"Học sinh bái kiến Châu Mục đại nhân!" Hơn ba trăm tên thí sinh đồng thời khom mình hành lễ bái kiến.
Xen lẫn trong đó, Dữu Khánh không tiện quá mức gây chú ý nên cũng không thể không dựa theo diễn luyện lúc trước, theo mọi người cùng đi tới chào.
"Không cần đa lễ." Lư Cát Ngỗi cười, giơ hai tay ra hiệu cho mọi người đứng bình thường lại.
Chúng thí sinh cảm tạ rồi đứng thẳng lên.
Tiếp theo, vị quan phụ trách nơi đây giới thiệu sáu thí sinh đứng ở phía trước với Lư Cát Ngỗi, "Đại nhân, đây là sáu vị trong khóa này..."
Lư Cát Ngỗi nhấc tay cắt lời, "Không cần ngươi giới thiệu. Sáu vị đứng đầu khóa thi Hương này, ta đều đã gặp trong yến tiệc sau thi Hương lần trước. Đều là tài tử của Liệt châu, bản tọa ấn tượng khắc sâu!" Ngón tay trọng điểm chỉ chỉ vào Giải nguyên Chiêm Mộc Xuân, tươi cười rạng rỡ, vẻ mặt hài lòng.
"Cảm tạ Châu Mục đại nhân quá khen!" Vẻ mặt rạng rỡ, Chiêm Mộc Xuân dẫn đầu cảm tạ, năm người còn lại cũng khom người theo.
Ở phía sau, một đám thí sinh, kể cả Tô Ứng Thao, Phòng Văn Hiển, Trương Mãn Cừ, Phan Văn Thanh ở trong đó, đều vô cùng ao ước đối với việc lục khôi thi Hương được Châu Mục đại nhân khen ngợi.
Mọi người đều biết rõ, nếu lục khôi thi Hương của bản Châu vào kinh thành đi thi mà không thể đề tên Bảng vàng, cho dù thi trượt tại kỳ thi thi Kinh, bởi vì đủ loại nguyên nhân ở trong đó, thì khi trở về Liệt châu, tại bản Châu, họ cũng sẽ là người được ưu tiên hàng đầu và được trọng điểm bố trí chức quan. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chức vị khởi đầu ít nhất cũng sẽ không quá kém.
Nói cách khác, lục khôi thi Hương này, về sau kém cỏi nhất cũng sẽ rất nhanh trở thành quan viên Liệt châu. Đó cũng là lí do mà lúc trước bốn người Tô Ứng Thao nịnh bợ Chiêm Mộc Xuân. Hiện tại là thời điểm mọi người dễ dàng thân cận với nhau nhất, sau này muốn nịnh bợ người ta cũng chưa chắc người ta đã nhận biết ngươi. Bốn người bọn họ xếp hạng trước ba mươi trong thi Hương, vẫn có rất nhiều điều không chắc chắn.
Lư Cát Ngỗi cũng không dông dài, trước tiên giới thiệu hai người bên cạnh mình, "Tới đây, bản tọa vì chư vị tài tử giới thiệu một chút hai vị đại sư của Liệt châu chúng ta. Vị này chính là Linh Thực sư số một Liệt châu - Địch Tàng tiên sinh, vị này chính là Giải Yêu sư số một Liệt châu - Ngư Kỳ tiên sinh."
Chúng thí sinh ít nhiều có phần kinh ngạc, không nghĩ tới trong trường hợp này, Châu Mục đại nhân sẽ dẫn đến nhân vật như vậy. Đối với bọn họ mà nói, hai người này tuyệt đối là đại nhân vật của Liệt châu, trong thời điểm bình thường, bọn họ là không thể tiếp xúc được, mọi người lập tức dồn dập hành lễ bái kiến hai vị đại sư.
Địch Tàng và Ngư Kỳ chỉ mỉm cười hướng mọi người gật đầu chào hỏi, không nói lời gì, bọn họ không có tiếng nói chung với những thí sinh này, cũng không muốn khách át giọng chủ.
Qua một phen khách sáo, chúng thí sinh tách ra nhường đường, Lư Cát Ngỗi được dẫn dắt tiến vào bên trong Triêu Tịch viên kiểm tra. Lục Khôi thi Hương cùng đi ở bên cạnh, đại biểu cho chúng thí sinh trả lời các câu hỏi của Châu Mục đại nhân. Những người khác đều đi theo ở phía sau. Dữu Khánh xen lẫn ở trong đó, hắn thật sự không nghĩ tới có một ngày mình có thể ù ù cạc cạc mà chen vào trong trường hợp như thế này, cũng xem như có thêm kiến thức.
