Hắn đang định tìm một nhân viên trường quay hỏi thăm thử xem thì chợt nghe thấy tiếng kim loại va chạm leng keng leng keng truyền tới từ cách đó không xa. Vành tai Hứa Trăn khẽ giật giật, theo bản năng tiến về phía phát ra âm thanh đó. Đến khi lại gần chỗ đó, hắn nhìn thấy một cô gái mặc trang phục luyện võ màu đen, trên đầu là búi tóc kiểu cổ đại đang luyện kiếm trong khu đất trống. Ánh sáng quá mờ nên Hứa Trăn không thể thấy rõ dung nhan của cô gái ấy. Dưới ánh đèn leo lét, hắn chỉ thấp thoáng nhận ra đó là một cô gái vóc dáng mảnh khảnh.
Thân thể cô ấy uyển chuyển, động tác tuyệt đẹp, thanh nhuyễn kiếm dài ba thước trong tay cô ấy uốn lượn như con rắn, rất có linh hồn. Đôi mắt Hứa Trăn chợt sáng lên.
"Bá bá bá. . ."
"Biubiubiu. . ."
"A!"
"Ào ào ào ào. . ."
Nhưng điều quái dị là cô gái này vừa múa kiếm, còn vừa phối âm cho mình. Tiếng hô vang dội, tràn đầy sức sống, phối hợp với bóng dáng nhanh nhẹn như chim nhạn của ấy, trông cực kỳ ngộ nghĩnh.
Hứa Trăn: ". . ."
Chắc không phải người thiểu năng nhỉ?
Hắn quay người đi, để tránh hai người gặp mặt xấu hổ.
"Reng reng reng. . ."
Nhưng mà, thật vừa đúng lúc, chiếc di động trong túi Hứa Trăn đột nhiên đổ chuông. Tiếng chuông điện thoại nguyên sơ nhất vang vọng trong trường quay trống trải, nghe cực kỳ chói tai. Tiếng phối âm “Biu biu biu” cũng ngưng bặt.
Nữ nhân cứng đờ dừng động tác trên tay, giống như một con búp bê rỉ sắt quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng chuông điện thoại di động.
Vừa vặn đụng phải ánh mắt Hứa Trăn.
Giờ khắc này, cô bỗng nhớ tới một cụm từ mà mình mới học được: Chết ở chốn đông người…
Trong khoảnh khắc này, không gian dường như đình trệ. Không khí xấu hổ đến ngạt thở.
Hai người đứng cách nhau bảy tám mét, bốn mắt nhìn nhau, đều không biết nên mở lời như thế nào. Thấy cách ăn mặc của cô gái này, trang phục luyện võ màu đen, nhuyễn kiếm màu bạc, Hứa Trăn rất dễ dàng đoán được thân phận của cô ấy. Diễn viên đóng vai Dạ Vũ.“Dạ Vũ” trong “Dạ Vũ Giang Hồ”, cũng tức là diễn viên sắp sửa diễn cặp với mình. Có điều Dạ Vũ là diễn viên chính của điện ảnh, nhưng diễn viên này lại không phải là nữ chính. Tại sao lại nói như thế?… Bởi vì bộ điện ảnh này có hai “Dạ Vũ.”
Theo thiết lập trong kịch bản, trước kia Dạ Vũ là sát thủ.
Nhưng sau khi Tuyết Trúc chết, nàng đau thấu tim gan, thề sẽ không bao giờ giết người nữa. Dạ Vũ đã sửa tên đổi họ, đi xa tha hương, đồng thời bỏ ra rất nhiều tiền nhờ danh y đổi một gương mặt khác cho mình, từ nay về sau sống một cuộc đời của người thường. Cho nên người diễn cặp với mình là “Sát thủ Dạ Vũ”, còn nữ chính của điện ảnh lại là “Phàm nhân Dạ Vũ”.
Cô gái trước mắt này có lẽ chính là người sẽ vào vai sát thủ Dạ Vũ. Nghĩ đến đây, Hứa Trăn bỗng nảy ra một ý hay, nghĩ ra cách hóa giải không khí xấu hổ này. “Ta vẫn đến trễ.” Hắn rũ mi mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Tuy nhiên sống chưa chắc đã vui, chết chưa chắc đã khổ.”
