Đối với bản thân Kim Hóa Hải mà nói, hắn chỉ cần hóa trang trang một chút và đừng gây sự chú ý là được, còn không quản tới việc có người nào nhận ra hắn hay không, Tiền ty đại nhân đã dặn dò rất rõ ràng, mục đích chuyến đi này của hắn chính là để thu hút các thế lực liên quan chú ý.
Cô dâu đã đến, giờ lành đã đến, tiếng trống tiếng nhạc vang trời, tiệc vui bắt đầu.
Đám người đưa đồ cưới như Kim Hóa Hải thuộc về loại cấp bậc hạ nhân, khu vực chủ yến sẽ không tới phiên bọn họ nhập tọa.
Một đám hạ nhân không có tư cách cùng một đám quý khách ngồi cùng tiệc, sau khi đặt đồ cưới tại Thiên điện thì theo bậc thang đi xuống dưới, được người dẫn tới khu vực giữa sườn núi uống rượu mừng.
Bọn họ vừa đi, bên trong Thiên điện lập tức toát ra mấy người rất nhanh kiểm tra rương, đại Chưởng Mục tự mình dẫn người lục soát, nhưng mà không tra ra vấn đề gì.
Sau khi hôn lễ hoàn thành, lúc một đôi tân nhân chuẩn bị kính rượu thì Hồng Đằng tranh thủ khoảng thời gian rảnh chạm mặt với đại Chưởng Mục tại một góc.
"Đại vương, toàn bộ rương đồ cưới đều được lục soát rồi, không phát hiện cái gì."
"Vậy thì chính là những kẻ khiêng đồ cưới kia, phải theo dõi chặt chẽ vào. Đồng thời trong núi phải tăng mạnh cảnh giác, nếu như có người lẻn vào thì cần phải đúng lúc phát hiện."
"Vâng, không dám có sơ sót."
Tại sườn núi, trong một đám Yêu tu chiêu đãi khách nhân, có một kẻ thỉnh thoảng đến bên cạnh Kim Hóa Hải, ra vẻ nhiệt tình chiêu đãi, kì thực dưới khuôn mặt cười nói lại là nói ra những lời khác, "Toàn bộ Kiến Nguyên sơn ngoài lỏng trong chặt, khắp nơi bố trí tai mắt, Hồng Đằng đã phái một nhóm người đi cổ mộ."
Đây là một trong mấy tên tai mắt gián điệp mà Ty Nam phủ trước khi hành sự mua chuộc được, muốn làm đại sự như thế, không có khả năng ngay cả một chút cục diện cũng không nắm giữ được liền nhắm mắt xông vào, có thể tại trên địa bàn của Kiến Nguyên sơn mà đào ra một cái động giấu được người nhiều như vậy thì có thể thấy rõ ràng.
Kim Hóa Hải nghe vậy hơi kinh, theo lời Mông Phá nói, Yêu giới nhận ra được Ty Nam phủ dị động là nằm trong dự liệu, cho nên ngoài lỏng bên trong chặt thì có thể lý giải, nhưng mà việc trước tiên phái người đi cổ mộ là có ý gì, lẽ nào đã bị biết rõ kế hoạch sao?
Hắn cảm thấy rất không có khả năng đó mới phải. Trong nhóm người đưa đồ cưới này, hiện nay cũng chỉ có mình hắn biết được bước kế hoạch tiếp theo, hắn còn chưa có âm thầm thông báo cho mọi người a, lập tức truy hỏi: "Đi cổ mộ làm gì?"
Yêu tu mặt đầy tươi cười khắp nơi phất tay chào hỏi bắt chuyện với khách nhân đáp: "Không rõ ràng lắm là muốn làm gì, ta biết được hữu hạn. Phía bên Hồng Đằng cũng không lộ ra bất cứ điều gì với người liên quan. Thật sự là không dễ tìm hiểu."
Kim Hóa Hải trầm mặc một chút, đằng hắng nói: "Biết rõ rồi."
Hôm nay, bầu không khí đại hỉ đã định trước cả đêm khó nghỉ.
Tiệc vui không có trắng đêm, nhưng mà cũng làm đến nửa đêm mới kết thúc.
Một nhóm người đưa đồ cưới lần lượt lui ra. Có người sau khi rời tiệc thì trở về gian phòng được bố trí để nghỉ ngơi. Có người thì mượn cớ ngắm trăng đi tản bộ khắp nơi. Thí dụ như Kim Hóa Hải, tản bộ đến địa phương không người liền lặng yên chui vào bên trong rừng núi, có bị phát hiện hay không chỉ là thứ yếu.
