Lời khen ngợi người như vậy thật sự đủ thẳng thắn trực tiếp a.
Đã u buồn rất lâu, Thiết Diệu Thanh nhịn không được bật cười, nàng trái lại không ngại Thám Hoa lang miệng ba hoa, muốn kiến thức xem Thám Hoa lang tài hoa văn chương phong lưu khác biệt với người thường lớn đế mức nào, thế nhưng vừa mở miệng liền rất tục, cảm giác như vậy không giống như là tiêu chuẩn của Thám Hoa lang, y nguyên vẫn là tên tục nhân quen biết lúc trước.
Cái gì gọi là người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo lường? Nàng thật nhìn không ra vị này chính là vị Thám Hoa lang danh dương thiên hạ kia. Lúc đó, khi nghe được Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm tên gọi là "A Sĩ Hành" thì nàng khó có thể tin, cho đến tận khi có được các phương diện xác nhận.
Ánh mắt nàng dừng lại tại hai người khác, "Hai vị này là?"
Dữu Khánh: "Người của ta, gọi bọn hắn Lão Thất và lão Cửu là được."
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức vẻ mặt không biểu tình, cảm giác tại trước mặt đại mỹ nhân đã bị mất thể diện.
Mục Ngạo Thiết ôm cánh tay trước ngực, khôi phục lại vẻ lãnh ngạo nhìn người, một bộ không vì mỹ sắc dao động.
Thiết Diệu Thanh không quen thuộc với hai người, chỉ hơi gật đầu chảo hỏi, sau đó đưa tay mời Dữu Khánh ngồi. Nàng đang định hỏi đối phương tại sao lại đột nhiên tới nơi đây, nào ngờ Dữu Khánh nhìn chằm chằm đóa hoa trắng nhỏ cài bên tóc mai của nàng, hỏi: "Trong nhà có tang sự?"
Trên mặt Thiết Diệu Thanh hiện lên nét cay đắng nhàn nhạt, lời nói nhỏ nhẹ: "Sắp nửa năm rồi."
"Ách..." Dữu Khánh hơi giật mình, hơi tính toán, chia tay tại Cổ Trủng Hoang Địa, đường đi vào kinh thành xấp xỉ ba tháng, ở kinh thành lại mất một tháng ôn thi, về sau lác đác các khoảng thời gian khác cộng lại với nhau, như vậy từ khi chia tay đến nay không phải đã sắp nửa năm rồi sao, không khỏi nghi vấn: "Chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là..."
"Là chuyết phu." Thiết Diệu Thanh gật đầu, trực tiếp trả lời vấn đề hắn không tiện hỏi ra miệng, thời gian trôi qua lâu như vậy, xem như đã vượt qua.
"A!" Dữu Khánh giật mình không nhỏ, vội hỏi: "Chẳng lẽ là Hỏa Tất Xuất không thể đúng lúc đưa đến bên này, hay là nói có người nhanh chân đến trước hoàn thành nhiệm vụ rồi?"
Trước kia bởi vì Hỏa Tất Xuất không ăn thứ gì, lo lắng Hỏa Tất Xuất có thể sống đến được lúc về tới U Giác Phụ hay không, về sau tiếp xúc nhiều với Hỏa Tất Xuất, phát hiện Hỏa Tất Xuất chịu đựng rất tốt, hẳn không dễ dàng chết như vậy.
"Nhiệm vụ thì chúng ta đã hoàn thành trước tiên, Hỏa Tất Xuất là ta đưa đến trước, chỉ là chuyết phu không thể chờ đến lúc ta trở về liền ra đi rồi." Thiết Diệu Thanh vẻ mặt đau buồn mà lắc đầu.
"Cái này..." Dữu Khánh thật sự không biết nên đánh giá như thế nào, hồi lâu mới nghẹn ra một tiếng thở dài, "Thế nào lại như vậy chứ?"
"Có lẽ đây là số mệnh đi!" Tôn Bình thở dài, nói ra nguyên so sự việc.
Bọn họ nghĩ hết biện pháp mang Hỏa Tất Xuất về, lại không nghĩ rằng xảy ra chuyện bất ngờ ai cũng không nghĩ tới, Diệu Thanh Đường lão bản Nhan Hứa vậy mà đã tự sát rồi!
Chỉ vì khi thì thanh tỉnh khi thì hôn mê, trong lúc vô ý Nhan Hứa biết rõ vì để giữ mạng cho mình, Thiết Diệu Thanh mượn nợ rất nhiều ra ngoài mua dược vật trân quý. Nhan Hứa biết rõ mình khó có cơ hội cứu vãn, vì tránh kéo thê tử kéo vào vô tận vực sâu, vì vậy lưu lại di thư rồi ra đi.
