Hứa Trăn vốn dĩ không coi bộ phim nào của hắn, chẳng qua đây chỉ là lý lịch của các diễn viên mà hắn đã đọc. Hai người đơn giản hàn huyên một hồi, sau đó liền tự tìm nơi ngồi xuống, cầm kịch bản xem lại lợi kịch.
Mấy diễn viên còn lại cũng lục tục bắt đầu trình diện, nhưng ngoại trừ Đinh Tuyết Tùng, Hứa Trăn không biết ai, bởi vậy từ đầu đến cuối hắn đều yên lặng ngồi trong góc. Thỉnh thoảng hắn liếc nhìn xung quanh và không khỏi có chút cảm khái.
Quả nhiên không hổ là đoàn làm phim "Lâm nhan cẩu". Những người này, ngoại trừ một số diễn viên đặc biệt thì giá trị nhan sắc cơ bản ít nhất đều trên 80 điểm.
Thậm chí các trưởng bối như Yến Nam Thiên, Giang Biệt Hạc, Đỗ Sát đều là những ông chú trung niên đẹp trai. Mà khi đám người này tập trung lại một chỗ, không cần biết bọn họ đang quay phim gì nhưng tuyệt đối có thể chọc người ta đến mù mắt.
Thế nhưng, việc Hứa Trăn yên lặng ngồi trong góc ở đằng kia cũng đưa tới mấy lời thảo luận của không ít người.
"Người đó là ai vậy?" Cách đó không xa, một diễn viên nữ trẻ tuổi dùng ánh mắt liếc trộm Hứa Trăn, sau đó hỏi thầm người ngồi bên cạnh, "Sao trước đây chưa nhìn thấy hắn? Mà hắn diễn nhân vật nào vậy?”
Người bạn nhìn chung quanh một vòng rồi thấp giọng nói: “Hắn diễn vai Giang Phong, còn tên họ Quách kia nghe nói có việc nên không nhận vai được.
"Ngoại trừ Giang Phong cùng Hoa Nguyệt Nô, thì không có nhân vật nào bị thay đổi cả.”
"Vậy à…” Nữ diễn viên nhịn không được mà tiếp tục nhìn trộm Hứa Trăn, hai mắt cũng tràn đầy phấn khởi, “Người này nhìn không tệ, so với Quách Uy càng đẹp trai hơn nhiều.”
Người bạn mím môi giống như đang nghiêm túc so sánh, sau đó lại lắc đầu nói: "Khó mà nói, còn phải xem lúc trang điểm sẽ có hiểu quả gì.”
"Thật ra, bộ dáng của Quách Uy cũng rất bình thường, chẳng qua là hắn rất phù hợp với hình tượng cổ trang.
"Ai, nói đi cũng phải nói lại, cậu không cảm thấy hắn rất quen sao? Tôi cảm thấy mình đã gặp hắn ở đâu rồi, nhất định không phải là tân binh.”
Người còn lại nói: "Cô nói như vậy, tôi cũng cảm thấy khá quen, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. . ."
". . ."
Nơi thảo luận cách đó quá xa, Hứa Trăn không thể nghe được. Dù sao, hắn cũng không quen biết ai ở trong trường quay nên chỉ có thể buồn bực ngán ngẩm lật đi lật lại kịch bản.
Lợi kịch của Giang Phong không nhiều, hắn chỉ cần xem qua một lần đã có thể nhớ hết, hiện tại đã nhàn đến chán, cho nên bắt đầu lật tới phần của Hoa Vô Khuyết…
Không biết qua bao lâu, bên trong phim trường bỗng nhiên náo loạn một trận. Hứa Trăn ngẩng đầu nhìn một vòng, rất nhanh liền phát hiện đầu nguồn của trận rối loạn: Hạ Tuấn Ninh đến rồi.
Bộ phim này có chút khác so với bản nguyên tác, nhân vật nam chính là Hoa Vô Khuyết, chứ không phải là Tiểu Ngư Nhi, bởi vậy, Hạ Tuấn Ninh là người có vị trí khá cao trong đoàn làm phim hiện tại.
Hắn nhìn qua khe hở của đám người, đại khái quan sát bóng dáng người kia:
Người thật giống trong hình, mày kiếm và mắt sáng, cao ráo đẹp trai, đây chính là kiểu “hình nam” đi bộ trên đường cũng thu hút ánh nhìn của người khác.
Hắn ta mặc một bộ trang phục đi mô tô bằng da, áo lót ba lỗ màu đen, phần thân dưới là một chiếc quần jean màu xám carbon và giày Martin. Với chiều cao khoảng 185 và một thân hình đáng tự hào, hắn hoàn toàn nổi bật giữa đám đông với hai chân dài thẳng tắp và thon thả đáng ghen tị.
Không thể không nói, chỉ nhìn bề ngoài, tiểu tử này là thật soái.
Hạ Tuấn Ninh đảo mắt một vòng quanh phim trường, cùng mấy vị diễn viên chính khách khí chào hỏi, mặt ngoài thể diện làm rất đầy đủ.
Hứa Trăn vốn tưởng rằng một nhân vật trong suốt không mấy nổi bật như mình có thể bị bỏ qua, nhưng ai ngờ, khi ánh mắt Hạ Tuấn Ninh rơi xuống khu vực của hắn đang ngồi thì bỗng nhiên dừng lại.
Một lát sau, Hạ Tuấn Ninh nhếch miệng cười một tiếng, thẳng tắp đi về phía hắn: "Ai u, tôi còn tưởng là ai, đây không phải là “Nhị cẩu” nhà chúng ta sao!”
Hứa Trăn: ". . ."
Không khí chung quanh bỗng dưng trì trệ.
"Nhị Cẩu" là nhân vật mà Hứa Trí Viễn diễn trong phim truyền hình “Long Đàm”, cũng chính là bộ phim mà hắn đã hợp tác với Hạ Tuấn Ninh. Trong bộ phim, Hạ Tuấn Ninh đóng vai gián điệp làm việc cho kẻ địch, còn Nhị Cẩu chính là tùy tùng của hắn ta.
Hứa Trăn không rõ thái độ của đối phương, hắn ta ở trước mặt bao nhiêu người gọi mình là “Nhị Cẩu”, đây rốt cục là bởi vì có quan hệ tốt hay cố ý vũ nhục bản thân mình.
Nhưng nếu hai người có quan hệ cá nhân thân thiết, thì tại sao Kiều Phong lại không biết.
"Tuấn Ninh, hai người các cậu có quen biết trước đó sao?" Một vị diễn viên tương đối lớn tuổi thấy không khí có chút xấu hổ, liền hoà giải nói, "Giới thiệu cho chúng ta một chút đi?"
Hạ Tuấn Ninh liếc mắt nhìn Hứa Trăn, sau đó đáp lại: "Đúng là có hợp tác, cậu ta tên là gì nhỉ, chuyện này tôi cũng không nhớ rõ.
"Tôi chỉ nhớ trong bộ phim lần đó cậu ta tên là Nhị cẩu.”
Nói xong, hắn trên dưới đánh giá Hứa Trăn một phen: "Nửa năm không thấy, cậu mới đi phẩu thuật thẩm mỹ về à?”
Hạ Tuấn Ninh vỗ vỗ cằm của mình, cười nói: "Đã gọt đi rồi à, cằm so với trước kia cũng hẹp hơn rất nhiều, nhìn thoáng qua là có thể biết được."