Vậy mà cái kẻ ở bên ngoài phòng thử đồ kia, chính là Hứa Trăn lại vô tư không biết gì hết.
Mình mới nói gì nhỉ? Mình nói diễn vai cha anh ta thì có vấn đề gì sao? Một là không đánh người, hai cũng không mắng người, xử lý rất tốt mà.
"Người anh em này, cậu tuyệt lắm đấy!”
Hứa Trăn đang định tiếp tục xem kịch bản thì từ đằng sau có một người đễn vỗ vai của hắn. Lúc quay đầu lại nhìn, đối phương liền trưng ra một gương mặt trẻ tuổi tràn đầy soái khí.
Khuôn mặt khá quen thuộc, lông mày rậm, hai mắt sáng ngời có thần, khí chất khó nói là ngốc manh hay là đẹp trai theo kiểu hư hỏng, nhưng nhìn chung đây là một thiếu niên anh hừng bừng bừng chí khí.
Trước đó, Hứa Trăn đã tìm hiểu qua cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của người này.
Hắn vừa muốn mở miệng thì đối phương đã giành trước, một tay vươn ra, vừa cười vừa nói: "Tôi tên là Tống Úc (Yu彧), diễn vai Tiểu Ngư Nhi."
Một trong hai nam chính trong bộ phim!
Nghe xong câu giới thiệu này, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu của Hứa Trăn chính là: Hóa ra phát âm là “Yu”…
Tôi còn tưởng rằng hắn gọi Tống Hoặc (宋或)
Ồ, Tống Úc ( Tống Ngọc ), Phan An Tống Ngọc, hóa ra là ý này…
Hứa Trăn bắt lấy bàn tay đang duỗi ra: "Xin chào, tôi là Hứa Chân.”
"Tôi biết cậu,” Tống Úc nói, "Sư muội của tôi đã nói với tôi trước đó rồi.”
"Sư muội?"Nghe được cái xưng hô cổ phục như vậy, Hứa Trăn liền sửng sốt.
Tống Úc nói: "Đúng vậy, Lâm Gia, cô ấy là sư muội của ta.”
"Hai người chúng tôi học cùng trường võ thuật, cùng một sư phụ, cho nên chính là sư muội đồng môn.”
Hứa Trăn nghe vậy thì giật mình.
Tống Úc nhếch miệng cười nói: "Tôi nghe sư muội nói, cậu đánh võ thuật rất tốt, nếu có cơ hội thì tôi cũnh muốn thỉnh giáo một chút.”
Hứa Trăn vội vàng đáp: "Không dám nói thỉnh giáo, có cơ nhất định sẽ giao lưu.”
Hai người cũng chỉ đơn giản nói chuyện vài vâu về vấn đề này. Tống Úc nhìn xung quanh, thấy đã không còn người nào, liền bắt đầu hạ giọng nói nhỏ: “Tôi nhiều chuyện một xíu, cậu có thù oán gì với Hạ Tuấn Ninh đúng không?”
Hứa Trăn nao nao, hàm hồ đáp: "Cũng không tính chỉ là cả hai đã từng hợp tác với nhau.”
Hắn đã nghe Kiều Phong nói qua, Hứa Trí Viễn cùng Hạ Tuấn Ninh có quan hệ không tốt, thường xuyên gây chuyện với nhau ở trường quay. Nhưng hắn lại không biết chi tiết ân oán giữa bọn họ, cho nên đành kiếm cớ để qua đề tài.
Hứa Trăn quay đầu nhìn một vòng, thấy mọi người xung quanh đều đang cố ý tránh né hắn, chỉ có mỗi Tống Úc là dám chủ động xông tới cho nên không khỏi tò mò liền mở miệng hỏi: "Anh nói chuyện với tôi như vậy, không sợ…”
"À. . ."
Tống Úc kiêu ngạo hất cằm lên, hai tay chống nạnh, nói: "Tống Úc tôi cả đời làm việc, cũng không cần phải xem sắc mặt của hắn!”
Hứa Trăn: ". . ."
Người anh em, mau tỉnh lại đi.
