Đã quyết định dưỡng Linh sủng tại nơi đây, gã liền trở thành chân chạy, cần đi Ngọc viên một chuyến, thông báo cho bên kia đem cái lồng giam tiểu cẩu và thức ăn của tiểu cẩu đem tới.
Dữu Khánh muốn chạy đi làm việc này cũng không có tư cách, không thể vào nội viện.
Sự tình đã được định ra, Phùng Trường Điển cũng phát hiện thấy dị thường, nhìn thấy con Linh sủng kia chỉ thủ tại bên cạnh một mình Dữu Khánh, đại khái đã lý giải các nàng Tam tiểu thư vì sao phải chỉ định Dữu Khánh nuôi dưỡng, không khỏi có chút hiếu kỳ.
Tiểu Hồng hiếu kỳ hỏi Dữu Khánh, "Ngưu Hữu Khánh, vì sao Tử Long lại tốt với ngươi như vậy?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dữu Khánh, đây cũng là chuyện mọi người muốn hỏi.
Tốt với ta? Dữu Khánh bị câu hỏi của nàng ta làm cho hồ đồ, con tiểu cẩu này ngoại trừ quấn quít lấy mình đòi ăn ra, thật đúng là không nhìn ra được điểm gì tốt với mình, hắn có phần không hiểu được cách nói chuyện của những người này, không khỏi hoài nghi hỏi: "Nó có tốt với ta sao?"
Tiểu Hồng lúc này đổi một cách nói, "Vì sao Tử Long tương đối thân cận với ngươi."
A! Dữu Khánh lập tức đã hiểu rồi, nào dám nói ra việc mình cho nó ăn cơm thiu để qua đêm, trả lời ngắn gọn: "Ta cũng không biết, kể từ khi ta còn nhỏ, hình như tiểu động vật liền tương đối thích chơi đùa cùng ta, lão nhân trong nhà nói là bởi vì chúng ta tốt."
Dứt lời, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi, cảm giác tự khen mình như vậy có phải hơi quá rồi hay không, dù sao sư huynh đệ Linh Lung quan bọn họ ở trong núi nào nhìn thấy tiểu động vật gì chứ, với đại động vật thì đa số đều là xử lý như là thức ăn.
Mấy người trẻ tuổi một chút có cảm giác nghe cố sự, Phùng Trường Điển trái lại vuốt râu nói: "Đúng vậy, con tiểu động vật này nhìn như còn nhỏ, kỳ thực nha, người nào chân tình đối tốt với nó, nó đều có thể cảm nhận được, cho nên, Tam tiểu thư, để con Linh sủng này lại đây nuôi dưỡng, ngài cứ việc yên tâm."
Văn Hinh khẽ gật đầu.
Không đợi quá lâu, Lưu Quý liền dẫn theo hạ nhân Ngọc viên tới nơi, lồng sắt và một túi vải bố lớn chứa "Cẩu lương" đưa đến.
Nhìn thấy lồng sắt, tiểu cẩu lập tức lủi qua mương cống nước, trốn đến phía sau Dữu Khánh.
Đồ vật đã bàn giao xong, trước khi chuẩn bị ly khai, Tống Bình Bình dặn dò Dữu Khánh, "Thức ăn của nó, trước mắt một bữa cho nó ăn năm viên là được, ăn hết rồi ta sẽ đưa tới nữa. Nhớ kỹ, không thể cho nó ăn thứ khác, nếu không đừng trách ta không khách khí, đã nghe hiểu rõ chưa?"
Dữu Khánh gật đầu, "Nghe rõ rồi."
Có lẽ là bởi vì đối diện với nam nhân xa lạ, Văn Hinh vẫn luôn không nói lời nào, khi đi mới lại khách sáo với Dữu Khánh một câu, Làm phiền ngươi rồi, làm phiền rồi."
Dữu Khánh còn chưa có mở miệng, Phùng Trường Điển cười nói: "Tam tiểu thư khách khí rồi, nào có gì phiền phức, đây là việc hạ nhân chúng ta phải làm. Tam tiểu thư có thể giao việc này cho hắn, đó mới là phúc khí mà đời trước hắn tu mà có được."
Văn Hinh dè dặt cười, nhã nhặn lịch sự gật gật đầu, rồi mới dẫn người Ngọc viên rời đi.
Đi ra khỏi đại môn, tiểu Hồng thở dài ra một hơi, "Việc này xong rồi, nhìn chung đã có thể thở phào rồi, cuối cùng đêm tối cũng có thể ngủ ngon giấc rồi."