Lư Cát Ngỗi tránh không được hỏi về việc mọi người tại nơi đây ăn thế nào, ở thế nào, đặc biệt ngay trước mặt mọi người còn căn dặn người phụ trách nơi này phải lo liệu tốt cho thí sinh về ăn uống, để giúp cho các tài tử Liệt châu có thể dễ giúp cho Liệt châu có thêm vẻ vang, có thêm vinh dự.
Nói đến việc ăn ở tự nhiên là cần tiến vào trong phòng để kiểm tra, căn phòng của Giải Nguyên ở gần đây nhất trở thành trọng điểm.
Trên lầu không lên được nhiều người, đa số thí sinh đều chờ ở dưới.
Dữu Khánh tự nhiên cũng là một thành viên trong số đó, hắn mắt mở trừng trừng nhìn đám người Lư Cát Ngỗi tiến vào gian phòng mình đã từng ở, lại nhìn nhìn đám thí sinh ở xung quanh đang háo hức chờ đợi, không biết những người này hai mắt long lanh tỏa sáng nhằm chờ cái gì, lại có thể đợi được cái gì.
Lư Cát Ngỗi không có khả năng dành toàn bộ thời gian tại nơi tạm trú này, ông ta xem qua một số tòa nhà ở gần đây, sau đó tùy ý đi dạo trong Triêu Tịch viên, chủ đề câu chuyện thay đổi, "Hầu như tất cả nhân tài mới của Liệt châu ta đều ở đây, cơ hội khó có được, vừa đúng lúc cùng có mặt nơi đây, hai vị tiên sinh có hứng thú thưởng thức tài hoa của bọn họ không?" Dứt lời ông ta dừng bước, xoay người lại đối diện với hai vị đại sư.
Ông ta dừng lại, mọi người đều phải dừng lại, mắt mở to nhìn ông ta, có một số thí sinh lờ mờ nhận ra được cơ hội biểu hiện đã tới, trong mắt toát lên ánh sáng hi vọng.
Địch Tàng và Ngư Kỳ suy nghĩ một lúc, hai người nhìn nhau cười, Địch Tàng cười hỏi: "Không biết thưởng thức cách nào?"
Ánh mắt Lư Cát Ngỗi đảo qua chúng thí sinh, nhấc tay vuốt râu, nói: "Nhị vị tiên sinh có thể mỗi người ra một đề, các nhân tài mới của Liệt châu ta mỗi người làm hai thiên văn chương đáp đề, do nhị vị tiên sinh phán định ưu khuyết. Xem như là bức thư pháp bọn họ lưu cho học viện trước khi vào kinh thành, cung cấp cho học sinh của học viện quan sát học tập. Không biết ý nhị vị tiên sinh như thế nào?"
Vừa nghe được những lời này, Dữu Khánh đang đứng thờ ơ xen lẫn trong đám người lập tức cảm thấy sống lưng mát lạnh, trong lòng căng thẳng, da đầu có chút tê dại.
Viết chút chữ thì hắn là khá giỏi, luyện thư pháp cũng là bài tập cơ bản của hắn tại đạo quan. Hắn viết thư pháp không kém hơn A Sĩ Hành, thậm chí còn tốt hơn, có thể coi là có thiên phú về phương diện này. Tả tả chút văn chương cũng không có vấn đề, nhưng bảo hắn viết một bài văn có chủ đề, vậy thì trình độ của hắn thật sự không đủ.
Khi chia tay với A Sĩ Hành, A Sĩ Hành đã từng nói, tham gia thi cử tại kinh, thi không tốt cũng không sao, không trông chờ hắn có thể thi đậu, nhưng vẫn hi vọng Dữu Khánh có thể dành nhiều chút tâm tư. Đạo lý cũng đơn giản, thi không tốt bị đánh rớt là chuyện rất bình thường, ngươi có thể đáp không tốt, nhưng ngươi không thể đáp xằng bậy để khiến quan chấm bài thi vừa nhìn đáp đề liền nhịn không được muốn tra gốc gác của ngươi, muốn tra xem loại mặt hàng như ngươi là làm thế nào trúng được cử nhân, vậy thì thật sự quá đáng.
