười, lại càng không có cởi bỏ y phục, trôi chảy đi xuyên qua vùng chướng khí đó, lập tức người người đều cao giọng hô hay, thật không ngờ đến, Phương nhị công tử nổi tiếng là ăn chơi đàn đúm ở trong thành lại là người thâm tàng bất lộ, hắn đã xuyên qua được hai phần ba chặng đường của hậu sơn trước mắt, cũng sắp có thể vào được bên trong thư viện rồi...
Mà thấy Phương Thốn vô kinh vô hiểm, ngay cả Phương lão gia nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc:
-Nhi tử này thật sự là ta thân sinh sao?
Cũng vào lúc này, trước mặt Phương Thốn đột nhiên có biến dị.
-Bốp!
Vừa mới xuyên qua chướng khí, Phương Thốn định khoan khoái hít lấy mấy ngụm hơi thì bỗng nhiên cảnh giác, khóe mắt đảo qua, nhìn thấy trên một cây đại thụ xanh ngắt, có một cành cây đang động đậy, định thần nhìn lại, liền thấy đó không phải là cành cây mà là một quái xà toàn thân màu xanh ngọc, đường vân như cành cây ‘vèo’ một tiếng bắn lên, cắn về hướng của mình.
-Yêu xà!
Hậu sơn thư viện có nhiều độc chướng tà khí, cho nên một số xà trung trong hậu sơn thư viện cũng bị xâm nhiễm, sinh ra biến hóa, ngược lại là cũng không đến nỗi sẽ biến thành yêu quái, thân dài mấy chục trượng, càn quét cả một mảnh núi, nhưng mà độc tính lại vô cùng mạnh.
Bị răng độc của nó cọ trúng một chút cũng có thể sẽ mất mạng tại chỗ!
Lúc trước Trương Thế Hiền đã từng nhắc nhở Phương Thốn, nhưng cũng nói rõ, đối với những thứ này, hắn cũng không có biện pháp.
Quan hệ của hắn với giáo viên nuôi những xà trùng cổ quái trong thư viện này không thân lắm, cho nên cũng không có cách nào đi cầu xin giáo viên này được, cũng may là, thư viện cũng lo lắng những thứ xà trùng này chạy ra ngoài làm hại một phương, vì vậy vẫn luôn không cho nuôi quá nhiều...
Nhưng mà cũng không cần nhiều đâu...
Để thứ đồ chơi này cắn một cái thì đã đủ rồi...
Trong khoảnh khắc này, tóc gáy trên cổ của Phương Thốn cũng đã dựng cả lên, trên dưới cả người đều giống như đã chạm qua điện, thời gian khẩn cấp, hắn vội vàng lắc mình, đồng thời giương dù kẹp ở cơ bụng ra, lấy dù làm kiếm, tiện thể đánh bay con rắn ngọc bích đó.
Quái xà rơi trên mặt đất không ngừng giãy dụa, xèo xèo rung động.
Phương Thốn lau đi mồ hôi trên trán, bước chân lại càng không dám dừng lại, nhanh chóng chạy về phía trước.
Cũng may, tuy rằng Phương nhị công tử từ trước đến nay chưa từng vào thư viện tập tu luyện qua phép luyện khí nào, nhưng mười mấy năm qua luôn mời những minh sư về chỉ dạy, học được một chút võ công, có lẽ là kiếp trước cũng đã từng mơ thành tiêu dao kiếm tiên, vì vậy hắn khá bỏ công sức trên võ pháp, mặc dù Tiên Thiên chi khí chưa đủ, khí lực không tốt, chưa chắc đạt tới đỉnh cao, nhưng khổ luyện vài chục năm, đề phòng những xà trùng này thì vẫn có thể...
-Xoạc xoạc xoạc…
Những cành cây chung quanh đều đung đưa, bích ảnh chồng chất.
Cây cỏ khô bên chân nghiêng lệch, hắc lân ẩn hiện.
Phương Thốn sải bước đi nhanh về phía trước, lại như đã làm kinh động đến những gợn sóng trong nước, chung quanh bắt đầu vang lên những tiếng ầm ầm.
Xà trùng, ruồi muỗi, thậm chí là điểu tước cổ quái, tất cả đều bị hắn làm kinh động, rối rít chạy toán loạn ra ngoài từ nơi ẩn nấp của mình, yên tĩnh không tiếng động nào mà bổ nhào vào Phương Thốn, đối mặt với đống xà trùng này, da đầu của Phương Thốn thoáng chốc trở nên tê dại, thầm mắng:
“Cái này mà kêu là số lượng không nhiều sao, đây quả thực sắp thành một ổ rắn rồi đấy?”
-Hỏng rồi, các người có nhớ đám người trước kia không?
Những người xa xa nhìn Phương Thốn xông vào hậu sơn, vì khoảng cách quá xa, nhìn không rõ được đám xà trùng bên cạnh của Phương Thốn, nhưng cũng nhìn thấu lúc này thân thể của Phương Thốn hình như có chút tán loạn, lúc này có người đột nhiên nghĩ đến:
-Trước đây người có thể vượt qua được vùng chướng khí đó cực kỳ ít, nhưng cũng có chút, mà liên quan đến việc xông vào hậu sơn này có một tin đồn rằng, không vượt qua nổi đều phải chết, nhưng mà cách chết này có một chút không giống...
-Có người thì có thể tìm lại được thi thể, có người thì lại không...
Những người bên cạnh nghe xong đều lấy làm lạ nói:
-Đại ca, xem ra ngươi là một người hay xem náo nhiệt, nói nghe khác thế nào?
Người nọ mặt đỏ lừ lừ, giải thích:
-Chết ở phía trước, có thể tìm được thi thể, chết ở phía sau, thì không tìm được...
-Tại sao vậy?
-Đều bị ăn sạch sẽ...
-Ai da...
Phương lão gia nghe vậy, đã bị dọa đến chân mềm nhũn ra, xuýt nữa thì đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Cũng là vào thời khắc này, những giáo viên và những học sinh ở trong thư viện cũng đều hồi hộp nhìn về hướng của Phương Thốn, lão nhân khoác nón rộng vành kia nhìn thấy Phương Thốn bị vô số xà trùng bao vây, vẻ mặt hờ hững lộ ra chút âm trầm mở to mắt nhìn, dường như không muốn bỏ lỡ một chút chi tiết nhỏ nào, nhìn Phương Thốn bị những xà trùng đó từng chút từng chút một ăn tươi...