Nhìn thấy cảnh nay, hắn lập tức nghĩ lại chuyện luyện kiếm ngày đó, hôm ấy Lâm Gia cũng tự luyện kiếm, tự phối âm cho mình.
Quả nhiên là đồng môn với nhau, mà đây rốt cục là môn gì vậy?
Sa điêu sao?
Trong đầu của Hứa Trăn không ngừng lầm bầm, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lại dần dần nhu hòa lại.
"Hứa tiên sinh,” Đang lúc hai người trò chuyện, thì một nữ nhân viên đi tới chỗ Hứa Trăn, nói, "Tôi là thợ trang điểm, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Cao, hiện tại làm phiền cậu đi với tôi đến hậu trường thử trang phục.”
Hứa Trăn nhìn Tống Úc đang đứng bên cạnh, ngây ngô hỏi: "Tôi trước sao?"
Tống Úc cười ha ha nói: "Đi thôi đi thôi, tôi không cùng tổ với cậu, thợ trang điểm của tổ tôi còn chưa tới đâu.”
Hứa Trăn nghe vậy thì hiểu rõ, thế là liền đi theo Tiểu Cao vào hậu trường.
Nhưng mà mới vừa vào cửa, còn chưa tới phòng thử đồ, hắn liền nghe thấy một tiếng thét lớn: "Đây là đồ hóa trang xấu nhất mà tôi từng thấy!”
Hứa Trăn nhíu mày.
Nghe âm thanh, tựa hồ là Hạ Tuấn Ninh?
"Lần trước tôi đã nói cái gì với mấy người hả?
"Quần áo nhất định phải gầy! Không để cổ áo cao! Không muốn búi tóc, nhất định phải để mái!
"Vậy mấy người xem thử đi, đây rốt cục là cái quái gì hả?”
Phòng thay đồ chỉ là tạm thời cho nên cách âm không được tốt lắm.
Khi Hứa Trăn ngồi ở trong phòng đồ để thay trang phục, hắn luôn có thể nghe thấy tiếng của Hạ Tuấn Ninh đang chửi mắng ở bên ngoài, thật sự nghe đến màng nhỉ cũng đau buốt.
Một hồi sau, giọng một người phụ nữ trung niên cất lên: "Hạ tiên sinh, tôi hiểu ý của ngài, nhưng nếu để tóc mái thì thật sự không thích hợp, nhìn không được chỉnh chu, gọn gàng.
"Ngài xem, tôi còn cố ý để cho hai sợi tóc rủ xuống, nó sẽ làm mới khuôn mặt của ngài…”
Hạ Tuấn Ninh lập tức ngắt lời, giọng ra cũng tràn đầy tức giận: "Mẹ nó! Tôi tới đây để nghe cô giảng đạo lý à!
"Tôi không cần khuôn mặt mới! Tôi muốn sửa đổi trán của mình để làm cho khuôn mặt mình ngắn lại!
"Vậy mà cô để hai phiến tóc rủ xuống, khiến cho khuôn mắt nhìn dài hơn!
"Phốc. . ."
Nghe xong, Tiểu Cao đang trang điểm cho Hứa Trăn cũng nhịn không được bật cười. Khóe miệng của Hứa Trăn cũng giật một cái, có chút dở khóc dở cười.
Tình tính của người này thật lớn nha.
Lần đầu tiên hóa trang, khó tránh khỏi có chỗ không thích hợp. Ví dụ như lúc Hứa Trăn vừa mới thử khăn trùm đầu, liền nhanh chóng phát hiện ra rằng khuôn mặt của mình không phù hợp với kiểu đầu của một người đẹp, tức là phần chóp nhỏ nhô ra giữa chân tóc. Khuôn mặt của hắn tương đối gầy, cằm xương hẹp, nếu trang điểm theo kiểu mỹ nhân thì lại không hài hòa.
Không đợi hắn đưa ra kiến nghị, thợ trang điểm Tiểu Cao cũng rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề, thế là ngay lập tức đổi cho hắn một chiếc mũ đội đầu có hình vòng cung.
Cho nên nói, không cần phải tức giận về những điều này, chỉ cần điều chỉnh nó nếu nó không phù hợp.