Đối với hình thức đáp đề, hắn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn còn dự định khi đến kinh thành sẽ lợi dụng mối quan hệ mà A Sĩ Hành tạo cho để học tập một chút, kết quả bây giờ đột nhiên đụng vào việc này, nói không hoảng chút nào đó là giả, hắn đã nhịn không được đưa mắt quan sát xung quanh rồi.
Hắn nhận thấy, nếu bị bại lộ tại nơi này, với tu vi và thực lực của mình, hắn gần như không có khả năng chạy thoát.
Lúc này, hắn cảm thấy giống như là trong lúc ngây ngẩn chợt bị sấm sét đánh cho bừng tỉnh, trong lòng chửi bới A Sĩ Hành, đã biết trên đường dễ dàng xảy ra chuyện bất ngờ, quả nhiên, cái vụ này làm như thế nào mới tốt chứ?
Hắn đã cảm giác được có một thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu mình, có thể hạ xuống bất cứ lúc nào.
Đối với thí sinh tại đây mà nói, đây là niềm vui bất ngờ, làm văn có tốt hay không cũng sẽ không mất cái gì, nếu là làm tốt, vạn nhất vào được pháp nhãn của Châu Mục đại nhân thì sao chứ?
Tất nhiên, đối với người nào đó mà nói thì đây là họa trời giáng.
So với những đôi ánh mắt tỏa sáng mong đợi ở xung quanh, ánh mắt Dữu Khánh thì lấp lóe nôn nóng, đang suy nghĩ kế sách thoát thân.
Địch Tàng và Ngư Kỳ thoáng sửng sốt, không nghĩ tới Châu Mục đại nhân sẽ để cho hai người bọn họ làm việc này.
Thoáng nhìn nhau một cái, hai người dùng ánh mắt để thống nhất ý kiến, Địch Tàng chối từ: "Việc này không tới phiên chúng ta, việc ra đề mục sẽ do Châu Mục đại nhân tự mình thực hiện."
Lư Cát Ngỗi ha hả cười nói: "Ra đề bài chỉ là việc nhỏ, muốn nhân cơ hội này để nhị vị tiên sinh xuất ra chút đồ tốt làm khen thưởng, để tăng thêm tinh thần cho sĩ tử Liệt châu chúng ta mới là thật sự, vạn lần không nên từ chối."
Ông ta vừa nói ra như thế, hai người liền hiểu thâm ý trong đó, vị Châu Mục đại nhân này đột nhiên làm ra chuyện như thế này, là muốn để cho chúng học sinh nhìn thấy, ngay cả hai người bọn họ cũng phải nghe lệnh mà làm việc.
Để cho thí sinh thể hiện tài hoa là giả, Châu Mục đại nhân đang mượn hai người biểu hiện ra thực lực nhằm trấn an nhân tâm.
Xem ra chỉ lộ mặt vẫn chưa đủ, hai người lại nhìn nhau.
Không phải hai người không cho Lư Cát Ngỗi mặt mũi, mà là về phương diện cẩm tú văn chương, bọn họ khẳng định còn không bằng những thí sinh trẻ tuổi này, đều là nhân tài bộc lộ tài năng từ trong thi Hương, bọn họ thật sự không xứng để đánh giá cao thấp về văn chương của những thí sinh này, rất dễ dàng gây ra trò cười.
Nhưng Lư Cát Ngỗi ngay trước mặt mọi người đã nói ra lời như vậy, không cho mặt mũi là không được.
Sau khi hơi suy nghĩ, Ngư Kỳ nói: "Lô đại nhân, theo ta thấy, đề tài văn chương thì thôi đi. Đầu tiên, không nói tới thời gian đáp đề, chỉ với bài văn của hơn ba trăm người trước mặt, hai người bọn ta không biết phải xem tới khi nào, thực sự bận rộn không đủ thời gian..."
Lư Cát Ngỗi vừa định nói, không kịp đánh giá văn chương vậy thì để cho mọi người làm thơ, như vậy đánh giá đơn giản và dễ dàng hơn, tốc độ nhanh hơn.
Nhưng Ngư Kỳ không cho ông ta có cơ hội mở miệng, vội vàng nói ra: "Thứ hai, những người tuổi trẻ này đều được chọn lọc từ trong thi Hương, luận về văn chương, từ lâu đã tỷ thí qua một lần tại Châu phủ, đã sớm có đánh giá xếp hạng, với trình độ hai người chúng ta là không thích hợp vọng ngôn đánh giá thêm. Lô đại nhân, không bằng như vậy đi, thử thi một loại mà trước đây bọn họ chưa từng thi qua, không ngại thì thi xem sự nhanh trí của bọn họ. Lấy đại nhân cầm đầu, ba người chúng ta mỗi người ra một số đố chữ, cho thời gian một nén nhang, xem ai có thể tại trong thời gian đó giải được nhiều đáp án nhất. Như vậy cũng có thể không tổn thương hòa khí. Không biết đại nhân cảm thấy thế nào?"
