Bên trong hiên các, một cái ghế bành, một người tĩnh tọa.
Không người bồi, không nước trà, không có bố trí bất cứ vật gì khác, bốn mặt thông gió, bên trong hiên các cũng không có vật gì chiếu sáng, u tối âm u.
Tại thời gian đụng việc, Mai Tang Hải thích im hơi lặng tiếng như vậy, một mình ngồi ở chỗ này, nhìn ra ngoài các, nhìn những cây hoa mai dưới ánh đèn mờ tối và ánh trăng giao hòa với nhau, nhìn hình dáng cành cây tại trong bóng tối u ám.
Quản gia Khổng Thận đi vào trong hiên các, nhắc nhở: "Lão gia, nên nghỉ ngơi rồi."
Mai Tang Hải: "Lang vệ đã vào thành, khi chưa yên tĩnh trở lại, ai cũng không an tâm nghỉ ngơi."
Khổng Thận: "Đang muốn nói cho lão gia biết, Lang vệ đã ra khỏi thành, tạm thời không có động tĩnh."
Mai Tang Hải: "Lang vệ đến cùng đang làm gì?"
Khổng Thận: "Không rõ ràng lắm. Then chốt là trước đó không hề có dấu hiệu gì, nói xuất động liền đột nhiên xuất động, tình hình cụ thể thì còn phải đợi lý giải. Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, đám Lang vệ này quả thực là quá kiêu ngạo rồi, đã mệnh lệnh rõ ràng là trú quân ngoài thành, nhưng nói xông vào thành liền xông vào thành, quả thực là không kiêng nể gì cả!"
Mai Tang Hải hỏi ngược lại: "Phía trong Cung có động tĩnh gì không?"
Khổng Thận: "Hiện nay trong Cung không có bất cứ dấu hiệu gì khác thường."
Khuôn mặt nhìn không rõ của Mai Tang Hải từ phía sau nhích tới trước, buông tiếng thở dài, "Đã thấy được rồi đi, bọn hắn hung hăng cũng là vì Bệ hạ dung túng. Không còn cách nào khác, bệ hạ đã muốn sai khiến Ty Nam phủ trợ giúp ông ấy trường sinh, lại sợ không khống chế được bên phía Ty Nam phủ. Địa Mẫu kia cũng không phải là ai đều có thể quản được, chỉ có thể cậy vào lực lượng quân đội tinh nhuệ tiến hành kiềm chế nó. Ty Nam phủ là một tay ông ta dung túng, Lang vệ cũng là một tay ông ta dung túng, ngươi nói ai đúng ai sai?"
Khổng Thận nghe mà thổn thức lắc đầu...
Trời vừa sáng, Dữu Khánh lại xuất môn, đi làm điểm danh ca sáng như bình thường.
Xe ngựa một đường lọc lọc lọc lọc đạp vang đường phố sáng sớm, đưa hắn đến Ngự Sử đài.
Người mới tiến vào Ngự Sử đài, lại trông thấy Lâm Thành Đạo đang tại chỗ ngoặt hành lang phất tay gọi, liền đi tới.
Hai người gặp mặt bắt chuyện chào hỏi, Dữu Khánh quan tâm hỏi một câu, "Ngày hôm qua quân đội làm ra động tĩnh như vậy, cô cô ngươi không có việc gì đi?"
Lâm Thành Đạo: "Hẳn là không có việc gì, ta đã tìm hiểu được báo cáo của Lang vệ đêm qua đưa lên Binh bộ, nói là hung thủ tập kích cử tử Liệt Châu trên đường đi thi bị bọn họ phát hiện, trong tình thế cấp bách không kịp báo cáo mới áp dụng thủ đoạn, giải thích Lang Vệ vì sao tập kích Tịch Nguyệt phường cùng đột nhiên xâm nhập bên trong thành, những người Tịch Nguyệt phường bị tạm giữ đêm đó đều đã thả ra rồi. Sau tan tầm, ta lại đi xem."
"A, vậy thì tốt rồi." Dữu Khánh tùy tiện qua loa hai câu, liền quay lại đi tới văn phòng điểm danh.
Sau khi đánh dấu điểm danh, hắn liền ở tại đó chờ.
Đợi một hồi, mới lại thấy Bùi Thanh Thành không nhanh không chậm đi tới, Dữu Khánh lập tức đi ra phòng chờ bước đi theo, một mực đi theo vào trong phòng công vụ của Bùi Thanh Thành.
Nước trà, văn thư gì gì đó lại có dòng người giống như theo thứ tự đặt lên trên bàn của Bùi Thanh Thành.