Vấn đề là Nhan Hứa chỉ biết một chuyện mà không biết chuyện thứ hai, mọi người đều gạt hắn, không cho hắn biết vì để cứu hắn thê tử không tiếc tiếp nhận nhiệm vụ của U Nhai, đã chạy đi mạo hiểm, cũng là bởi vì thân thể hắn quá suy yếu không muốn để cho hắn lo lắng.
Kết quả, Hỏa Tất Xuất đã đem về được, nhưng lại muộn mất hơn mười ngày, vừa vội vã chạy về đến, Thiết Diệu Thanh gần như sụp đổ.
Mà phiền phức sau đó chính là việc phải trả các khoản nợ đã mượn người ta, vì xoay sở tiền cứu trượng phu, kỳ thực Thiết Diệu Thanh đã đem Diệu Thanh Đường bán đi rồi, chỉ là trong khế ước cho thời gian có sự thư thả nhất định. Sau khi Nhan Hứa chết không bao lâu, chủ nợ liền tới nói chuyện thu nhận cửa hàng.
Trượng phu đã mất, nghĩ đến gian cửa hàng này là trượng phu lúc sinh tiền đưa cho mình, bởi vì tưởng niệm trượng phu, cũng chính là bởi vì trượng phu không còn nữa, Thiết Diệu Thanh sinh ra ý nghĩ giữ lại Diệu Thanh Đường, tưởng mua lại Diệu Thanh Đường.
Bởi vì đã hoàn thành nhiệm vụ của U Nhai, nàng có thể hướng U Nhai yêu cầu một điều kiện, rất có thể sẽ muốn có một khoản tiền để mua lại Diệu Thanh Đường, thậm chí còn có thể dư ra không ít tiền.
Nhưng mà tân chủ nhân Diệu Thanh Đường không bỏ qua, ngươi muốn mua lại cũng được, nhưng thêm một cái điều kiện xấu xa, nói trắng ra chính là nhìn trúng sắc đẹp của Thiết Diệu Thanh, muốn nếm thử tư vị.
Thiết Diệu Thanh không đồng ý, lại bị buộc không còn cách nào, đành phải hướng U Nhai yêu cầu một điều kiện khác, chính là giúp nàng chuộc về Diệu Thanh Đường.
U Nhai đồng ý, loại chuyện này U Nhai đứng ra giải quyết rất đơn giản, người mua không có khả năng không nể mặt, trả đủ các yêu cầu của người mua là được, vì vậy Diệu Thanh Đường trở lại trong tay Thiết Diệu Thanh.
Dữu Khánh nghe xong thổn thức không thôi, thật sự không nghĩ tới lúc đó hao hết công phu bắt lấy Hỏa Tất Xuất, kết quả lại sẽ là như vậy, người mà chân chính muốn bảo đảm lại không giữ được, ngược lại bảo vệ cửa hàng.
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn Thiết Diệu Thanh đang bị khơi gợi lên chuyện thương tâm, trong lòng thầm nói, như vậy chẳng phải đại mỹ nhân này đã trở thành quả phụ rồi sao?
Trong lòng lại lần nữa thổn thức.
Hắn nghĩ như vậy thật sự không có ý gì khác, hắn thừa nhận Thiết Diệu Thanh xinh đẹp, cũng thích, nhưng sự yêu thích của hắn không giống với tình yêu nam nữ, thuần túy là nhìn yêu thích vì cảm thấy nữ nhân này xinh đẹp.
Nếu như Thiết Diệu Thanh một mực che mặt, khiến người nhìn không ra tuổi thì có lẽ còn có thể khiến hắn có nhiều hơn chút mơ màng, bây giờ bỏ khăn che mặt ra, rõ ràng có thể nhìn ra tuổi hẳn phải đã qua ba mươi, rất có khả năng lớn hơn mình trên mười tuổi, hắn thật sự là yêu thích không nổi nữa.
Nói thông tục một chút, chính là không thích tuổi lớn.
Ở tuổi này của hắn, tình đầu còn chưa có, còn chưa biết tư tình nam nữ là vật gì, lẽ đương nhiên sẽ cho rằng mình một nửa tình yêu tương lai kia của mình khẳng định phải là lương phối có tuổi xấp xỉ với mình. Hắn đang đúng vào lứa tuổi với những ước mơ thuần khiết tốt đẹp, bảo hắn yêu thích một nữ nhân lớn hơn mình hơn mười tuổi, lại từng đã có chồng, hắn là làm không được.
Huống hồ còn là một quả phụ, hắn tuổi trẻ như vậy, tâm lý tuyệt đối không tiếp thu được.