Tống Bình Bình giơ hai nắm tay lên trời, cũng là dáng vẻ đã được giải thoát, "Sư phụ và sư huynh đã xuất môn, mấy ngày nay hẳn là không có về, có thể xem như được tự tại rồi."
Bên trong Tạp vật viện, không còn những người khác, Phùng Trường Điển nhìn nhìn tiểu gia hỏa chạy đi ẩn núp khi cái lồng được đưa tới, cảm khái nói với Dữu Khánh: "Người có phúc a. Lần này ngươi thật đúng là đụng đại vận, ba tháng sau nếu như ngươi được lưu dùng, có Tam tiểu thư chiếu cố ngươi, đời này ngươi xem như đã vượt qua rồi." Chỉ tiểu cẩu, "Nói vậy không cần ta nhiều lời, ngươi cũng minh bạch nó chính là chỗ dựa của ngươi đời này, phải chăm sóc nó cho tốt, cần có nhu cầu gì cho nó thì cứ việc mở miệng, Lưu Quý giải quyết không được thì tìm ta."
Ở một bên, mắt Lưu Quý lộ ra sự ao ước.
"Vâng." Dữu Khánh đáp.
"Ta còn có chút việc." Phùng Trường Điển dứt lời liền rời đi.
Dữu Khánh và Lưu Quý đồng thời đưa tiễn lão đến cổng vào.
Đợi khi Phùng quản sự đã đi xa, Lưu Quý có phần hưng phấn mà vỗ vỗ vai Dữu Khánh, "Chỉ cần lai lịch trong sạch rõ ràng, ba tháng sau ngươi khẳng định có thể lưu lại rồi. Ngưu huynh, tương lai phát đạt, nhưng chớ quên huynh đệ ta tốt a!"
Dữu Khánh cười bồi: "Đều nhờ có Lưu đầu chiếu cố."
Lưu Quý lay lay vai hắn, "Gọi "Lưu đầu" nghe kỳ quặc, về sau đều là huynh đệ, chúng ta kín đáo xưng huynh đệ là được."
Tùy tiện, Dữu Khánh khách khí ứng phó một hồi.
Thật vất vã ứng phó đem người tiễn đi rồi, tiểu cẩu lại chạy tới trước mặt hắn, đứng đó lắc đầu vẫy đuôi, đôi mắt trông mong.
Người khác có lẽ không hiểu, Dữu Khánh vừa nhìn liền hiểu, lại đang đòi ăn, lúc này kéo mở miệng túi "Cẩu lương", lấy ra bốn viên, ngồi xổm xuống cho nó ăn.
Ăn thứ này? Tiểu cẩu không chịu rồi, vội vàng lui về phía sau.
"Không ăn? Ngươi muốn ăn cái gì? Điểm tâm của ta cũng đã bị ngươi làm lỡ rồi, muốn cho ngươi ăn cũng không có."
Dữu Khánh hùng hùng hổ hổ đứng dậy, trước tiên đi khóa cổng lại, khi quay người đột nhiên lắc mình xuất thủ, ôm tiểu cẩu lại, không quen được tật xấu của nó, bóp mở miệng nó ra, đem "Cẩu lương" trực tiếp nhét vào trong miệng nó, sau khi xong việc thì trực tiếp đem tiểu cẩu tống vào trong lồng, đóng chặt.
Đơn giản thô bạo, không có chút lòng yêu thương nào đáng nói.
Sau đó trước tiên đi dời một đống gạch, đem hai đầu miệng cống thoát nước chặn kín lại, đề phòng ngày nào đó không cẩn thận để cho tiểu cẩu chạy mất.
Đưa cho hắn nuôi dưỡng, nếu chạy mất thì cần hắn báo cáo kết quả công tác, tự nhiên phải đề phòng sơ hở.
Chờ khi hắn đã chặn kín xong, quay lại nhìn chuồng chó, phát hiện tiểu cẩu vẫn còn ở trong lồng phát ra âm thanh "ngao ngao", đến gần nhìn, đúng lúc nhìn thấy tiểu cẩu đem một viên "Cẩu lương" nhổ ra. Tập trung nhìn vào, không chỉ một viên, trong lồng có bốn viên ướt sũng.
Dữu Khánh phát hiện thấy tiểu gia hỏa này tính tình thật cương liệt, chỉ cần là không ăn, ngươi cưỡng ép cho nó ăn, nó sẽ nhổ ra.
"Ngao... Ngao..."