Bùi Thanh Thành thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Dữu Khánh đang thành thật đứng bên cạnh chờ, đợi đến khi trên bàn đã được sắp đặt đủ các vật rồi, ông ta mới phất tay ra dấu cho những người khác lui xuống, lại hỏi Dữu Khánh, "Nghe nói tối hôm qua chạy đi ăn cơm mời, còn viết lưu niệm cho người ta nữa?"
Dữu Khánh ngẩng đầu, hơi lộ vẻ kinh ngạc, nhịn không được hỏi một câu, "Sao Đại nhân biết rõ?"
Có phần hoài nghi không biết có phải Lâm Thành Đạo đã lộ ra cho người ngoài rồi hay không.
Bùi Thanh Thành hừ nói: "Có thể không biết sao, một bức thư pháp lưu niệm với ba chữ "Nhân Gian Hảo" đem một tiệm ăn nhỏ nâng lên trời. Bây giờ ngay cả ta cũng biết rõ trong Tịch Nguyệt phường có một tiệm ăn tên là "Tiểu Tiên lâu", ngay cả ta cũng muốn đi xem đến tột cùng có gì ăn ngon, có thể làm cho đường đường Thám Hoa lang sau khi nếm thử liền lưu lại cảm khái "Nhân Gian Hảo".
Còn nhìn không ra sao? Người ta là mượn danh tiếng của ngươi suốt đêm quảng bá cho tiệm ăn của mình. Về sau có viết lưu niệm thì trước tiên tự mình phải nghĩ cho rõ ràng.
Tiếp theo chính là ăn cơm khách gì gì đó, tự mình phải có tâm trí, hiện tại ngươi là mệnh quan triều đình, người nào mở tiệc chiêu đãi có thể đi, người nào mở tiệc chiêu đãi không thể đi, nhất định cần phải phân rõ giới hạn. Ngươi là người của Ngự Sử đài, từ trước đến nay là chúng ta tố người khác trong việc này, ngươi đừng bị người khác lấy ra tố rồi."
Là phía bên Diệp Điểm Điểm thả tin tức ra sao? Trong lòng Dữu Khánh lẩm bẩm.
Sau đó Bùi Thanh Thành lại bổ sung một câu, "Đồ ăn tại "Tiểu Tiên lâu" kia thật sự có tốt đến mức như ngươi nói vậy sao?" Hình như ông ta có phần hiếu kỳ.
Nghĩ tới việc tối hôm qua ăn hết của người ta mấy nghìn lượng bạc, Dữu Khánh không thể nói không tốt, lại nghĩ tới chỗ tốt mà Lâm Thành Đạo đã cho, liền chủ động nói: "Hạ quan cảm thấy cũng được, rất nhã tĩnh, chỉ là thức ăn có phần đắt, nhưng mà bởi đó là tiệm ăn do cô cô của Lâm Thành Đạo, quản lý kho sách chúng ta, mở ra, nếu có Lâm Thành Đạo hỗ trợ sắp xếp thì hẳn phải tương đối có ích lợi."
Bùi Thanh Thành như có đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dữu Khánh đương nhiên cũng không quên việc của mình, lần này đã quyết định chủ ý phải rời đi, nên lại từ trong tay áo lấy ra đơn từ chức đã chuẩn bị sẵn ngày hôm qua, đi tới trước bàn hai tay dâng lên, "Đại nhân!"
Ánh mắt Bùi Thanh Thành dừng lại tại trên tay hắn, mí mắt nhảy nhảy, hỏi: "Gì vậy?"
Dữu Khánh khiêm tốn nói: "Đơn xin từ chức!"
Bùi Thanh Thành gằn từng chữ: "Không duyệt!"
Hai tay Dữu Khánh đem đơn từ chức đặt ở trên bàn, lui về phía sau nói ra: "Đại nhân, quan trường này thật sự là không thích hợp với ta, còn thỉnh đại nhân thành toàn!"
Nào ngờ Bùi Thanh Thành chụp đơn từ chức lên liền vứt tới ngực hắn, "Viết không tốt, trở về phải làm gì thì làm đi!"
Dữu Khánh nhìn đơn xin từ chức rơi tại dưới chân, ngây ngẩn cả người, ngay cả nhìn cũng không nhìn, liền nói viết không tốt?
Lúc này hắn rốt cục đã minh bạch đơn xin từ chức lần trước là chuyện gì xảy ra, không phải hắn viết không tốt, mà là người ta mượn cớ để không đồng ý mà thôi.
