Lúc này, có người đem tới một xấp giấy trắng dày, bắt đầu phân phát cho mỗi bàn mấy tờ.
Cũng có người rót nước vào đồ rửa bút tại mỗi bàn, để mọi người dùng rửa, làm mềm bút hoặc dùng mài mực.
Phân phát xong các thứ, mọi người yên tĩnh chờ đợi, một lúc sau Lư Cát Ngỗi tươi cười cùng Địch Tàng, Ngư Kỳ xuất hiện, nhìn bộ dạng như vậy, có lẽ đã chuẩn bị xong câu đố rồi.
Mọi người đồng loạt đứng dậy chắp tay khom mình hành lễ, "Châu Mục đại nhân."
"Không cần đa lễ, ngồi, đều ngồi xuống đi." Lư Cát Ngỗi tâm trạng không tệ, liên tục ấn ấn tay xuống ra hiệu mọi người ngồi, sau đó đưa hai tay mời nhị vị đại sư ở bên cạnh ngồi xuống, rồi ông ta cũng thực hiện việc của mình ngồi xuống trước tiên, tiếp theo, ông ta gật đầu ra hiệu cho vị Chủ quan đang chờ lệnh ở phía sau, thể hiện đã có thể bắt đầu.
Chủ quan chờ lệnh khom người lĩnh mệnh, vẫy vẫy tay về phía ngoài cửa, lập tức có người xách một cái túi lớn đi vào, sau đó mở miệng túi, dốc túi đổ thứ ở bên trong ra trên bàn, là khoảng trăm cái túi nhỏ đặc chế.
Dữu Khánh ngửa cổ nhìn chằm chằm, hầu kết rung động, trong mắt sáng lên vẻ mong chờ.
Có lẽ những thí sinh khác nhìn không hiểu, nhưng hắn vừa nhìn thấy liền biết, trong túi đó chính là chứa Linh Mễ, quy cách tiêu chuẩn là mười lượng một túi.
Quả nhiên, sau khi nhân viên bỏ đồ xuống và rời khỏi, Chủ quan chờ lệnh đối diện với mọi người nói to: "Đây chính là phần thưởng mà Địch Tàng đại sư tặng thêm, một trăm cân Linh Mễ, là đại sư vừa mới lâm thời sai người khẩn cấp đưa tới, hơn nữa là Linh Mễ vừa sản xuất ra năm nay, được ngắt ra khỏi Linh thảo chưa đến một tháng. Điều này cho thấy sự ưu ái của Địch Tàng đại sư đối với mọi người."
Chiêm Mộc Xuân lập tức đứng lên hành lễ, "Tạ Địch Tàng đại sư."
Các thí sinh khác thấy gã làm vậy, không thể không đứng lên cùng hành lễ theo, "Tạ Địch Tàng đại sư."
Dữu Khánh cũng không ngoại lệ, chỉ là trong lòng hắn thầm mắng mấy câu, tên cẩu vật này thật nhiều chuyện, không có việc gì làm hay sao mà cứ khiến cho mọi người phải cong lưng tới cong lưng lui không thẳng lên được vậy được, làm như ngươi có thể lấy được phần thưởng không bằng.
Địch Tàng đại sư mặt đầy tươi cười, hai tay ra hiệu mọi người không cần đa lễ.
Đợi mọi người đều đã ngồi xuống, Chủ quan chờ lệnh lại tiếp tục nói: "Một trăm cân Linh Mễ được chia thành một trăm túi, không nhiều không ít, số lượng mỗi túi đều như nhau. Quy tắc trao thưởng là dành cho sáu người đứng đầu, người đứng nhất được thưởng ba mươi túi, xếp thứ hai và thứ ba, mỗi người thưởng hai mươi túi, thứ tư, thứ năm, thứ sáu mỗi người thưởng mười túi. Đương nhiên, lấy được hạng nhất còn có giải thưởng đặc biệt."
Ông ta lật tay đưa ra một cái chai nhỏ bằng kim loại có điêu khắc hoa văn sóng nước, chỉ hơi lớn hơn trứng ngỗng một chút, "Đây là phần thưởng mà Ngư đại sư tặng thêm, Điểm Yêu lộ Huyền cấp, giá trị thị trường xấp xỉ với một trăm túi Linh Mễ. Xét thấy phần Điểm Yêu lộ này không thích hợp chia nhỏ ra, sau khi thương lượng, Châu Mục đại nhân và hai vị đại sư đã quyết định, đem bình Điểm Yêu lộ này làm phần thưởng đặc biệt cho giải nhất. Nói cách khác, người được giải nhất không chỉ nhận được ba mươi túi Linh Mễ, còn có thể nhận được phần Điểm Yêu lộ Huyền cấp này. Phần thưởng lớn như thế này chính là một giai thoại của Liệt châu ta. Cần phải đặc biệt nói rõ là, bình Điểm Yêu lộ Huyền cấp này là do chính tay Ngư đại sư luyện chế ra!"