Đổi thành đố đoán chữ? Chúng thí sinh quay mặt nhìn nhau.
Đang nghĩ cách ứng phó chuyện bất ngờ, Dữu Khánh cũng sửng sốt, nếu như thật sự đổi thành đố đoán chữ, vậy thì hắn không cần phải nghĩ cách chạy trốn nữa rồi, văn chương cần phân hay dở, đố đoán chữ không đoán ra không sao cả.
Hắn lập tức kiễng chân nhìn chằm chằm phản ứng của Lư Cát Ngỗi, vạn phần mong đợi Lư Cát Ngỗi có thể nghe lời khuyên, đừng có viết văn chương chó má gì đó nữa.
Địch Tàng gật đầu liên tục, cho rằng đề nghị của Ngư Kỳ rất hay, biểu thị rất đồng ý. Như vậy vừa có thể hóa giải sự khó xử của hai người bọn họ, cũng có thể cho Lư Cát Ngỗi mặt mũi.
Quả thực hợp tình hợp lý, Lư Cát Ngỗi cũng gật đầu, lập tức đồng ý, nói: "Được! Vậy thì theo ý nhị vị tiên sinh. Chỉ là... Không biết có nguyện đưa ra khen thưởng?" Vẻ mặt ông ta mong đợi.
Hai vị đại sư lại nhìn nhìn nhau, biết rõ lần này không bỏ ra chút máu là không được rồi, bỏ ra ít vậy có lỗi với Châu Mục đại nhân đưa ra lời này ngay trước mặt mọi người.
Mà Dữu Khánh thì hạ đầu mũi chân kiễng cao xuống, có thể nói thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Địch Tàng đảo qua chúng thí sinh, cười vang nói: "Nếu đã là Châu Mục đại nhân mở lời vàng ngọc, há có thể chối từ, ta ra một trăm cân Linh Mễ làm khen thưởng!"
Tặng vật bỏ ra tương ứng với thân phận của ông ta.
Ông ta vừa nói ra lời này, không ít thí sinh rộ lên, đều biết rõ giá trị của một trăm cân Linh Mễ, chí ít là một vạn lượng bạc.
Chuyện gì? Mới thở phào một hơi, Dữu Khánh lập tức lại dựng lỗ tai lên, bỗng nhiên kiễng mũi chân, mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Địch Tàng, một trăm cân Linh Mễ? Trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Hắn muốn biết, một trăm cân Linh Mễ giá trị vạn lượng là dành cho một người, hay là phân chia cho hơn ba trăm thí sinh.
Nếu là trường hợp trước, trong lòng hắn rất không bình tĩnh, lúc trước vì mấy trăm lượng bạc, hắn không tiếc đánh cho ba vị đồng môn sư huynh một trận, bây giờ chỉ cần giải đoán đố chữ là có thể nhận thưởng một vạn lượng bạc, không khỏi cũng quá nhẹ nhàng rồi.
Nhưng mà Địch Tàng cũng không có nói phân chia khen thưởng như thế nào.
Lư Cát Ngỗi thật là thỏa mãn nở nụ cười, lại mỉm cười nhìn về phía Ngư Kỳ.
Ngư Kỳ âm thầm cười khổ, biết rõ đến lượt mình tỏ thái độ rồi, không nhanh không chậm, rõ ràng sáng tỏ nói: "Một chén Huyền cấp "Điểm Yêu lộ ", làm khen thưởng."
"Điểm Yêu lộ?" Thí sinh bắt đầu khe khẽ thầm thì, có một số người bởi vì lịch duyệt không đủ, không biết đó là thứ gì.
Kiễng đầu ngón chân khó hạ xuống, trong lòng Dữu Khánh lại run lên, thí sinh không biết "Điểm Yêu lộ " là thứ gì có thể hiểu được, hắn là người trong giang hồ há có thể không biết, đó là đồ vật tốt để hàng Yêu, chỉ cần một giọt nhỏ lên người tu là có thể khiến Yêu tu hiện ra nguyên hình, cho nên mới được xưng là "Điểm Yêu lộ ".