Dữu Khánh lúc này nhặt lên đơn xin từ chức trên mặt đất, lại lần nữa hai tay dâng lên, "Đại nhân, hạ quan tâm ý đã quyết..."
Bùi Thanh Thành giận dữ cắt đứt, "Ngươi quyết cái gì mà quyết? Ngươi cho rằng kinh thành này là nơi nào, tùy ý cho ngươi muốn từ quan liền từ quan sao? Với bối cảnh xuất thân của ngươi đã định trước một chân ngươi vừa bước vào kinh thành thì đã bị quấn vào trong vòng xoáy, đã định trước một chân ngươi vừa bước vào con đường làm quan sẽ không có đường lui.
Bên ngoài khắp nơi lan truyền việc ngươi mất Trạng Nguyên, ngươi cho rằng tin tức từ đâu tới? Đó là có người đang cố ý truyền bá! Ta nói cho ngươi biết, chính là có người đang nhằm vào ngươi tạo thế, chính là có người có ý đồ gây bất lợi cho ngươi. Thời điểm đầu sóng ngọn gió này mà ngươi còn dám làm phức tạp thêm, đầu óc vào nước rồi sao?
Ta giữ ngươi ở bên người là vì cái gì? Chính là sợ ngươi đi sai đạp sai, chính là vì đem ngươi đặt ở bên cạnh để che chở, là vì muốn tốt cho ngươi! Đơn xin từ chức của ngươi ta không duyệt, bây giờ lập tức cầm đơn xin từ chức của ngươi cút ra đi, phải làm cái gì thì làm cái đó, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Dữu Khánh không nói gì, từng người này, đều nói là tốt đối với mình.
Người này nói từng ôm hắn, người kia cũng nói từng ôm hắn.
Người này biểu thị đang bảo hộ hắn, người kia cũng biểu thị đang bảo hộ hắn.
Kẻ này giống như cùng A Tiết Chương là một tốp, kẻ kia cũng giống như là theo A Tiết Chương một tốp, quỷ mới biết là thực hay là giả.
Toàn nhà A Tiết Chương năm đó là bị người nào làm hại?
Người mưu hại một nhà A Tiết Chương vì sao phải diệt khẩu hung thủ đã phái ra?
Vì sao A Tiết Chương không dám dễ dàng liên hệ với người bên mình?
Là vì những thứ này chưa rõ ràng a, ngay cả A Tiết Chương đều hoài nghi là người mình làm.
Cho nên những chuyện ma quỷ này, Dữu Khánh hắn ngay từ đầu liền không tin, không quản ai nói cái gì, hắn đều không tin.
Hắn không rõ ràng lắm chuyện giữa A Tiết Chương và những người này, cho nên không biết phải làm thế nào để phân biệt địch ta, nhưng có một đạo lý hắn vẫn hiểu biết, đó chính là người xấu sẽ không nói mình là người xấu, đều nói mình là người tốt.
Những thứ này đều có thể tạm thời không quản, điểm chết người chính là hiện tại hắn không có cách nào tiếp tục nán lại kinh thành.
Hơn mười ngày sau, Quốc khánh Cẩm Quốc, dù cho hắn xin nghỉ đi mời Minh tiên sinh tới cũng vô dụng, muốn mời Minh tiên sinh nhất định cần phải tìm được tiểu sư thúc, nhất định cần có tiểu sư thúc và Minh tiên sinh phối hợp với nhau mới được.
Tạm thời không nói tới việc tiểu sư thúc đã đồng ý với Minh tiên sinh, thi Đình là một lần sau cùng làm phiền người ta.
Hắn không có khả năng vừa chạy đi tìm Minh tiên sinh, còn chạy đi tìm tiểu sư thúc, hai bên căn bản không tiện đường, thậm chí là thiên Nam địa Bắc. Hắn khẳng định phải trước tiên tìm được tiểu sư thúc, sau đó mới nhờ tiểu sư thúc đi tìm Minh tiên sinh, vấn đề là ai dám cam đoan có thể thuận lợi tìm được?
Thời gian không cho phép, tám chín phần mười là không còn kịp rồi.
Còn có việc hôn sự với Chung phủ sau đó nữa, làm sao bây giờ?
Không còn cách nào lưu lại rồi, nếu sớm muộn đều phải đi, không bằng đi sớm!
Nhưng trước mắt, hắn cần đối diện chính là Ngự Sử trung thừa, cũng không có khả năng ấn cổ Bùi Thanh Thành bức ép người ta đồng ý.
Nhìn thái độ của người ta, hắn chỉ có thể cầm đơn xin từ chức trước tiên tạm thời lui xuống.