Vừa nghe được những lời này, chúng thí sinh tức thì có chút ồn ào, không nghĩ tới phần thưởng lại được phân chia như vậy, chênh lệch có phần quá lớn, đối với người lấy được giải nhất, đây quả thực là một giải thưởng lớn, truyền ra ngoài thật sự là một đoạn giai thoại.
Hai mắt Dữu Khánh tỏa sáng nhìn chằm chằm chai kim loại nhỏ, nhịn không được liếm liếm môi, trong lòng có sự kích động khó thể kiềm chế được.
Nếu thật sự có thể giành được giải nhất, đây quả thực không phải là một khoản tiền nhỏ, nhưng mà, mình thật sự có thể lấy được giải nhất sao? Hứa Phí nhịn không được quay đầu nhìn về phía Dữu Khánh, vừa nhìn thấy phản ứng của Dữu Khánh, gã lập tức sửng sốt, không biết có phải mình bị ảo giác hay không, tạo sao có cảm giác tên này có chút kích động, không lẽ hắn thật sự có thể nắm chắc sao?
Muốn lấy giải nhất liền lấy giải nhất, nói thật lòng, gã rất không tin, nhưng vị Sĩ Hành huynh này đã đem lời nói nói đến mức độ này rồi, dường như là rất có khả năng, nếu người ta không nắm chặt được hẳn sẽ không nói ra những lời như vậy?
"Tạ Ngư đại sư." Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân lại đứng lên dẫn đầu hành lễ.
Vì vậy, một đám người đành phải đứng lên theo, đồng thời cảm tạ, "Tạ Ngư đại sư."
Trên mặt Ngư Kỳ nở nụ cười mỉm, đưa tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Đợi các thí sinh ngồi xuống xong, vị quan phụ trách lại hướng ra phía ngoài cửa phất tay ra hiệu. Có ba người đi vào, đem ba bức thư pháp đã viết sẵn mở ra, treo lên xà nhà, trên xà nhà vốn đã có vị trí dùng để treo giấy viết chữ dùng cho học viện giảng bài.
Ba bức thư pháp này chính là câu đố chữ đã chuẩn bị xong, phong cách khác nhau, chữ viết cũng không giống, hiển nhiên chính là do ba người Lư Cát Ngỗi viết, nhưng mọi người không phân biệt được bức nào là do người nào viết, các thí sinh hầu như chưa từng tiếp xúc với thư pháp của ba người.
Trên mỗi bức đều là mười cấu đố chữ, ba bức tổng cộng là ba mươi đề.
Vị quan phụ trách thắp lên một cây nhang, cắm vào trong lư hương được tạm thời đưa tới, đồng thời dõng dạc tuyên bố: "Đối chiếu với mô tả trong câu đố, một đề một đáp án, không được xáo trộn, nếu không đáp án sẽ bị tính là không hợp lệ. Thời hạn một nén nhang, nếu như nộp bài thi cùng lúc, người trả lời nhiều hơn sẽ được xác định là người thắng. Nếu như số lượng đáp án bằng nhau, người nộp bài thi trước thắng. Hết một nén nhang, người nào chưa nộp bài thi xem như bỏ quyền, không đưa vào phạm vi đánh giá. Mọi người đều là người làm văn chơi chữ, nói vậy chắc đều đã hiểu quy định, không cần ta giải thích quá nhiều."
Dứt lời phất tay một cái, quát lớn: "Bắt đầu!"
Một đám thí sinh lập tức bắt đầu bận rộn, dồn dập nhỏ nước mài mực, đồng thời đọc kĩ câu đố.
Bao gồm cả lục Khôi thi Hương ngồi ở phía trước, tất cả đều không tiếp tục lưu tâm tới biểu hiện của Châu Mục đại nhân, bọn họ chỉ tập trung vào việc phân tích câu đố.
Nói một cách tương đối, sáu người bọn họ là tương đối có áp lực, bởi vì đều người nổi danh, nếu kết quả trận tỉ thí nhanh trí này quá kém so với mọi người thì họ sẽ rất xấu hổ.