Từng nhóm lần lượt rời tiệc, từng nhóm lần lượt biến mất, phân nửa người trở về phòng nghỉ ngơi, phân nửa người trốn vào núi rừng đi đến địa điểm mục tiêu.
Ở ngoại vi cổ mộ, trước tiên chạy tới nơi, đám người Kim Hóa Hải đợi xấp xỉ nửa canh giờ, gần trăm người mới tới đủ.
Kim Hóa Hải làm ra một cái thủ thế, mọi người dồn dập từ chỗ ẩn nấp nhảy ra, khi lướt tới chỗ động khẩu mới phát hiện phong lấp kín đã được đào ra rồi, cũng không biết có phải Hồng Đằng phái người làm ra hay không, hắn cũng chỉ có thể là dẫn người đi vào trước.
Người trốn ở chỗ tối quan sát phát hiện hơn trăm người cứ như vậy tiến vào, lập tức mỗi người chạy đi báo tin...
Một đoàn người Ty Nam phủ thủ tại trong cổ mộ một, sau một hồi đi nhanh, Kim Hóa Hải bỗng nhiên nhấc tay ra hiệu ngừng lại, đã nhận ra không thích hợp.
Hắn sở dĩ có thể đảm trách nhiệm vụ này là bởi vì năm đó hắn từng tiến vào trong tòa cổ mộ này, không nhớ rõ được hết toàn bộ tình huống bên trong cổ mộ, nhưng tình huống đại khái của đoạn đường nhập khẩu cổ mộ thì vẫn còn có chút ấn tượng.
Vừa rồi đã đi hai ba dặm đường vẫn còn chưa đi đến chỗ rẽ là tình huống gì?
Là mình nhớ lầm sao? Hắn lại lần nữa phất tay, một đám người lại lần nữa đi nhanh.
Theo khoảng cách tra xét càng ngày càng xa, Kim Hóa Hải cũng càng ngày càng xác định là đụng tà rồi, một đoạn thông đạo nhập khẩu cổ mộ không có khả năng dài như thế.
Hắn nhận thức được có khả năng gặp phải đại phiền toái rồi, lập tức nôn nóng.
Trong kế hoạch, hắn chỉ là mồi nhử khiến người khác chú ý. Sau khi hắn dẫn người tiến vào thì lập tức phải tìm một địa phương để ẩn núp đi, chờ đến khi các thế lực liên quan bị dụ dỗ tiến đến, cùng Yêu tà trong cổ mộ phát sinh xung đột thì hắn sẽ dẫn người rời khỏi nơi này.
Cũng không phải trở về nơi nghỉ chân ở Kiến Nguyên sơn mà là thừa dịp người khác còn chưa có làm rõ được đã xảy ra chuyện gì thì lập tức bỏ chạy lấy người, bên ngoài có người có thể làm xáo trộn hành tung của bọn hắn đợi sẵn tiếp ứng, chỉ cần chạy ra khỏi Kiến Nguyên sơn liền có thể chứng minh bọn họ chỉ là đúng lúc đi ngang qua, vẫn chưa tiến vào Kiến Nguyên sơn.
Chỉ cần không bắt được người bọn họ ngay tại chỗ, Ty Nam phủ là có thể chết không thừa nhận tự tiện xông vào cấm địa của Kiến Nguyên sơn.
Mượn lực lượng của các thế lực liên quan tiến vào cổ mộ dọn dẹp trước, khi các thế lực liên quan cho rằng Ty Nam phủ đã đắc thủ cái gì đó rời đi rồi, đợi cho phía bên cổ mộ đã tan cuộc, toàn bộ sự chú ý đã bị đảo loạn, lúc đó mới là thời điểm nhóm nhân viên ẩn núp của Mông Phá dưới sự âm thầm tiếp ứng của nội ứng ra sân, có thể ung dung tiến nhập cổ mộ chậm rãi thăm dò.
Vì để làm ra việc này, Ty Nam phủ giai đoạn chuẩn bị lúc trước có thể nói đã phí tâm huyết rất lớn để lên kế hoạch và thực hiện.
Bây giờ lại đụng phải tà rồi, nếu như lần này bị bắt quả tang tại trong cổ mộ thì kế hoạch trở thành công dã tràng rồi, toàn bộ mọi sự chuẩn bị bên ngoài liền không tiếp tục tiến hành được, làm sao có thể không khiến cho Kim Hóa Hải sốt ruột cho được...