Nói trắng ra, chính là thể xác và tinh thần của hắn hiện tại thật sự còn rất trẻ tuổi.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì có phần bất ngờ quan sát Thiết Diệu Thanh, không nghĩ tới nữ nhân này còn rất thương cảm, cũng không nghĩ tới Dữu Khánh có thể có bằng hữu xinh đẹp như thế.
"Nén bi thương!" Sau cùng Dữu Khánh cũng thốt ra được mấy chữ như thế, lại nhìn nhiều một chút cách trang điểm của đối phương, dung mạo đặt ở đó, không trang điểm, không son phấn, không đeo bất cứ đồ trang sức gì.
Đã hiểu rồi, đây cũng không phải vì nguyên nhân trong nhà vừa có người chết, sự việc đã trôi qua sắp nửa năm rồi, đây là góa phụ đang thủ tiết với vong phu, nhằm bày tỏ sẽ không có ý tái giá.
Thiết Diệu Thanh cười gượng ép, "Không sao, đã qua rồi, chỉ là đột nhiên trông thấy ngươi, nghĩ đến lời ngươi đoán mệnh lúc đó. Bây giờ nghĩ đến, không khỏi cảm thấy buồn cười, Thám Hoa lang nhất định là học rộng biết nhiều, biết được trò gì đó, ta hẳn phải đã bị ngươi lừa gạt đi. Nhưng mà ta rất kỳ quái, ngươi làm sao biết được trượng phu ta gặp phải phiền phức, trong tro rơm làm sao lại có chữ ta viết ở trong lòng bàn tay, ngươi lại là làm thế nào bắt được Hỏa Tất Xuất?"
Lúc đó đối phương nói là đã bặc tính qua, nói có thể giúp nàng cứu trượng phu, sau khi đã trải qua một ít sự việc, nàng đã cho rằng là thật, thẳng đến khi trở về Diệu Thanh Đường, phát hiện trượng phu đã chết, mộng đẹp tan tành, mới ý thức được mình là bị lừa gạt.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết không biết tình huống cụ thể, nhưng nghe ra được Dữu Khánh từng dùng thủ đoạn hãm hại lừa gạt nữ nhân này, dựa vào lý giải của hai người đối với Dữu Khánh, trái lại cũng không có bất ngờ.
Dữu Khánh có phần bối rối, "Chút tài mọn, chút tài mọn không đáng nhắc tới."
Thấy hắn không muốn nhiều lời, Thiết Diệu Thanh cũng không miễn cưỡng, y nguyên hiếu kỳ, "Ngươi có thể tới, thật đúng là khách hiếm đến. Tại sao sẽ đột nhiên nghĩ đến tới đây?"
Nếu đã nhắc đến rồi, Dữu Khánh cũng liền không khách khí nữa, "Có một chuyện muốn thỉnh lão bản nương hỗ trợ."
Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình nhìn nhau, đều có chút bất ngờ, hỏi: "Chuyện gì?"
Dữu Khánh chỉ chỉ hai người phía sau: "Có thể cho ba người chúng ta thân phận người của Diệu Thanh Đường hay không, giúp chúng ta làm một quả U Cư bài."
Thiết Diệu Thanh ngạc nhiên, "Các ngươi cần thân phận này làm gì?"
Dữu Khánh: "Giống các ngươi tại Cổ Trủng Hoang Địa như vậy, có thể tự do ra vào Yêu giới, có thể tránh bị Yêu tu gây phiền toái."
Thiết Diệu Thanh lại hỏi, "Các ngươi đi Yêu giới đề làm gì?"
Vấn đề này, Dữu Khánh liền không tiện trả lời rồi, chỉ có thể là đảm bảo: "Ta biết rõ một khi dùng tới thân phận của Diệu Thanh Đường, chẳng khác nào là Diệu Thanh Đường làm bảo đảm cho chúng ta, một khi gặp phải chuyện gì đó, U Nhai sẽ trách hỏi Diệu Thanh Đường. Nhưng mà lão bản nương cứ việc yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không rước phiền phức cho ngài."
Thiết Diệu Thanh trầm ngâm một hồi, cuối cùng khẽ lắc đầu.
Dữu Khánh ngầm nôn nóng, vội hỏi: "Lão bản nương như thế nào mới có thể yên tâm giúp việc này, có yêu cầu gì không ngại nói rõ ra."
Tôn Bình chen vào nói: "Thám Hoa lang, không phải tiểu thư không chịu giúp các ngươi, mà là muốn giúp cũng bất lực, Diệu Thanh Đường chúng ta có khả năng không bảo đảm được rồi, một khi Diệu Thanh Đường không còn, cho các ngươi thân phận của Diệu Thanh Đường lại có tác dụng gì?"