Ba người Lô, Địch, Ngư ở trên sân khấu thì thầm to nhỏ, thấp giọng cười nói chuyện gì đó.
Trong lúc mài mực, Hứa Phí thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Dữu Khánh, hai người đã định sẵn ám hiệu, gã muốn nhìn xem "Sĩ Hành huynh" tự xưng am hiểu đố chữ là làm như thế nào phá giải các câu đố, kết quả phát hiện thấy không thích hợp, gã chỉ thấy Dữu Khánh hết nhìn đông tới nhìn tây có vẻ không tập trung, phản ứng hoàn toàn khác với những người khác.
Trong lòng Hứa Phí lập tức dao động, không còn tự tin nữa rồi.
Dữu Khánh cũng đang mài mực, nhìn thấy khói từ lư hương bốc lên phiêu đãng bay loạn, lòng hắn căng thẳng, không khỏi nhìn đông liếc tây, thỉnh thoảng nhìn về phía gió nhẹ chợt lùa vào qua cửa sổ.
Đến khi phát hiện thấy đã có thí sinh nhấc bút chấm mực, đã bắt đầu viết chữ, hắn lập tức có phần sốt ruột.
Nhìn thấy trong đại đường, một đống Linh Mễ chồng chất trên bàn, và bình Điểm Yêu lộ đặt ở đó, hắn cuối cùng đưa ra quyết định, đột ngột thực hiện một hành động mạo hiểm.
Bỏ bút mực trên tay xuống, thừa dịp từ cửa sổ có gió nhẹ thổi vào, hai ngón tay chợt rút một tờ giấy trắng, âm thầm vận công ném ra ngoài.
Giấy trắng vù một cái tung bay, Dữu Khánh vụt đứng dậy, có vẻ gấp gáp vội vàng, hai tay liên tục chụp theo, đầu ngón tay đụng vào tờ giấy liền vận chuyển xảo lực đem tờ giấy liên tục đụng bay, trong mắt người ngoài, tờ giấy chính là bị gió thổi bay đi.
Vẫn đang thỉnh thoảng quan sát Dữu Khánh, Hứa Phí sửng sốt, gã ngồi ngay ở bàn bên cạnh Dữu Khánh, mặc dù cũng cảm nhận được có gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, nhưng mà, gió có mạnh như vậy sao?
Gã không tránh khỏi hoài nghi, vị "Sĩ Hành huynh" này nói rằng có nắm chắc lấy được giải nhất, sẽ không phải là định chơi đùa thủ đoạn này để nhìn lén đáp án của người khác đi?
Suy nghĩ lại, gã liền bỏ đi ý nghĩ này, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, người ở xung quanh vẫn còn đang suy tư về câu đố, hẳn là xem không được đáp án gì mới đúng.
Gã cảm thấy mình đã có phần lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, có phần suy nghĩ nhiều, chắc chắn không đến mức dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để xem lén bài người khác.
Trong một đám học sinh đang ngồi, đột nhiên có người đứng dậy liên tục chụp chụp, hành động này gây ra động tĩnh khá lớn, ba người Lô, Địch, Ngư ngồi trên khán đài không phải người mù, tự nhiên nhìn thấy được.
Dữu Khánh đứng dậy bước hai bước mới chụp lại được tờ giấy bị bay đi, dáng vẻ bối rối cúi đầu khom lưng bồi tội rồi trở về chỗ ngồi.
Thí sinh ở bàn phía trước thiếu một chút bị hắn đụng vào, thí sinh ở xung quanh nhìn thấy vậy, cho dù đã có chặn giấy cũng đều vô thức đưa tay ra đè giấy trên bàn lại, bọn họ đều đã bị hành động của Dữu Khánh làm ảnh hưởng, trong vô thức sợ gió thổi bay tờ giấy của mình đi, mặc dù chỉ là gió nhẹ.
Ngồi trở lại vị trí, Dữu Khánh âm thầm khẩn trương, không biết chiêu thức này của mình có thể có hiệu quả hay không.
Không để hắn chờ lâu, ngồi ở phía trên, Lư Cát Ngỗi hơi nhíu mày, lập tức đưa ra phản ứng, ông ta im lặng nhấc tay chỉ chỉ về phía những cửa sổ xung quanh.
Lập tức có người hiểu ý, im ắng nhận lệnh, điều động mấy người rất nhanh đi dọc theo tường sảnh đường, đem cửa sổ ở xung quanh đóng hết lại, ánh sáng bên trong đại đường lập tức tối đi không ít, cũng may mà đại đường được thiết kế lấy sáng cũng không tệ lắm, thị lực bình thường nhìn rõ không có vấn đề gì lớn.