Khói xanh lượn lờ, Dữu Khánh một nén nhang cầm trên tay, đứng ở bên cạnh một đống đá vụn sụp đổ.
Trên con đường sư huynh đệ ba người đi này, phát hiện bên cạnh có khu vực bị sụp xuống.
Bên trong Địa cung có không ít địa điểm bị sụp đổ tương tự, hẳn là đã có xảy ra tranh đấu hay tương tự gì gì đó gây ra.
Có phần khác biệt chính là, lần này Dữu Khánh hơi dừng lại.
Thông qua quan sát làn khói trên tay, Dữu Khánh cảm giác được có khí lưu yếu ớt quấy nhiễu, khí lưu đến từ những khe hở giữa kẽ đá vụn.
Phía sau đống đá vụn này rất có khả năng chính là một cái xuất khẩu khác.
Nói cách khác, nơi đây không phải bị sụp đổ bình thường, hẳn phải là được người cố ý tạo thành, có người đang cố ý che lấp.
"Vì sao dừng lại? Không xác minh bản đồ nữa?"
Chợt có âm thanh nữ nhân vang lên tại phía sau ba người.
Ba người nhìn lại, chỉ thấy bạch y nữ tử lại xuất hiện một cách xuất quỷ nhập thần.
Dữu Khánh: "Đương nhiên phải tiếp tục, đi!" Cất tiếng kêu gọi hai sư huynh đệ tiếp tục đi tới trước.
Dựa vào kinh nghiệm, tại trong tình huống nhập khẩu cổ mộ bị lấp kín mà khí lưu còn có thể lưu thông, vậy thì nói rõ không chỉ có cái xuất khẩu trước mắt này, hắn không ngại tiếp tục kéo dài, thuận tiện tìm đến ra cái xuất khẩu thứ ba.
Còn nữa, hắn cảm giác khu vực sụp đổ tại xuất khẩu này tựa hồ có phần dài, dựa vào ba người bọn họ mà muốn tại khi đã bị phát hiện, trước khi bị quấy nhiễu ngăn cản dọn dẹp sạch xuất khẩu để đào tẩu là rất không có nắm chắc, không bằng tìm được xuất khẩu khác để có nhiều thêm một khả năng.
Nhưng bạch y nữ tử lại gọi bọn hắn lại, "Lại có một nhóm người tiến vào rồi."
Ba người dừng lại xoay người, Dữu Khánh hỏi: "Người nào?"
Bạch y nữ tử: "Không biết, bọn họ không lộ ra, không phải Yêu tu."
Dữu Khánh: "Bao nhiêu người?"
Bạch y nữ tử: "Khoảng một trăm."
Dữu Khánh vừa nghe liền biết, nếu như Bích Hải Thuyền Hành không có tăng thêm nhân thủ vào núi thì hẳn phải là người của Ty Nam phủ tới rồi.
Thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mắt mình, không khỏi hỏi: "Thế nào?"
Bạch y nữ tử trầm giọng nói: "Địa cung chỉ có lớn như vậy, người tiến tới càng ngày càng nhiều, nếu ngươi không xuất lực giải quyết từ từ, một khi địa cung này giữ không được, ta không dám đảm bảo ta sẽ có tìm người hợp tác khác hay không... Đem bí mật "Tiểu Vân gian" nói cho người khác biết."
Nói rõ ra là đang uy hiếp.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, Dữu Khánh hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu hỏi Mục Ngạo Thiết, "Lão Cửu, trên đường đi vừa rồi, lộ tuyến bản đồ có sai lầm gì không?"
Mục Ngạo Thiết: "Đến hiện tại không phát hiện có vấn đề gì."
Dữu Khánh đoán chừng cũng không có vấn đề gì, nếu không đối phương cũng sẽ không để cho bọn hắn thoải mái đối chiếu xác minh lâu như vậy, lại thêm xác minh đối chiếu đến bây giờ quả thực không phát hiện có vấn đề, lúc này liền nói với bạch y nữ tử: "Ta là người thẳng thắn, ta đã nói, chỉ cần hứa hẹn của ngươi không có vấn đề, chúng ta cũng nhất định nói được thì làm được." Quay đầu lại hỏi, "Các ngươi nói đúng hay không?"
Nam Trúc theo tiếng, "Đúng vậy!"
Mục Ngạo Thiết thì gật đầu.
Bạch y nữ tử phất tay ra hiệu, "Vậy thì bắt đầu đi."
Dữu Khánh: "Dẫn đường đi."