Tiểu cẩu vẫy đuôi mừng chủ một lúc, sau đó thấy có không phản ứng gì thì lại bắt đầu ở trong lồng quay cuồng làm ầm ĩ, không bao lâu liền khóc ướt cả hai khóe mắt, giống như bị ủy khuất cực lớn, ở tại đó giãy đạp mấy cái chân nhỏ thê thảm gào thét không ngừng.
Dữu Khánh bị nó làm cho trong lòng hoảng sợ, hắn cũng không phải là Văn Hinh, hắn lo lắng bị người khác nghe tiếng cho rằng hắn đang ngược đãi Linh sủng.
Vì tránh gây phiền phức, hắn nhanh chóng kéo lồng sắt vào trong gian phòng của mình, lôi chó nhỏ ra ngoài, lấy một sợi dây tới tay, rất nhanh trói chặt miệng chó nhỏ lại.
Bị ném trở vào trong lồng giam giữ lại, tiểu cẩu cuối cùng đã yên tĩnh, không kêu gào được nữa, chỉ còn tại đó giương móng vuốt cạy cạy sợi dây trên miệng, nhưng cạy không ra.
Rầm! Dữu Khánh trực tiếp một cước đá bay lồng sắt vào dưới gầm giường, mắt không nhìn thấy tâm không phiền, trọng điểm là sợ bị ngoại nhân nhìn thấy.
Nếu có người đến, hắn khẳng định phải nhìn xem rõ là người nào mới cho đi vào, nếu là mấy nàng Văn Hinh, thì trước tiên sẽ cởi bỏ sợi dây trên miệng tiểu cẩu ra.
Tạm thời đã giải quyết được vấn đề về tiểu cẩu, hắn lại đi đến kho chứa, tìm cuộn giấy dán cửa sổ, cắt ra một miếng lớn đem về phòng.
Trở về phòng, cuộn chăn đệm trên giường lại, trải tấm giấy lớn ra trên giường, lôi bút mực ra, vẽ lại đại khái địa hình của Văn phủ.
Về hình dáng tổng thể của Văn phủ, khi sư huynh đệ ba người bọn họ còn chưa có tiến vào đây thì đã đi vòng quanh một vòng, là một cái hình vuông bốn cạnh to lớn.
Vẽ hình vuông bốn cạnh, đánh dấu phương hướng bốn cái cổng, tiếp đó đánh dấu vị trí Tạp vật gian, sau cùng vẽ ra đại khái các vị trí, hướng đi của địa đạo mà mình có thể nhớ được, sau đó tạm dừng.
Từ hôm nay trở đi, hắn cần để cho hai vị sư huynh tại trên bản đồ từ từ bổ sung địa hình địa vật trên mặt đất của Văn phủ, mà hắn thì từ từ hoàn thành địa hình trong lòng đất, sau đó tìm đến cửa ra vào địa đạo gần Văn Xu các nhất, để chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp không còn cách nào khác sẽ lén lẻn vào Văn Xu các.
Có cái mở đầu, lấy bút mực đi, lật chăn nệm lại, che giấu đi bản vẽ.
Về phần động tĩnh uỳnh uỵch dưới giường không ngừng kia thì hắn không quản tới, cũng không có cách nào, hắn tạm thời cũng không có biện pháp trấn an, chỉ có thể dùng thủ đoạn cưỡng ép.
Giờ cơm trưa vừa đến, Dữu Khánh bưng bát ăn cơm xuất hiện tại nhà ăn lấy đủ cơm rau liền rời đi.
Tại bên trong nhà ăn dùng cơm, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, cũng lần lượt đứng dậy, cũng dùng một phương thức giống nhau.
Sư huynh đệ ba người lên bậc thang tiến vào Tạp vật viện. Cửa đóng lại, Nam Trúc lập tức đuổi theo Dữu Khánh hỏi: "Sáng sớm nay, ta làm sao lại trông thấy Tam tiểu thư đi tới nơi này của ngươi vậy?"
Mục Ngạo Thiết cũng rất hiếu kỳ, y là nghe Nam Trúc nói.
Sáng sớm nay y cũng định tới tìm hiểu xem tối hôm qua lão Thập Ngũ có tiến vào địa đạo hay không, kết quả bị Nam Trúc chặn đường kéo trở về.
Dữu Khánh ngoài miệng không đáp, người luồn xuống dưới gầm giường, kéo lồng sắt ra ngoài, mở cửa lồng rồi bắt tiểu cẩu bị cột miệng đang giãy giụa lôi ra.
Hai vị sư huynh vẻ mặt kinh ngạc, Nam Trúc kinh ngạc hỏi: "Vật nhỏ này lại chạy tới chỗ ngươi? Lại đem bạc tới cho ta rồi?"