Những thí sinh ngồi ở tương đối phía trước không thấy được hành động của Dữu Khánh ở phía sau, họ quá mức tập trung tinh thần nên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ánh sáng tối đi, lúc này mới phát hiện cửa sổ đã được đóng lại, nhưng đều không suy nghĩ gì nhiều.
Thành công rồi! Vừa tiếp tục mài mực, Dữu Khánh vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn tiếp tục quan sát làn khói bên trong đại đường, nhìn thấy chúng đã không tùy tiện bay loạn nữa, nhận thấy chuyện đã thành công phân nửa, trong lòng hơi có hưng phấn. Đây là lần đầu tiên hắn lén dùng mánh lới ngay tại trước mặt loại cấp bậc như Lư Cát Ngỗi, hơn nữa còn đã thành công, cảm giác rất kích thích.
Lúc này, hắn đã hồn nhiên quên mất sự ủy thác của A Sĩ Hành dành cho hắn, vì một vạn lượng bạc mà liều lĩnh làm ra việc mạo hiểm như vậy. Một khi việc này bị Lư Cát Ngỗi hoặc thủ hạ của Lư Cát Ngỗi phát giác không đúng, phiền phức liền lớn rồi.
Khói hương bay lên dần dần tản ra trong đại đường, Dữu Khánh một tay nhấc bút có vẻ suy tư, ánh mắt hầu như một mực liếc nhìn xung quanh, không ngừng kiểm tra động tác của các thí sinh.
Hắn chợt nhận thấy có người có động tác muốn viết, đôi mắt sắc bén lập tức nhìn chằm chằm tình trạng biến hóa vi diệu của làn khói xung quanh người đó.
Đến khi người đó dừng bút, ngẩng đầu nhìn câu đố, những dấu hiệu dao động của làn khói trong khi viết thông qua suy tính đã hình thành lên một nhóm chữ trong đầu Dữu Khánh.
Câu đố là "Xuân thu mát mẻ", đáp án là chữ "Tần".
Dữu Khánh cũng hạ bút lông trong tay xuống, rất nhanh viết xuống hai chữ đơn giản "Xuân Tần", chỉ cần thể hiện ra là đáp án tương ứng với đề nào trong ba mươi đề là được rồi.
Khi tiếp tục phát hiện thấy có người cúi đầu viết gì đó, ánh mắt Dữu Khánh lại nhanh chóng khóa chặt, nội dung nhận được, câu đố chỉ có một chữ "Chúng", đáp án là một chữ "Xỉ".
Hơn ba trăm người, động tĩnh viết chữ bắt đầu liên tục không ngừng, một mình Dữu Khánh đối phó nhiều người như vậy có phần bận rộn, hơn nữa hành động quan sát cũng không thể quá rõ ràng, cần phải diễn, cho nên hắn có phần mệt mỏi, vì để giảm bớt việc, khi phát hiện thấy có nội dung trùng lặp hắn liền lập tức bỏ qua, tiếp tục theo dõi người khác.
Nói trắng ra là, lần này, hắn chính là muốn tụ tập sự nhanh trí của tập thể thí sinh để giành lấy giải nhất trò thi đố chữ này.
Hắn không tin tại nơi này có người nào dùng sự nhanh trí cá nhân để giải đoán đố chữ mà có thể vượt qua được tổng hợp tất cả mọi người nơi đây. Nếu thật sự có loại người trâu bò như vậy, có thua hắn cũng chấp nhận.
Sở dĩ hắn làm ra chuyện đóng cửa cũng là bởi vì cùng một lúc đối diện với quá nhiều người, nếu trong khi quan sát những biến hóa vi diệu của làn khói mà không thể loại trừ quá nhiều sự quấy nhiễu, tu vi của hắn lại không cao, tiêu hao tâm thần khi Quan Tự quyết sẽ khiến hắn chịu không nổi.
Đây không phải là làm chuyện bình thường, mà cần phải tập trung quan sát suy tính ra chữ viết, nét bút, càng cần suy tính tinh tế tỉ mỉ, tiêu hao tâm thần càng nhiều.
Nếu như chỉ quan sát một ít người hoặc sự việc, hắn có thể dễ dàng ứng phó, sẽ không cần phải mạo hiểm thúc đẩy việc đóng cửa sổ nhằm ngăn cản gió lùa gây quấy nhiễu.