Hứa Trăn ngẩng đầu lên nhìn cô gái mặc cổ trang ở cách đó không xa, hỏi: “Ngươi chính là Dạ Vũ đúng không?”
Những câu nói này chính là lời thoại mà Tuyết Trúc đã nói khi lần đầu tiên gặp Dạ Vũ .Cô gái đứng cách đó không xa sửng sốt một lát rồi lập tức hiểu ra, phối hợp nói: “Ngươi là ai?” Hứa Trăn cởi mũ len đội trên đầu, một bàn tay dựng thẳng trước ngực, gật đầu đáp: “Bần tăng Tuyết Trúc.”
“Phụt…” Nghe thấy lời thoại này, lại thấy cái đầu trọc của Hứa Trăn, cô gái không nhịn được bật cười thành tiếng. Hứa Trăn cũng thả tay xuống, nở nụ cười, bầu không khí lúng túng giữa hai người nhất thời tan thành mây khói.
“Ừm… Anh…” Cô gái cất nhuyễn kiếm, hỏi: “Anh là diễn viên đóng vai Tuyết Trúc đúng không?”
Vừa nói, cô vừa chậm rãi lại gần Hứa Trăn. Sau khi cô đến gần, Hứa Trăn mới thấy rõ dung nhan của cô, không khỏi khẽ hé miệng. Đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Thậm chí có thể nói cô ấy là người xinh đẹp nhất mà Hứa Trăn từng gặp trong suốt 18 năm qua. Cô ấy khoảng chừng 20 tuổi, làn da trắng nõn, gương mặt xinh xắn, đôi mắt hoa đào ướt át, rực rỡ như ánh sao trên trời.
Cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng để làm tôn lên đường nét trên gương mặt, thoạt nhìn vừa tinh xảo lại vừa thoải mái.
Sát thủ Dạ Vũ khiến người trong giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật lại là một cô gái xinh đẹp nhường này sao?
Thoáng chốc, cái tên lạnh như băng trong kịch bản như sống dậy, có hơi thở, có nhịp tim, có xúc cảm ấm áp. Hứa Trăn chợt hiểu được tại sao Tuyết Trúc lại rung động, tại sao lại quấn quýt với cô ấy, tại sao lại cam tâm tình nguyện chịu chết, chỉ vì muốn làm cô ấy tỉnh ngộ.
Tất cả những điều khó hiểu trong kịch bản giờ khắc này đều đã được sáng tỏ. Hứa Trăn ngây người trong chốc lát mới nói: “Đúng vậy, là tôi đây. Cô là Dạ Vũ?"
Cô gái gật đầu, đáp: “Ừ, tôi đóng vai Dạ Vũ trước khi đổi mặt.” Dứt lời, cô ấy dừng lại một lát rồi nói thêm: “Tên tôi là Lâm Gia, Lâm có hai chữ Mộc, Gia trong Gia Hứa.”
Giọng nói của cô gái rất mềm mại, giọng điệu lại rất cung kính, cho người ta cảm giác ngoan ngoãn. Hứa Trăn mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, tôi họ Hứa, Hứa trong Gia Hứa (khen ngợi), Hứa Chân.”
Cô gái tên là Lâm Gia bị hắn chọc cười, đôi mắt không khỏi cong lên.
Cô nhìn quần áo trên tay Hứa Trăn, nói: “Anh muốn tìm chỗ thay đồ đúng không? Để tôi dẫn anh đến đó.” Hứa Trăn nói cảm ơn, sau đó đi theo cô gái. Hai người không đi đâu xa xôi mà tới một góc nhỏ. Bốn phía có rèm vây quanh, miễn cưỡng xem như một phòng thay đồ tạm thời.
Lâm Gia nhìn lén hắn, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Ừm… Hứa tiền bối, anh thay đồ nhanh lên, bên chỗ Đổng chỉ đạo hơi gấp đấy.”
Hứa Trăn hỏi: "Đổng chỉ đạo là ai?"
Lâm gia giải thích: "Người chỉ đạo động tác, Đổng Kỳ Ngọc."
Nói xong, cô quay đầu quan sát, thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới hạ giọng nói: "Tính tình Đổng chỉ đạo không tốt lắm, lát nữa anh nhất định phải cẩn thận đấy nhé.”
Hứa Trăn nghe vậy giật mình, vội vàng hướng Lâm gia nói cám ơn, sau đó đi vào trong rèm thay quần áo.