Dữu Khánh không để ý tới, xách cổ tiểu cẩu, đi thẳng tới kho chứa, đem nồi sắt đã cất đi lôi ra lại, lật ngửa lên đặt tại trên mặt đất, quay đầu lại nói với hai người vừa theo tới: "Các ngươi còn ăn hay không? Không ăn thì đổ hết vào trong nồi đi."
Hai người đang có ý này, lập tức đem đồ ăn chưa ăn hết trong bát đổ vào trong nồi sắt.
Tiểu cẩu nước mắt lưng tròng lập tức trong mắt lóe sáng kỳ dị, cái đuôi vung vẩy có thể nói rất hân hoan, đợi khi Dữu Khánh cởi sợi dây trên miệng ra, thả nó xuống, nó lập tức nhanh như hổ đói vồ mồi nhào vào trong nồi, cùng xoay chuyển theo nồi tròn, lăn lộn ở trong đống cơm canh, trên người lập tức bẩn thỉu không thể nhìn nổi, sau khi đứng vững thì lập tức nhai nuốt ngấu nghiến.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn ngây người.
"Ngươi cho Linh sủng ăn thứ này?" Nam Trúc chỉ vào hỏi.
Dữu Khánh: "Thứ cần ăn thì nó không ăn, còn chết sống muốn làm ầm ĩ, ta có thể làm sao bây giờ, ta nào có thứ gì khác cho nó ăn, nó không ăn cái này thì ăn cái gì?"
Mục Ngạo Thiết hỏi: "Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Còn có thể là chuyện gì, bảo ta nuôi dưỡng nó..." Dữu Khánh đem tình huống đại khái nói ra.
Hai vị sư huynh vẻ mặt không nói nên lời, không nghĩ tới còn có thể gặp phải chuyện như vậy.
Nam Trúc chợt hưng phấn hỏi: "Tam tiểu thư kia nói không chừng có cơ hội tiến vào Văn Xu các, đã có cơ hội tiếp xúc, sao không tìm cơ hội thử xem?"
Dữu Khánh: "Nhìn xem rồi nói tiếp, hiện tại tìm không được cơ hội mở miệng. Đúng rồi, bởi vì việc nuôi dưỡng con chó con này dễ dàng tiếp xúc với Văn Hinh, Văn thị không chừng sẽ tra xét nguồn gốc của ta, các ngươi tiếp tục tới đây thì phải cẩn thận, nếu không cần thiết thì tận lực không nên tiếp xúc với ta."
Hai vị sư huynh yên lặng gật đầu.
Dữu Khánh ngoắc tay, dẫn hai người đi theo hắn trở lại phòng ngủ, xốc chăn nệm lên, lộ ra bản vẽ được che phủ phía dưới, cũng đem bút mực tới đây cho hai người, thúc giục: "Các ngươi không thích hợp ở lâu, nhanh chóng."
Không khó lý giải, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết vừa nhìn liền biết là chuyện gì, lúc này vây quanh ở trước bản đồ ngươi một vạch, ta một nét mà làm bổ sung lên bản đồ.
Sau đó tránh không được hỏi đến chuyện địa đạo.
Về việc này, Dữu Khánh không có giấu giếm bọn họ, ngoại trừ việc mình nhìn lén Văn Hinh, những chuyện khác đều đại khái kể ra.
Nghe nói người thông dâm cùng đệ tử Thanh Liên sơn có thể là chủ mẫu chi thứ hai của Văn thị, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết vạn phần khiếp sợ, khó có thể tin tưởng.
Hai người cũng biết lão Thập Ngũ sẽ không lấy việc này ra nói lung tung, Nam Trúc lập tức hỏi: "Hình dáng hai người đó như thế nào, đề hai chúng ta lưu tâm chú ý, tìm cơ hội xác định."
"Nữ trung niên nhưng vẫn rất đẹp, dung mạo diễm lệ, dáng vẻ đẫy đà, đôi mắt lộ ra khôn khéo. Nam thoạt nhìn xem như trẻ tuổi, một thân bạch y, mày kiếm mắt sao, có chút tuấn dật..."
Dữu Khánh lời nói mới ra, Nam Trúc liền nhịn không được vỗ bắp đùi, "Mẹ, nam nhân mà ngươi nói hẳn phải là tên mà ta đã gặp kia, đó hẳn phải là đệ tử của Phiền Vô Sầu, trưởng lão Thanh Liên sơn trú tại Văn thị, tên là Trâu Vân Đình! Mẹ, thoạt nhìn là một người trẻ tuổi rất thể diện, thật sự nhìn không ra nha!"