Dữu Khánh hoài nghi, "U Nhai không phải đã giúp các ngươi cầm về Diệu Thanh Đường rồi sao? Chẳng lẽ còn có người dám ở U Giác Phụ ngạnh đoạt hay sao?"
Tôn Bình phiền muộn than thở, "Xem ra các ngươi rất không lý giải tình hình U Giác Phụ. Cửa hàng tại U Giác Phụ tổng cộng là ba nghìn nhà, số lượng này là cố định, sẽ không nhiều cũng sẽ không ít, từ khi U Giác Phụ khai phụ tới nay, vẫn luôn như thế.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là mỗi nhà cửa hàng có thể vô tư rồi, U Nhai miễn phí bảo hộ cũng không có khả năng vĩnh viễn không công tiếp tục hưởng thụ, nếu như đúng là như vậy thì U Giác Phụ đã sớm thay đổi vị.
U Giác Phụ không phải là chuyên tổ chức chỗ tránh nạn, ba nghìn nhà cửa hàng, tại U Nhai bên kia là có xếp hạng lượng giao dịch, lượng giao dịch này gần như không cửa hàng nhà ai dám giả mạo, một khi bị U Nhai tra ra được, chính là tử lộ, không người có thể cứu!
Mỗi ba năm, U Giác Phụ sẽ hạch toán một lần xếp hạng, ba mươi nhà có lượng giao dịch xếp sau cùng sẽ trực tiếp bị đá ra U Giác Phụ, sẽ đổi một nhóm người khác phù hợp điều kiện tới thay thế vào chỗ trống ba mươi nhà này.
Vốn có, cửa hàng vẫn luôn được Đông gia tức là ông chủ kinh doanh, các phương diện nguồn cung cấp và nguồn khách cũng đều là Đông gia duy trì, tiểu thư không quản những việc này. Từ khi Đông gia tổn thương bị bệnh, Diệu Thanh Đường liền sụp đổ nữa bầu trời, không có Đông gia kinh doanh, phương diện nguồn hàng và nguồn khách vốn cố định lập tức xảy ra vấn đề.
Sức lực của mọi người cũng đều tập trung vào bệnh tật của Đông gia, đã bỏ lỡ việc buôn bán khá lâu, lại thêm dược liệu kéo dài mạng sống cho Đông gia vô cùng đắt đỏ, tốn hao quá lớn, chúng ta cũng không có đủ tiền duy trì nguồn vốn quay vòng cho cửa hàng buôn bán, một mực kéo dài đến khi Đông gia qua đời, xếp hạng của chúng ta tại U Nhai đã là đệ nhất đếm ngược từ dưới lên!"
Dữu Khánh không nói nên lời, cũng không biết mình đụng phải vận rủi gì, hỏi: "Không có biện pháp nào giải quyết sao?"
Tôn Bình: "Có a, tranh thủ tại trước khi kết quả hạch toán xếp hạng sau cùng đưa ra, hoàn thành lượng lớn giao dịch. Thế nhưng là tại thời điểm này, ba mươi nhà sếp hạng phía sau đều đang nỗ lực phấn đấu, sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền hướng về phía trước, muốn tại trong khoảng thời gian ngắn vượt lên trước bọn họ, nói dễ vậy sao, ai!" Thần tình rõ ràng lộ ra cảm giác vô lực.
Thiết Diệu Thanh chợt toát ra một câu, "Bây giờ trái lại có một cái biện pháp giải quyết đơn giản."
Mọi người nghe vậy rung lên, đôi mắt Dữu Khánh tỏa sáng, "Nguyện ý nghe lão bản nương cao kiến."
Hai mắt Thiết Diệu Thanh kỳ thực cũng có chút tỏa sáng, nhìn hắn, "Nghe nói từ phú của ngươi bây giờ là một thiên vạn kim khó cầu. Không bằng ngươi làm nhiều chút từ phú, giao cho Diệu Thanh Đường ta kinh doanh. Như vậy Diệu Thanh Đường nhất định có thể rất nhanh thoát khỏi nguy cơ, cũng có thể giúp đỡ việc của ngươi, như thế nào?"
Mọi người lập tức nhất tề đồng loạt quay nhìn Dữu Khánh chăm chú. Nét mặt Tôn Bình tràn đầy hưng phấn.
Dữu Khánh ngưng nghẹn hết lời để nói, sau một hồi, cuối cùng toát ra một câu, "Ta cảm thấy còn là thảo luận biện pháp của Tôn chưởng quỹ tương đối tốt."
Thiết Diệu Thanh vội la lên: "Vì sao? Mọi người đều có thể được lợi, không tốt sao?"
Dữu Khánh nghiêm trang nói: "Ta đã bỏ văn theo võ, tuyệt không quay đầu lại!"