Bạch y nữ tử: "Người tổng cộng ở tại bốn địa phương, đám Yêu tu đi cùng với các ngươi chia làm ba nhóm, mỗi nhóm di chuyển tại một cái khu vực, hơn trăm người mới tiến tới còn đang di chuyển tại bên trong thông đạo phụ cận nhập khẩu, trước tiên giải quyết bên nào?"
Dữu Khánh: "Trước tiên đem nhiều người thả vào đi."
Bạch y nữ tử: "Không giải quyết ít trước, muốn giải quyết nhiều trước sao?"
Dữu Khánh: "Vì sao phải chúng ta tự mình động thủ? Sau khi thả đi vào, ngươi để cho một nhóm Quỷ Thai biến hóa thành dung mạo của chúng ta và Liễu Phiêu Phiêu, chỉ cần có động thủ, chúng ta xen lẫn trong đó đánh lén một cái, lần sau hai nhóm bọn họ gặp lại nhau liền dễ làm rồi, dẫn dụ bọn họ tự giết lẫn nhau không tốt hơn sao?"
Ánh mắt Bạch y nữ tử hơi lấp lóe, khẽ gật đầu, lập tức đi ở phía trước dẫn đội.
Dữu Khánh lấy bản đồ trong tay Mục Ngạo Thiết tới tay, nhìn nhìn bản đồ, nhớ kỹ vị trí hiện tại rồi cất bản đồ đi...
Thông đạo xây đắp chỉnh chỉnh tề tề cuối cùng đã mở ra, cuối cùng đã xuất hiện bậc thang đi xuống trong ấn tượng.
Trước khi đi xuống bậc thang, Kim Hóa Hải quay đầu lại ngóng nhìn đường đi tới, trong ánh mắt có vẻ sầu lo, sau đó quay đầu lại, dẫn một đám người rất nhanh đi xuống bậc thang, dựa vào ấn tượng đi tìm nơi có thể giấu người.
Khi đi tới một cái giao lộ thì phát hiện bên cạnh ngã giao có đứng ba người cao, mập mạp, gầy.
Ba người này không phải ai khác, chính là sư huynh đệ ba người Dữu Khánh, cười lên hướng bọn họ phất tay chào hỏi.
Mọi người đầu tiên là cảnh giác, sau đó bởi vì phản ứng của ba người mà kinh nghi nhìn nhau, thầm nghĩ, ba người này là người nào nha, người quen sao?
Kim Hóa Hải là nhận biết Dữu Khánh, năm đó Dữu Khánh tại Cổ Trủng Hoang Địa mất tích trở về, hắn còn cố ý đi gặp mặt để tìm hiểu tình huống.
Tên này tại sao cũng xuất hiện tại nơi đây? Quỷ Thai nơi đây biến thành sao? Không đáng đi, Quỷ Thai biến thành đứa này làm gì?
Hắn không để ý đến, cũng hi vọng mình hóa trang hữu dụng, có thể khiến cho Dữu Khánh không nhân ra mình.
Cũng quả thực là một vạn lần không hi vọng bị nhận ra, nếu thật sự là bị nhận ra thì bảo hắn phải làm sao bây giờ? Giết người diệt khẩu sao?
Diệt khẩu khẳng định là không sai, nhưng vấn đề là, đứa này là vị hôn phu của đệ tử Địa Mẫu, cho dù giữa thanh niên với nhau có xảy ra biến cố nhưng cũng không tới phiên ngoại nhân quản a, ngoại nhân động thủ giết chết khẳng định sẽ không thích hợp, quỷ mới biết rõ đệ tử của Địa Mẫu trong lòng đến lúc đó sẽ nghĩ như thế nào, có một số việc là không tiện dính dáng.
Một đám người phòng bị ba người, cùng theo Kim Hóa Hải quẹo vào một con đường khác mà đi.
Tại sau khi một nhóm người biến mất không bao lâu, bên ngoài thân sư huynh đệ ba người nhúc nhích chuyển động, hiện ra nguyên hình Quỷ Thai, chạy vội đi...
Một nơi khác, đang đi trước dẫn đường, bạch y nữ tử hơi gật đầu, chợt quay đầu lại nói với ba người: "Ta sẽ không đi cùng các ngươi nữa rồi, các ngươi theo chỉ dẫn trên mặt đất mà đi thôi." Dứt lời khôi phục lại nguyên hình Quỷ Thai, chạy đi.
Sư huynh đệ ba người đành phải đi theo chỉ dẫn bởi đám sợi rễ trên mặt đất, Dữu Khánh tựa hồ còn rất tích cực, chủ động thể hiện nhanh lên một chút.