Đợi hắn vừa đi, bùm! Bùi Thanh Thành một chưởng vỗ lên bàn, giận mắng một câu, "Đồ vô liêm sỉ!"
Ông ta đã không còn tâm tư đi xử lý công vụ nữa rồi, đứng dậy, cầm quan mão đeo lên, lúc này rời đi, muốn tìm người thương nghị việc này.
Có một số việc ông ta có thể ngăn chặn nhất thời nhưng không thể ngăn một đời, khắp thiên hạ cũng không có đạo lý bức người làm quan, nếu làm sai thì tính là trách nhiệm của người nào?
Cho nên ông ta cần phải đi tìm người thương lượng, cần phải nghĩ biện pháp hóa giải ý nghĩ rời đi của "A Sĩ Hành" mới được...
Trở lại phòng làm việc của mình, Dữu Khánh mới ngồi xuống không bao lâu, qua khung cửa sổ liền nhìn thấy được thân ảnh Bùi Thanh Thành rời đi, không biết nghĩ đến việc gì, lập tức đứng dậy, một đường lặng lẽ đi theo đến cổng vào Ngự Sử đài.
Xác định Bùi Thanh Thành đã ngồi xe ngựa rời đi rồi, hắn lại trở về phòng làm việc, sau một lúc suy nghĩ, hắn tìm sáu tấm thiếp trống, ngay tại chỗ viết mấy tấm thiệp mời, lại viết ra các địa chỉ kẹp theo từng tấm thiệp mời, sau đó rời phòng làm việc, đi ra cổng Ngự Sử đài, tìm đến xa phu và hai gã hộ vệ chờ bên ngoài.
Dữu Khánh đem thiệp mời giao cho ba người, dặn dò: "Trưa nay ta muốn mở tiệc chiêu đãi sáu người này, mỗi người các ngươi đến hai nơi giao thiệp, bên trong có kèm theo địa chỉ các nơi, ta chờ tin tức các ngươi."
Thiệp mời là phát cho Chiêm Mộc Xuân, Hứa Phí cùng bốn người Tô Ứng Thao.
Hộ vệ và xa phu tự nhiên là từng người lĩnh mệnh.
Dữu Khánh từ bên trong xe ngựa cầm lấy thường phục của mình, quay vào trong Ngự Sử đài ngồi chờ...
Trôi qua khoảng nửa buổi sáng, hai gã hộ vệ và xa phu mới lục tục trở về báo cáo kết quả công việc, sáu người nhận được thiệp mời đều có phản hồi.
Bốn người Tô Ứng Thao đều vui vẻ thể hiện nhất định sẽ dự tiệc.
Phía bên Hứa Phí thì nói là không rảnh, ngay cả lý do cũng không nói một câu, dù sao chính là không đến.
Chiêm Mộc Xuân cũng là không rảnh, hộ vệ truyền tin cũng nói quả thực không rảnh, nói là khi tìm đến Chiêm Mộc Xuân thì gã đang chuẩn bị công việc rời kinh.
Nhưng mà Chiêm Mộc Xuân phản hồi một phong thư, Dữu Khánh mở ra xem, là Chiêm Mộc Xuân nói lời xin lỗi, cho biết rằng thực sự không đúng lúc, nói là khu vực tiếp giáp với kinh thành xảy ra thủy tai, tạo thành lượng lớn bách tính trôi giạt khắp nơi, nạn dân rất có khả năng sẽ chạy tới kinh thành.
Trong thư nói việc này không phải việc nhỏ, gã phải đi cùng thượng quan khẩn cấp chạy tới hiện trường tra xét, sau khi xác định số lượng nạn dân, phía kinh thành mới đưa ra trù bị phù hợp.
Nói là khi Sĩ Hành huynh nhìn thấy phong thư này, có khả năng gã đã theo thượng quan xuất phát rồi, một mực nói lời xin lỗi, nói là khi trở lại kinh sẽ mời lại.
Sau khi xem xong, Dữu Khánh không lời nào để nói, chỉ có thể bỏ qua, dặn hộ vệ và xa phu chờ ở bên ngoài, nói không bao lâu sau mình sẽ đi ra.
Sau khi trở lại phòng làm việc, Dữu Khánh đổi xiêm y, mặc vào y phục thường ngày.
Quan phủ cởi ra thì gấp lại chỉnh chỉnh tề tề, đặt quan mão đoan chính bên trên.
Lúc này hắn bưng đồ vật đi thẳng đến phòng Công vụ của Tả sử.